Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 762: Bên dưới long mạch

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:26
Tôi không dám trì hoãn, bằng mọi cách nhất định phải giải quyết cô ta trong thời gian ngắn nhất, nếu không lát nữa Câu Hồn, Đoạt Phách đuổi đến nơi, tôi sẽ rất khó để giết được cô ta lần nữa. Thạch Minh Thánh Hàm cũng biết điều đó, nên không có ý định ra tay với tôi, cô ta cười lạnh: "Đến bây giờ tôi mới hiểu tại sao Âm Dương đạo chúng tôi cứ năm lần bảy lượt thất bại, có thể là do khí số của Trung Hoa các cậu. Lịch sử yếu ớt của Trung Hoa hình như đã trở thành quá khứ, xu thế tương lai nhất định sẽ coi trọng Trung Hoa. Nhưng tôi không tin, tôi vẫn muốn thử một lần, vẫn muốn chứng minh rốt cuộc tôi có thể chặt đứt được long mạch của Trung Hoa các cậu hay không!"
Bất ngờ thay, Thạch Minh Thánh Hàm vừa dứt lời đã chủ động tấn công. Thân hình đứng bên cạnh nhánh sông của cô ta chợt xoay một vòng đầy tao nhã, rồi vung trảm long đao trong tay, sau đó một cột nước từ trong nhánh sông trồi lên bắn mạnh về phía tôi.
Tôi vung kiếm vẩy một cái, kiếm khí lập tức trào ra, đụng vào cột nước. Chỉ nghe ầm một tiếng, cột nước bị nổ tung ngay tại chỗ, khiến nước bắn ra tung tóe. Khi số nước tóe ra còn chưa rơi vào lại sông, tôi đã xông đến trước mặt Thạch Minh Thánh Hàm, liên tục tung ra mấy chiêu kiếm.
Tôi chỉ biết Thạch Minh Thánh Hàm dùng ảo thuật, không biết thân thủ của cô ta như thế nào, trước giờ cũng chưa từng giao chiến chính diện với cô ta bao giờ, nhưng sau khi tung chiêu, tôi mới phát hiện ra thân thủ của cô ta không hề đơn giản.
Tôi tấn công rất mạnh, nhưng chiêu thức nào cũng bị cô ta hóa giải. Sau khi liên tục giao thủ mười mấy chiêu, chúng tôi thành ra đánh hòa nhau.
Thạch Minh Thánh Hàm sau khi đánh một chiêu ép tôi lùi lại, bèn lập tức lùi về phía sau vài bước, vẫn duy trì khoảng cách an toàn rồi cười bảo: "Lý Sơ Cửu, nếu như cậu vẫn cứ đánh như vậy thì tôi và cậu sẽ không phân được thắng bại. Cậu không dám dùng đạo thuật cực mạnh hay chân khí Huyền Chân vì sợ sẽ phá hủy khí số long mạch của Trung Hoa các cậu. Nhưng tôi thì không, tôi có thể ra tay không một chút đắn đo, cho nên cậu không giết được tôi đâu. Câu Hồn, Đoạt Phách sẽ đến ngay bây giờ thôi, đến lúc đó không chỉ có họ, còn có cả chủ nhân cực kỳ kinh khủng sau lưng họ nữa. Cuối cùng... người chết nhất định sẽ là cậu!"
Thạch Minh Thánh Hàm đang nói thật, tôi cũng không dám dốc toàn lực đi tấn công cô ta, cũng chẳng dám sử dụng đạo thuật và chân khí Huyền Chân, bởi quả thật tôi lo chẳng may trong lúc sơ sẩy sẽ phá hoại long mạch Trung Hoa.
Tình thế hiện giờ khá là vướng chân vướng tay, tôi không giết được cô ta, chỉ có thể chặn cô ta lại. Nhưng lát nữa đến khi Câu Hồn, Đoạt Phách đuổi tới, tôi sẽ chẳng thể ngăn cản Thạch Minh Thánh Hàm được nữa.
Tôi phải nhanh chóng nghĩ cách đối phó Thạch Minh Thánh Hàm, nếu không tình hình sẽ rất bất lợi cho tôi. Tiểu Thiết đã bị cô ta giết, Tử Long và Vương Lỗi không thể nào đến kịp, tôi không có cứu viện, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Thấy tôi không lên tiếng, Thạch Minh Thánh Hàm lại khuyên nhủ: "Lý Sơ Cửu, sống sót không tốt hay sao? Cậu để tôi chặt đứt long mạch Trung Hoa, tôi thả cho cậu sống sót rời khỏi đây. Cậu là người thông minh, nên biết tình thế trước mắt như thế nào chứ. Cậu vẫn còn cô vợ Lâm Y Y, vẫn còn huynh đệ Vương Lỗi và Triệu Tử Long, lẽ nào cậu muốn họ đau khổ cả một đời hay sao?"
"Ha ha ha!" Tôi cười phá lên, tiện thể lắc đầu đầy tiếc nuối: "Thạch Minh Thánh Hàm, xem ra cô còn chưa hiểu rõ tôi rồi. Từ khi tôi gia nhập vào Đạo môn, tôi đã thề phải đi theo con đường chính đạo, thay Đạo môn chém yêu tà, giết ma quỷ. Vì Đạo giáo của Trung Hoa, vì khí số của dân tộc, ngay cả mạng tôi cũng có thể không cần. Hơn nữa cô cũng coi thường vợ và huynh đệ của tôi quá, họ cũng có thể hi sinh bản thân để bảo vệ long mạch Trung Hoa. Đây chính là sứ mệnh của những người tu đạo chúng tôi, cũng chính là tình yêu lớn mà người tu đạo chúng tôi kiếm tìm. Tình yêu lớn vô biên, cũng chính là ý nghĩa của Đạo, đại đạo vô biên!"
"Ha ha ha!" Thạch Minh Thánh Hàm cười lạnh một tiếng đầy kỳ quái: "Những người tu đạo Hoa Hạ các cậu chuyên nghiên cứu cái gì mà vấn đạo, tầm đạo, chứng đạo! Thế nhưng đợi đến khi các cậu có thể chứng đạo thì cũng đến lúc ngoẻo rồi..."
"Thạch Minh Thánh Hàm, đủ rồi đấy!" Thấy cô ta vẫn còn muốn khuyên nhủ, tôi bèn ngắt lời cô ta, nghiêm mặt nói: "Bất kể hôm nay tôi có thể sống sót rời khỏi địa cung long mạch này hay không, thì chỉ cần mắt của tôi vẫn còn mở, tôi tuyệt đối sẽ không để cô chém đứt long mạch Trung Hoa!"
Còn chưa dứt lời, tôi đã xông đến tấn công Thạch Minh Thánh Hàm lần thứ hai. Thế tấn công mãnh liệt hơn lần trước, chiêu nào tung ra cũng đều là sát chiêu. Thạch Minh Thánh Hàm không liều mạng với tôi, sau khi chống trả vài chiêu thì bắt đầu lựa chọn cách đánh câu giờ.
Nhẫn thuật Đông Dương của cô ta mạnh hơn năm sứ giả Ngũ Hành, lúc thì độn thủy, lúc thì độn thổ, khiến tôi không thể nào đánh giết được cô ta.
"Ha ha ha! Đường đường là người đứng đầu Đạo giáo Trung Hoa lại đi bắt nạt một cô gái, mi không sợ bị đệ tử Đạo môn cười nhạo hay sao?" Đúng lúc này, tiếng cười lạnh lẽo của Câu Hồn bỗng vang lên từ sau lưng tôi. Tôi giật mình ngoái đầu nhìn lại, trông thấy hai luồng khí đen đang nhanh chóng xông về phía tôi.
"Mẹ kiếp! Cuối cùng vẫn bị họ đuổi kịp!" Tôi hốt hoảng kêu thầm.
Hai người kia còn chưa xuất hiện trước mặt tôi, nhưng giọng của Câu Hồn đã từ xa vọng lại: "Lý Sơ Cửu, đối thủ của mi là bọn ta!"
Thanh âm đó còn chưa vang vọng hết đã có vô số luồng khí đen kéo thẳng đến chỗ tôi. Tôi vội vàng lùi về sau một bước, vung kiếm về hướng mặt sông, tức thì vô số cột nước trực tiếp bắn về phía đám khí đen đang bay giữa không trung kia.
Những khí đen này đều là hóa thân của Câu Hồn, Đoạt Phách nên rất linh hoạt, trực tiếp vòng qua cột nước rồi điên cuồng kéo về phía tôi. Tôi vừa vọt lên phía trước, vừa phải đối phó với đám khí đen tà ác này.
Đây là một trận giao thủ mãnh liệt, chân khí bắn ra bốn phía, nước sông từ trong nhánh sông lại càng bắn lên vô số cột nước. Cho dù tôi công kích mạnh như thế nào cũng không thể nào khiến họ bị thương.
Ngược lại hai người bọn họ còn cố tình kìm chân tôi, khiến tôi không có cơ hội để niệm chú sử dụng đạo thuật. Bản thân tôi còn bị họ ép lùi dần lại, dẫn đến cách vị trí Thạch Minh Thánh Hàm ngày càng xa.
Sau khi ép tui phải lùi về phía sau, Câu Hồn, Đoạt Phách đồng thời xuất hiện ở hai bên trái phải của tôi, bịt kín toàn bộ đường lui. Thế rồi Câu Hồn cười lạnh một tiếng, sau đó nhoáng một cái, cả hai người họ đã xuất hiện cả phía trước và phía sau của tôi.
Trong khi tôi không có cơ hội tránh né, hai người kia đã tung một chưởng về phía tôi cùng một lúc. Hai luồng khí đen tức thì kéo đến, sau khi cảm nhận được luồng khí tức chết chóc, chân khí Huyền Chân trong cơ thể tôi cũng bộc phát toàn bộ ra ngoài, song chưởng cùng tung ra, trực diện đón đỡ đòn công kích của họ.
Ầm!
Bốn chưởng đối lập nhau, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang lên, thân thể của tôi bị chấn động đến mức bay ngược ra ngoài. Cơ thể tôi không thể hóa giải sức mạnh của họ, nên rơi cái tùm xuống làn nước sông lạnh lẽo.
Cơ thể vừa mới chìm xuống sông, máu tươi trong miệng đã ộc ra ngoài. Tôi chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể mình đang cuộn trào, ngoài ra còn bị sặc nước.
Mặc dù cuống họng đau rát, nhưng may sao nước sông đã khiến tôi tỉnh táo lại nhiều. Không biết vết thương hiện giờ của tôi thế nào, chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể trôi đi tuồn tuột, rất khó để ngưng tụ lại, hình thành một đòn công kích mới.
Nhưng trong đầu tôi lúc này chỉ có một ý nghĩ, đó là cho dù phải đánh đến hơi thở cuối cùng cũng phải ngăn cản bọn họ. Nghĩ đến đây, dục vọng sinh tồn lại một lần nữa bộc phát. Lúc hai chân tôi chạm đến đáy sông, tôi giẫm mạnh một cái, rồi đột ngột nhún người nhảy ra khỏi nước.
Vừa nhảy vụt ra khỏi mặt nước, tôi lập tức đề khí nhảy sang một nhánh sông khác. Tuy nhiên chân tôi hơi nhũn, phải loạng choạng mấy bước mới đứng vững được.
Tôi nhìn về phía họ, phát hiện ra Thạch Minh Thánh Hàm đã sắp đến phía cuối sông. Tôi muốn đi ngăn cô ta lại, thì Câu Hồn, Đoạt Phách đã ngay lập tức xuất hiện trước mặt tôi, chặn đứng tôi lại.
"Thạch tiểu thư, cô cứ đi làm chuyện mà cô muốn làm đi! Tôi sẽ ngăn Lý Sơ Cửu giúp cô!" Câu Hồn nói với Thạch Minh Thánh Hàm rồi quay về phía tôi, cười lạnh: "Lý Sơ Cửu, mạng mi đúng là vẫn dai thật nhỉ, vậy mà vẫn không chết!"
Thâm tâm tôi lúc này đã suy sụp hẳn, tôi biết tình thế hiện giờ không thể cứu vãn được nữa, tôi không thể nào ngăn cản được Thạch Minh Thánh Hàm. Bất đắc dĩ đành phải ôm một tia hi vọng cuối cùng mà hét lên: "Thạch Minh Thánh Hàm, tôi biết cô tâm địa lương thiện, cũng không phải người táng tận lương tâm. Coi như cô không nể mặt tôi và Vương Lỗi thì cũng xin cô nể mặt cho chúng sinh tam giới! Nếu như cô chặt đứt long mạch, khí số Trung Hoa sẽ bị hủy hoại, đến lúc đó sẽ không thể tránh thoát khỏi một trận chiến tranh xâm lược. Cuối cùng người chịu khổ nhất chính là chúng sinh tam giới. Năm đó các cô phát động chiến tranh đã hại chết bao nhiêu người, hại biết bao gia đình vô tội! Lẽ nào cô thật sự muốn nhìn thấy thảm kịch máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng đó hay sao? Bách tính Trung Hoa không cần chiến tranh, chỉ muốn hòa bình. Chúng sinh Nhật Bản của các cô cũng như thế, họ cũng không muốn chiến tranh, chỉ muốn có được một cuộc sống hòa bình mà thôi! Khụ khụ..."
Có lẽ bởi vì dùng hết sức để hét khản cả cổ nên tôi bắt đầu ho khan kịch liệt, miệng lại sặc máu tươi. Chỉ cảm thấy đại não choáng váng vì thiếu dưỡng khí, bước chân loạng choạng, tôi lại lảo đảo vài bước về phía sau, nếu không có kiếm Long Uyên chống trên đất thì có lẽ tôi đã rơi xuống sông rồi.
Nào ngờ, sau khi nghe tôi nói xong, Thạch Minh Thánh Hàm bỗng nhiên dừng bước lại, rồi quay đầu nhìn tôi một cái, vẻ mặt rất phức tạp. Nhưng cô ta chỉ do dự chừng vài giây, rồi lại cắn răng đi về phía chín chiếc đầu rồng.
"Thạch Minh Thánh Hàm!" Thấy cô ta tiếp tục bước tiếp, tôi lại hét lên: "Thạch Minh Thánh Hàm! Cô hợp tác với chủ nhân của Câu Hồn, Đoạt Phách, nhưng cô có biết chủ nhân của họ là ma không! Đến lúc cô chặt đứt long mạch rồi, dẫn đến chiến tranh nổ ra, bách tính đau khổ, ai oán ngất trời! Ma sinh ra từ tâm, oán hận trong lòng bách tính càng sâu, thì Ma vương sẽ càng mạnh lên! Đến khi Ma vương thống nhất tam giới, không chỉ Âm Dương đạo các cô mà còn cả con dân Nhật Bản các cô cũng sẽ khó mà thoát chết! Cô mau tỉnh táo lại, nể tình những bách tính vô tội kia mà thu tay lại đi! Nhân lúc bây giờ còn chưa gây ra sai lầm quá lớn, hãy quay đầu là bờ! Khụ khụ..."
Hét xong câu cuối cùng, tôi cảm giác thân thể mình như bị rút cạn sinh lực, một ngụm máu tươi đột ngột phun ra, hai chân mềm nhũn, ngã quỳ xuống mặt đất.
Thạch Minh Thánh Hàm lại dừng bước, nhưng không quay đầu lại nữa, cô ta chỉ cúi thấp đầu, tựa như đang lưỡng lự.
Đúng lúc này, Câu Hồn bèn vội vàng khuyên bảo: "Thạch tiểu thư, xin đừng nghe Lý Sơ Cửu xích mích ly gián! Chủ nhân tín nhiệm cô nên mới để chúng tôi đi giúp cô chặt đứt long mạch. Cô chỉ cần chặt đứt chín chiếc đầu rồng trên vách đá là sứ mạng của cô đã hoàn thành. Mau ra tay đi, còn về phần Lý Sơ Cửu, giờ tôi sẽ giết hắn giúp cô!"
Sau khi nghe thấy câu đổ thêm dầu vào lửa của Câu Hồn, tôi thấy Thạch Minh Thánh Hàm rùng mình một cái rồi lẩm bẩm: "Đúng, ông nói không sai! Tôi là người của Âm Dương đạo, sứ mệnh của tôi là chặt đứt long mạch Trung Hoa! Đây là sứ mệnh chí cao của Âm Dương đạo, tôi nhất định phải hoàn thành nó cho bằng được!"
Dứt lời, Thạch Minh Thánh Hàm vẫn nhấc theo thanh trảm long đao nhanh chân đi về phía chín chiếc đầu rồng.
Không thể khuyên ngăn được Thạch Minh Thánh Hàm thay đổi quyết định, thâm tâm tôi lúc ấy bỗng chốc cảm thấy nguội lạnh như tro tàn.
Ngay khi tôi định nhắm mắt chấp nhận thực tế tàn khốc này thì phía sau lưng tôi bỗng vang lên một âm thanh quen thuộc: "Triệu Tử Long của núi Miêu Vương, Vương Lỗi của hốc Côn Lôn đã đến rồi đây..."

Bình Luận

0 Thảo luận