Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 851: Yêu pháp che mắt

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Haruko lúc này trông giống hệt một kẻ điên cuồng loạn, vừa gào thét thống khổ vì dung nhan già nua, vừa la hét đòi giết chúng tôi để báo thù. Thế nhưng cơ thể hắn ta lúc này ngày càng biến hóa rõ rệt, nhất là ở gương mặt, giờ đã vỡ tan thành vô số mảnh vụn, tựa như một tấm gương vỡ, hoặc như có người lấy dao rạch mặt hắn ra thành vô số lỗ thủng.
Thấy hắn ta vẫn còn đang phát rồ phát dại, tôi bèn hét lớn: "Haruko, mi vốn dĩ không phải là phụ nữ, tại sao lại giả trang thành nữ giới? Cho dù mi có là Yêu Vương thì dung nhan cũng sẽ bị già đi. Vậy thì cần gì phải chấp nhặt bộ da của mình chứ? Mau nói cho ta biết, mi đã giấu Vương Lỗi và Thạch Minh Thánh Hàm ở đâu rồi? Ta sẽ cho mi một cái chết toàn thây!"
"Ha ha ha!" Haruko cười phá lên rồi ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ hung ác: "Lý Sơ Cửu, cả đời này ngươi cũng đừng hòng tìm được họ! Cho dù ta có chết, ta cũng phải kéo họ theo để làm đệm lưng! Hơn nữa, ta sẽ nguyền rủa ngươi, khiến cả đời này ngươi cũng không được sống yên ổn!"
Tôi lắc đầu cười khổ: "Xem ra mi vẫn muốn ép ta xuống tay."'
Tôi vừa nói xong, còn chưa kịp ra tay thì Haruko bỗng đột ngột ngẩng đầu lên hô to: "Âm Dương đạo và ngàn vạn yêu quái của Bách Quỷ Dạ Hành nghe lệnh, hôm nay cho dù ta có chết thì các ngươi cũng phải nhớ kĩ, phải gây dựng lại Âm Dương đạo, chặt đứt căn cơ long mạch của Trung Quốc! Âm Dương đạo bất tử bất diệt!"
Chữ cuối cùng vang lên, da mặt của Haruko chợt bắt đầu tróc ra, cả người sụp xuống như một pho tượng vỡ. Thân thể vỡ vụn cũng theo đó mà hóa thành một vũng chất lỏng máu xanh sẫm tanh ngòm.
"Sơ Cửu, khá lắm!" Tử Long đi đến bên cạnh tôi, vừa cười vừa vỗ vai tôi một cái. Tôi cũng cười, cảm khái: "Giờ Thiên Quân của Âm Dương đạo đã chết, long mạch Trung Hoa chúng ta có thể an toàn vô lo vô nghĩ được thêm cả trăm năm. Lần này đến Âm Dương đạo, cũng coi như không phí công!"
"Đúng thế!" Tử Long gật đầu, khuôn mặt cũng lộ rõ vẻ cảm khái. A Cẩu và Đông Tử đều bị trọng thương, nhưng may mà vẫn còn mạng. Nằm la liệt khắp nơi là thi thể Âm Dương sư, có vết máu đã khô lại nhưng chỉ cần có gió thổi đến là vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Âm Dương đạo giờ đã tổn thất nặng nề, cần mất rất nhiều thời gian để gây dựng lại. Giờ chúng tôi chỉ cần tìm được Vương Lỗi và Thạch Minh Thánh Hàm là có thể trở về, chuyên tâm đối phó kiếp nạn Ma Vương.
"Sơ Cửu, con hươu này sắp chết rồi, hay là tiễn nó một đoạn đường đi! Đợi giải quyết xong nó rồi, chúng ta lại đi tìm manh mối về Lỗi gia!" Tử Long nhắc nhở tôi một câu, nghe vậy tôi bèn quay đầu lại nhìn con hươu đó một cái, ừm một tiếng rồi chầm chậm bước đến trước mặt nó.
Con hươu này đang giương mắt nhìn tôi với vẻ cực kỳ đau thương, hơn nữa còn đang chảy cả huyết lệ, khiến tôi không đành lòng được, tôi nhíu mày nói: "Hươu này, tuy mày là động vật, nhưng vẫn có linh tính. Tao vô tình làm mày bị thương cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi. Tao sẽ tự tay tiễn mày một đoạn đường, cho mày chấm dứt đau khổ."
Dứt lời, tôi vung tay định đánh một chưởng xuống thì Tuệ Hải ở phía sau bỗng la lên: "Lý thí chủ, xin xuống tay lưu tình, nếu như thí chủ giết nó, sẽ chẳng khác nào giết thí chủ Vương Lỗi cả!"
"Sao cơ? Con hươu này là Vương Lỗi ư?" Tôi giật mình thốt lên, quay lại nhìn Tuệ Hải thì thấy cậu ta đang lảo đảo bước về phía chúng tôi.
Nhìn Tuệ Hải lúc này suy yếu cực kỳ, tựa như ngay cả đứng cũng không thể đứng vững được, có vẻ như đang dốc nốt chút hơi thở cuối cùng để đến tìm chúng tôi. Cậu ta còn chưa đi đến được trước mặt chúng tôi thì đã ngã phịch xuống đất, giãy giụa mấy lần mà vẫn không thể đứng lên được.
Tôi vội vàng chạy tới đỡ cậu ta dậy, Tuệ Hải bèn lắc đầu cười: "Lý thí chủ, nếu như tiểu tăng đoán không nhầm thì ngày đó Thiên Quân đã biến Vương Lỗi thí chủ thành con hươu, chính là bởi vì muốn thí chủ tự tay giết nó."
Nghe Tuệ Hải nói vậy, tôi lập tức nhớ tới lúc trước sứ giả hệ Mộc từng nói nhìn thấy tôi tự tay giết chết Vương Lỗi và Thạch Minh Thánh Hàm. Chẳng lẽ ý hắn chính là con hươu này?
Nghĩ đến đây, tim tôi đột ngột đập nhanh hẳn lên, tôi lại liếc về phía con hươu đang thoi thóp. Ánh mắt nó vẫn chưa hề rời khỏi tôi, xem chừng rất đau thương, lại tựa như rất có nhân tính.
"Lý thí chủ, xin hãy đem tro cốt của tiểu tăng về... về Pháp... Pháp Môn tự!" Trăng trối xong, Tuệ Hải bỗng co quắp trong vòng tay tôi.
Đến khi tôi nhìn về phía cậu ta, hai mắt cậu ta đã nhắm nghiền, không còn hơi thở nữa. Tuệ Hải vừa nãy liều mình chạy đến báo cho tôi, nhất định là đã dùng nốt hơi sức cuối cùng. Cậu ta dùng tính mạng của mình để trấn áp Bách Quỷ Dạ Hành, lấy cái chết để giúp đỡ chúng tôi, quả đúng như những gì cậu ta nói, ta không vào địa ngục thì ai vào.
Nhìn Tuệ Hải đã nhắm nghiền mắt lại, nằm gục trong vòng tay tôi, tôi cố nén nỗi đau đớn trong lòng, nghiến răng nói: "Tuệ Hải, tôi đồng ý với cậu, tôi nhất định sẽ mang tro cốt của cậu trở về Pháp Môn tự! Cậu từng nói còn hai tháng nữa là có thể trở về Tổ quốc, giờ tôi sẽ đưa cậu về, về với sông núi Trung Hoa mãi mãi. Tuệ Hải, cảm ơn cậu vì tất cả những gì cậu đã làm cho chúng tôi, hãy yên nghỉ nhé."
Tuy tôi đã gặp rất nhiều lần sinh ly tử biệt, nhưng vẫn không thể kìm được nước mắt. Tử Long và A Cẩu cũng đi đến bên cạnh tôi, đồng loạt hành đại lễ với Tuệ Hải.
Sau đó, tôi lại đi tới gần con hươu, khẽ hỏi nó: "Hươu kia, mày là Lỗi gia thật sao?"
Con hươu ấy vậy mà lại yếu ớt gật đầu. Thấy động tác gật đầu của nó, tôi kích động hẳn lên, suýt thì khua tay múa chân.
"Lỗi gia, là anh, đúng là anh rồi!" Tử Long cũng kích động la lên, sau đó mới nghĩ đến chuyện quan trọng, bèn vội vàng hỏi con hươu: "Lỗi gia, chúng tôi phải làm gì để có thể biến anh trở lại hình dáng cũ?"
Nhưng con hươu lại lắc đầu, có vẻ ngay cả anh ta cũng không biết cách. Haruko sử dụng yêu pháp, chúng tôi không phá giải được. Cách duy nhất chính là đưa con hươu về Pháp Long tự để cao tăng ở đó ra tay, may ra thì còn có cơ hội.
Đám Tử Long cũng không nghĩ ra được cách nào, cuối cùng đành phải đồng ý với đề xuất của tôi. Nhưng đúng lúc này, A Cẩu lại cầm cây quạt gấp của Haruko, rồi đi đến trước mặt tôi và bảo: "Anh Cửu, ban nãy tôi thấy tên Thiên Quân đó khi sử dụng yêu pháp đều phải dùng cái quạt gấp bằng ngọc này làm vật trung gian. Anh nói xem, có khi nào cây quạt gấp này có thể phá giải yêu thuật trên người Lỗi gia không?"
A Cẩu còn đang nói chuyện, con hươu vốn đang thoi thóp bỗng kêu lên mấy tiếng, tuy yếu ớt nhưng không còn vẻ đau thương thảm thiết như trước.
Thấy vậy, tôi mừng quýnh, vội vã cầm lấy cây quạt gấp trong tay A Cẩu. Quạt gấp rất nặng, lúc chạm vào còn có cảm giác lạnh buốt. Tôi xòe quạt ra, trên cây quạt tức thì phả ra một mùi nước hoa rất con gái, giống y như mùi hương trên người Haruko.
Tôi không biết sử dụng cây quạt gấp này như thế nào, bèn đập cây quạt lên người con hươu mấy lần. Sau đó, trên người con hươu bỗng phát ra vô số đốm sáng, lập tức bao phủ lấy toàn bộ con hươu như ngàn ánh sao trời rắc đầy lên người nó vậy.
Vài giây sau, con hươu dần thu nhỏ lại, biến thành hai người sống đang ôm nhau ngủ. Một người trong số đó chính là Vương Lỗi, còn người còn lại chính là Thạch Minh Thánh Hàm.
Hai người họ đều đang hôn mê, tôi xem thử hơi thở của họ, may mà vẫn còn thở đều, bèn kích động hô to: "Lỗi gia, Thạch Minh Thánh Hàm, hai người mau tỉnh lại đi, chúng tôi đến cứu hai người rồi đây!"
Bấy giờ Vương Lỗi mới mơ màng mở mắt ra, cũng chưa nhìn rõ xem chúng tôi là ai đã trừng cả đám một cái rồi tức giận đe nẹt: "Mấy người cứ oang oang cái miệng lên làm cái gì thế hả? Lỗi gia tôi với chị gái này vẫn còn đang ngủ, đừng có mà quấy rầy bọn ta!"
"Ấy..." Vương Lỗi ôm chặt lấy Thạch Minh Thánh Hàm không chịu buông ra, như thể sợ vừa buông ra là cô ta sẽ chạy mất dép vậy. Đã vậy Lỗi gia còn không thèm để ý chúng tôi, tiếp tục dính chặt với Thạch Minh Thánh Hàm như đôi uyên ương mới cưới.
Thạch Minh Thánh Hàm giờ cũng đã tỉnh lại, sau khi thấy rõ chúng tôi thì thoáng sửng sốt, sau đó mới mỉm cười, mắt rơi lệ: "Vương Lỗi cam đoan với tôi rằng... rằng các cậu nhất định sẽ đến, không ngờ các cậu đến cứu chúng tôi thật!"
"Ừm!" Tôi mỉm cười, trịnh trọng gật đầu: "Thạch Minh Thánh Hàm, từ giờ trở đi chúng ta chính là người một nhà. Một khi hai người gặp nạn, cho dù là ở nơi đâu, chúng tôi đều sẽ tới giúp!"
"Ừm ừm!" Thạch Minh Thánh Hàm cảm động gật đầu, sau đó vỗ vào gáy Vương Lỗi, "Cái tên khốn nhà anh, còn không buông bà đây ra! Bỏ cái móng chó của anh ra, đừng có mà sờ mó linh tinh!"
Bị Thạch Minh Thánh Hàm mắng té tát như thế, Vương Lỗi lập tức cười khì: "Bà chị này, Lỗi gia tôi không cố ý, ban nãy Lỗi gia nằm mơ mình đang đánh Thái cực quyền nên mới không nhịn được ấy mà!"
"Có cái quần què! Đứng dậy mau!" Thạch Minh Thánh Hàm lại đánh một cái lên người Vương Lỗi, nhìn thì tưởng dùng sức lắm nhưng trên thực tế lại rất nhẹ, giống như đôi tình nhân đang đánh yêu nhau vậy thôi.
Nhưng tôi và Tử Long trông thấy cảnh này đều rất vui vẻ, bởi vì cuối cùng cũng có người có thể trị được Vương Lỗi.
Vương Lỗi vô cùng bất mãn, đứng dậy xong bèn lườm tôi và Tử Long, giả vờ nổi cáu: "Hai người các cậu chỉ cần đến chậm thêm chút nữa thôi là Lỗi gia và cô nàng kia chỉ có thể làm đôi uyên ương bỏ mạng rồi! Nhưng Lỗi gia tôi đại nhân đại lượng, không trách các cậu. Mau đi chuẩn bị một mâm cơm ngon, dạo gần đây Lỗi gia tôi không đủ dinh dưỡng, gầy đi nhiều lắm rồi. Cô nàng kia nói đám con trai mũm mĩm trông rất quyến rũ, Lỗi gia tôi nhất định phải duy trì vóc dáng bốc lửa của mình!"
Thấy Vương Lỗi lại giở trò mặt dày, Thạch Minh Thánh Hàm đành bất đắc dĩ trừng anh ta một cái. Mà tôi và Tử Long dứt khoát không thèm để ý đến anh ta, trực tiếp đi xử lý chuyện của Tuệ Hải.
Chỉ cần xử lý xong chuyện của Tuệ Hải là chúng tôi có thể trở về đối phó với phân thân Ma Vương.

Bình Luận

0 Thảo luận