Nghe thấy tiếng tìm giày đầy âm trầm kia mà tôi giật thót cả người, trong đầu ngay lập tức hồi tưởng lại ma nữ áo trắng bị xe tông lúc trước. Thật không ngờ rằng, cô ta lại bám đến tận đáy thung lũng nứt sâu cả trăm mét như thế này.
Lúc này toàn bộ bầy xác đã dừng lại, tôi không biết Mạnh Doanh đi đằng trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện giờ tôi không dám gọi anh ta, sợ làm kinh động đến ma nữ áo trắng kia.
Tôi nhanh chóng di chuyển về hướng Mạnh Doanh, vừa hay lại có bầy xác che chắn cho tôi, lần này bất luận thế nào cũng không thể để ma nữ áo trắng này trốn thoát được.
"Cậu nhóc kia, cậu có thể tìm giày giúp tôi không?" Lúc tôi sắp đến gần chỗ Mạnh Doanh, âm thanh trầm trầm đó lại vang lên. Tôi không dám đi tiếp về phía trước, đành vội vàng dừng lại, vươn cổ ngó nghiêng về phía trước, và rồi trông thấy ma nữ áo trắng kia đang đứng ngăn ở chỗ giao lộ.
Tôi và Mạnh Doanh đã đi ở dưới đáy thung lũng nứt khá lâu rồi, tôi có thể cảm nhận được địa hình ngày một bằng phẳng, hay nói cách khác, chúng tôi sắp ra khỏi đây rồi.
Xem trận thế thì có lẽ băng qua giao lộ phía trước là có thể vòng đến lối vào của Thung Lũng Chết, cũng chính là nơi chúng tôi dựng trại nghỉ lại. Xem xét địa hình thì có lẽ còn cách chưa đến một cây số.
Nhưng đúng lúc này, ma nữ áo trắng kia lại ngăn cản ở ngay giữa giao lộ. Cô ta vẫn mặc bộ đồ mỏng màu trắng, thoạt trông như đồ ngủ. Tóc cô ta vẫn bù xù và ướt nhẹp như cũ, trên mặt còn dính khá nhiều bông tuyết chưa kịp tan. Mà quan trọng nhất là khuôn mặt trắng nhợt của cô ta vẫn không hề hồng hào được chỗ nào, đã vậy còn hơi sưng lên như bị ngâm trong nước lâu ngày nữa.
Lúc đầu tôi không nhìn kỹ ma nữ áo trắng, giờ nhìn xong mới phát hiện ra dung mạo của cô ta có hơi khác so với người Hán. Sau khi nhìn mấy lần, tôi tạm thời có thể xác định, ma nữ áo trắng này sinh thời chắc chắn không phải người Hán mà có lẽ là người của dân tộc Tạng.
Chỉ bởi vì làn da trắng nhợt cộng thêm tóc tai bù xù nên nhất thời chưa thể xác nhận được thân phận của cô ta. Nhưng hiện giờ chúng tôi đang hoạt động ở khu vực thuộc về Tạng Bắc, có thể nhìn thấy oan hồn ở vùng này đương nhiên cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Sau khi xác nhận thân phận của ma nữ áo trắng này là người dân tộc Tạng xong, tôi thay đổi góc độ, âm thầm quan sát Mạnh Doanh. Lúc này ý thức Mạnh Doanh vẫn còn tỉnh táo, nhưng anh ta lại giấu lá phướn chiêu hồn sau lưng như đang lo lắng ma nữ áo trắng kia sẽ phát hiện ra nó.
Lá phướn chiêu hồn này khác hẳn với phướn chiêu hồn mà các thầy tang hay dùng, chỉ là nếu nhìn lướt qua sẽ thấy hơi giống nhau, hơn nữa, lá phướn chiêu hồn trong tay Mạnh Doanh lại theo kiểu cờ tam giác. Hình như đây là pháp khí anh ta dùng để chỉ hướng cho thi thể, có tác dụng hoàn toàn ngược lại với phướn chiêu hồn.
Một tay khác của Mạnh Doanh đang cầm chuông Âm Dương cũng giấu ở sau lưng, có vẻ anh ta rất sợ bị ma nữ áo trắng phát hiện ra đồ trên tay mình. Lúc đầu tôi còn chưa hiểu, nhưng sau rồi mới ngẫm ra.
Chuông Âm Dương và phướn chiêu hồn trong tay Mạnh Doanh được coi là đồ chiêu hồn, dễ dẫn dụ cô hồn dã quỷ vào ban đêm. Mà bầy xác ở phía sau anh ta thì dễ bị quỷ nhập vào. Trong quá trình cản thi, Mạnh Doanh thường sẽ không ngừng hét lên câu hiệu của thợ cản thi, đồng thời liên tục tung tiền mãi lộ, chính là vì sợ cô hồn dã quỷ đến quấy rối.
Mạnh Doanh cố tình làm vậy là bởi vì sợ ma nữ áo trắng kia sẽ nhắm vào những thi thể này. Dù sao thì oán khí trên cơ thể những thi thể này vẫn chưa được thanh tẩy hoàn toàn. Nếu như lại xuất hiện biến cố nào nữa, e là Mạnh Doanh cũng không thể đưa họ ra ngoài.
Đúng lúc này, Mạnh Doanh bỗng nghiêm giọng quát: "Quỷ súc to gan, chết rồi còn không đến địa phủ đầu thai chuyển kiếp, dám trắng trợn hại người! Hôm nay ta sẽ cho mi một cơ hội, mau rời khỏi đây ngay, nếu không ta sẽ khiến mi hồn bay phách tán!"
Đây là cách mà đạo sĩ hay dùng để dọa các quỷ hồn bình thường. Các cô hồn dã quỷ thường đều sẽ e ngại thanh uy của đạo sĩ, một khi đã nghe thấy đạo sĩ báo tên hiệu, chúng đều sẽ sợ hãi. Nhưng người dân ở vùng Tạng Bắc này lại không tin đạo, mà tin vào phật.
Quả nhiên, câu uy hiếp của Mạnh Doanh chẳng có tác dụng gì cả. Ma nữ áo trắng lắc đầu, ánh mắt u oán, ngữ điệu cũng biến thành hơi đau thương: "Tôi không đi, tôi muốn đi tìm con trai tôi!"
Mạnh Doanh hơi nhướn mày, nhưng vẫn nâng tông giọng, quát lớn, ra điều chất vấn: "Nói cho ta biết, con trai mi là ai? Vì sao mi lại đến tìm nó?"
Hình như bởi vì Mạnh Doanh hỏi câu đó nên lệ khí trên người ma nữ áo trắng bỗng giảm đi kha khá, ngay cả ánh mắt vốn đang u oán cũng chuyển thành dịu dàng. Sự thay đổi này của ma nữ áo trắng e là có liên quan đến con trai của cô ta.
Vậy tức là có thể chứng minh ma nữ áo trắng này vẫn còn có ý thức. Nhưng giờ tôi không có thời gian đi xử lý chuyện của cô ta, chúng tôi nhất định phải chiêu hồn được trước khi trời sáng bằng bầy xác trước mặt này. Nếu như bỏ lỡ thời giờ, vong hồn ở Cổng Địa Ngục sẽ không thể nào xua tan được, đến lúc đó chỉ có hại chết càng nhiều người hơn mà thôi.
Nghĩ là làm, tôi lặng lẽ đi vòng qua, đồng thời cắn ngón tay trỏ, lấy máu vẽ lên lòng bàn tay một bùa trấn tà. Ma nữ áo trắng này rất giảo hoạt, nhất định phải một đòn bắt được ngay, chứ nếu để cô ta trốn thoát thì sau này khéo sẽ còn nảy sinh nhiều rắc rối nữa.
Mạnh Doanh lúc này mới chú ý đến động tác của tôi, tôi vội vàng liếc mắt ra hiệu cho anh ta tiếp tục câu giờ với ma nữ áo trắng. Cô ta lúc này đang lau nước mắt với vẻ rất đau lòng, không chú ý đến việc tôi đang lặng lẽ áp sát cô ta.
Mạnh Doanh cũng rất phối hợp, lạnh lùng bảo: "Mi chỉ cần nói cho ta biết chuyện của mi thì ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp cho mi hoàn thành được di nguyện, sớm ngày đến âm tào địa phủ đầu thai chuyển kiếp!"
"Hu hu hu... hu hu hu..." Ma nữ áo trắng lại bật khóc hu hu, tiếng khóc của ma nữ nghe rất chói tai, càng nghe càng thấy hoảng.
Lúc này tôi còn cách cô ta khoảng chừng bốn, năm mét. Thấy khoảng cách đã vừa chừng, nhân lúc cô ta không chú ý, tôi bèn bất ngờ tung ra một chưởng.
Ngay sau đó, chân khí cũng đột ngột dâng trào ra khỏi lòng bàn tay, rồi hóa khí, ngưng tụ chân khí thành một lá bùa trấn tà, cuối cùng đánh về phía ma nữ áo trắng nhanh như chớp.
Ma nữ áo trắng kia phát giác ra có mối nguy hiểm, tức thì sắc mặt hoảng hốt cực kỳ, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, bị bùa trấn tà của tôi đánh trúng, định thân ngay tại chỗ.
Tôi tức giận trừng cô ta, nghiêm giọng quát: "Lần trước đã để mi chạy thoát rồi, thế mà lần này mi vẫn muốn quay lại hại người, mi không sợ bị hồn bay phách tán thật ư?"
Ma nữ áo trắng bị tôi dùng bùa trấn tà định thân nên không còn khí tức tà ma âm trầm như trước, ngược lại còn giống một người phụ nữ yếu đuối bơ vơ, ánh mắt cô ta nhìn tôi vừa có nét sợ hãi lại vừa có niềm hi vọng tôi có thể giúp cô ta.
Tôi thấy cô ta run rẩy không nói gì, đành phải thở dài một tiếng rồi dịu giọng: "Có di nguyện gì thì nói đi, tôi nhất định sẽ hoàn thành giúp chị. Nhưng nếu chị còn dám bám dai nữa, tôi nhất định sẽ khiến chị không làm được cả quỷ luôn đấy!"
Nghe vậy, ma nữ áo trắng lập tức gật đầu: "Đạo trưởng, tôi đến đưa giày và quần áo cho con trai tôi. Dạo gần đây trời lạnh rồi, tôi sợ nó bị rét. Phải rồi, con trai tôi mới chỉ mười mấy tuổi, sau khi nó và đội xây dựng công trình đi vào trong núi thì không còn trở về nữa. Ngày nào tôi cũng đi tìm nó, nhưng mà không tìm được, hu hu hu..."
Ma nữ áo trắng vừa kể xong là lại bắt đầu cất tiếng khóc, nghe đến là sợ.
Mà tôi nghe xong câu chuyện của cô ta bèn giật mình, vội vàng hỏi tôi: "Con trai chị có phải tên là Ca Đóa không?"
"Sao cậu biết?" Ma nữ áo trắng ngẩng phắt đầu lên nhìn tôi vì kinh ngạc.
Nếu như cô ta không nhắc đến đội xây dựng công trình thì có lẽ tôi không thể đoán được con trai cô ta chính là Ca Đóa. Ca Đóa là người dân tộc Tạng duy nhất trong đội, có lẽ lúc đó là do dẫn đường cho họ, nhưng cuối cùng lại mất mạng ở Thung Lũng Chết.
Nhưng tôi vẫn còn một điều chưa nghĩ thông, vì sao mẹ của Ca Đóa cũng trở thành oan hồn? Nghĩ đến đây, tôi bèn hỏi cô ta: "Lúc đó chị đến tìm Ca Đóa, vì sao lại không tìm thấy thằng bé?"
Tôi không hỏi trực tiếp, sợ ma nữ áo trắng sinh nghi, rước đến nhiều rắc rối không cần thiết.
Ma nữ áo trắng bèn lắc đầu, đoạn kể: "Tôi nhớ lúc đó tôi mang giày và quần áo đến cho Ca Đóa, nhưng vừa mới vào núi thì nhìn thấy trên trời xuất hiện một vệt huyết quang lạ lùng. Cũng bởi vì thế mà tôi rơi xuống con sông ngầm dưới đáy vực. Đến khi tôi tỉnh lại thì đã thành ra như thế này rồi, cứ cảm giác chân mình lạnh, lạnh lắm!"
Nói đến lạnh, ma nữ áo trắng lại lặp lại một lần theo thói quen. Nhưng bản thân tôi nghe xong lại thấy lòng mình buồn bã khôn tả. Ca Đóa chết oan, nhưng mẹ cậu ta cũng vì cậu ta mà chết. Lúc chết chắc chắn đã bị ngã gãy cụt hai chân, nên mới đi tìm giày của mình suốt.
Điều đáng buồn nhất là hiện giờ chính bản thân cô ta còn chưa biết mình đã chết, vẫn còn đang tái diễn cảnh tượng hôm mình chết là đi tìm Ca Đóa.
Mà Ca Đóa lại ở ngay trong đoàn thi thể, chỉ tiếc là cậu ta đã không còn ý thức nữa, chỉ còn là một cái xác lạnh như băng. Vì dù sao họ cũng đã chết mấy chục năm rồi.
Cách duy nhất hiện giờ là cùng siêu độ hai mẹ con họ đưa về địa phủ, để họ gặp nhau ở dưới âm tào địa phủ. Còn về việc có thể đi đầu thai chuyển kiếp hay không thì phải xem phúc đức của họ vậy.
Tôi thầm thở ra một hơi, cười hỏi cô ta: "Có muốn gặp Ca Đóa không?"
"Có!" Ma nữ áo trắng gật đầu thật mạnh.
"Được!" Tôi mỉm cười: "Vậy tôi giúp chị một lần, chỉ cần chị nghe lời tôi, tôi sẽ để cho hai mẹ con chị gặp lại nhau, cùng nhau luân hồi, thế nào?"
"Thật ư?" Ma nữ áo trắng vô cùng kích động, giọt lệ màu máu lăn thẳng xuống gò má.
"Đương nhiên là thật."' Tôi trịnh trọng gật đầu, lúc này ma nữ áo trắng còn định quỳ xuống cảm ơn tôi nhưng bị tôi dùng bùa trấn tà định thân nên hồn thể không thể động đậy được, chỉ có miệng là không ngừng nói ra hai chữ cảm ơn hết lần này tới lần khác.
Lúc tôi đang định gỡ bùa trấn tà trên người ma nữ áo trắng ra, cô ta tựa như nghĩ đến điều gì, bèn nói: "Đạo trưởng, cậu là người tốt, cảm ơn cậu đã giúp tôi. Tôi cũng nói cho đạo trưởng một bí mật, trong một hang động ngầm ở dãy núi này vẫn còn có mấy chục thi thể người Hán các cậu. Bọn họ cũng rất đáng thương, cầu xin cậu cũng dẫn họ theo với!"
Nghe vậy, trái tim tôi bắt đầu nảy lên thình thích. Bởi vì thi thể người Hán mà ma nữ áo trắng vừa kể, chắc chắn chính là những anh hùng Đạo môn năm xưa đã đối phó với Âm Dương đạo!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận