Trường bổ túc của Kiềm Thành nằm ở khu phố cũ, địa hình phức tạp, giao thông không thuận tiện, còn giữ nguyên diện mạo nguyên thủy của Kiềm Thành trước khi phát triển. Chính phủ cũng từng cải tạo và phát triển Kiềm Thành, tiếc rằng môi trường quá phức tạp, các nhà phát triển bình thường không ăn nổi củ khoai nóng bỏng tay này.
Thời gian lâu dần, khu phố cũ này cũng được lưu giữ lại. Tuy hơi cũ kỹ một chút, nhưng lại có phong vị khác biệt, so với khu đô thị mới thì đúng là hai khái niệm. Khu đô thị mới có nhịp sống nhanh, khu phố cũ nhịp điệu chậm hơn, không thể cảm nhận được sự hối hả của cuộc sống và công việc.
Khi chúng tôi tới trường bổ túc ban đêm của Kiềm Thành thì vừa đến chiều. Ánh nắng rất đẹp, trên đường phố đông đúc, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy đám người chọi gà hay chơi cờ tướng. Bởi vì khu phố cũ trồng khá nhiều cây long não, gần như che hết ánh mặt trời, chỉ có thể nhìn thấy bóng nắng lốm đốm trên nền đất.
Đi trên đường phố tuy ồn ào náo nhiệt nhưng không vội vã, cảm giác như thời gian cũng trở nên chậm hơn, thư thái mà không sao diễn tả được. Lần này ra ngoài chỉ có ba người chúng tôi, nhưng hình như Trình Vũ Phi cũng không hiểu gì về nơi này, tìm mất hồi lâu mới tìm thấy trường bổ túc ban đêm Kiềm Thành ở một khu tập thể hẻo lánh.
Đây là một con đường rất khuất, mà giống như đường một chiều vậy, hai bên toàn là những khu tập thể cũ nát đã xuống cấp nghiêm trọng. Con đường chạy ngang qua trông cũng hết sức tồi tàn, trên nền đất toàn là lá rụng, đến cả đèn đường cũng đổ nghiêng xuống mặt đường. Chiếc ghế bên dưới ngọn đèn đường bạc cả màu rồi, chắc hẳn lâu rồi cũng không ai ngồi tới.
Trường bổ túc ban đêm kia ở đầu tận cùng của con đường một chiều, bởi vì bên trong cây long não quá um tùm nên ánh sáng chiếu vào nơi này không được tốt lắm. Từ góc độ của chúng tôi, vừa vặn có thể thấy được tấm bảng đèn màu treo ở cửa ghi "trường bổ túc ban đêm Kiềm Thành". Bảng hiệu này hình như có một bóng đèn bị đoản mạch, chữ "thành" không sáng, vừa nhìn đã biết lâu đời.
"Sơ Cửu, sao anh cảm thấy nơi này rất âm u và tà môn, nhưng cụ thể tà môn ở chỗ nào thì anh không biết phải diễn tả ra sao." Lúc này, Tử Long đột nhiên cất tiếng lầm bầm nói.
Cảm nhận của tôi giống hệt với anh ấy, trường bổ túc ban đêm này đem lại cảm giác rất âm u và rùng rợn. Giống như một cái miệng ngoác ra trong đêm đen, chỉ chực chờ chúng tôi từ từ bước tới sau đó nuốt trọn chúng tôi vào bụng.
Tôi liếc mắt nhìn thời gian, bây giờ là bốn giờ chiều, ánh sáng không chiếu vào trong được, bên trong không một bóng người. Chúng tôi đứng trên con đường vắng tanh vắng ngắt mà lạc lõng tiêu điều.
Nói ra cũng hợp cảnh lắm, lúc này sau lưng chúng tôi đột nhiên có trận gió thổi tới. Trận gió này thổi thốc đám lá cây trên nền đất, điên cuồng cuốn về phía chúng tôi. Tuy gió không lạnh lẽo gì đâu, nhưng cảm giác không thoải mái tí nào, giống như có luồng gió lạ đang thổi vào lưng chúng tôi.
Ba người chúng tôi vốn không quá lớn tuổi, chỉ cần tỉa tót một tí thì trông vẫn giống học sinh đang độ tuổi đến trường lắm. Trường bổ túc ban đêm này không chia theo độ tuổi, chỉ cần vẫn ở trong độ tuổi quy định thì có thể tới đăng ký để nâng cao học lực. Còn cụ thể nó thế nào thì tôi cũng không rõ lắm. Nhưng cái gì đã tồn tại thì nó hợp lý, cũng có nghĩa là sự tồn tại của trường bổ túc ban đêm này được công nhận.
Chúng tôi quan sát từ đằng xa mấy phút liền, Trình Vũ Phi mới dẫn đầu cả nhóm bước tới đó. Lúc này cô ấy đã trút bỏ bộ đồng phục cảnh sát, đổi sang quần áo của học sinh, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, trông giống hệt một nữ sinh đơn thuần. Trình Vũ Phi vốn xinh đẹp, bây giờ chăm chút trang điểm, bỗng chốc đẹp đến mức khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Khi tới cổng của trường bổ túc ban đêm này, tôi nhìn thấy một bảo vệ ở trong phòng gác. Người này khoảng bốn mươi gì đó, cơ thể đã bắt đầu phát phì, làn da ngăm đen và bóng lưỡng. Bộ đồng phục mặc trên người có vẻ hơi nhỏ, chỗ bụng căng đến mức bung cả cúc, có thể nhìn thấy trường áo ba lỗ màu đen.
Cũng không biết bộ đồng phục này đã được mặc trên người hắn ta bao nhiêu năm mà ở cổ áo toàn là vệt mồ hôi đã ngả vàng, trên vai còn đeo một máy bộ đàm. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, hình như người này rất nóng, vì hắn ta liên tục vã mồ hôi; nhất là trên trán, toàn là mồ hôi lấm tấm, đến cả vai và lồng ngực cũng bị mồ hôi thấm ướt.
Tôi cảm nhận nhiệt độ xung quanh, không hề nóng, ngược lại còn mát mẻ. Nhưng người bảo vệ này vẫn đổ mồ hôi. Khi chúng tôi quan sát hắn ta, hắn ta cũng ngẩng đầu nhìn chúng tôi, sau đó mỉm cười hiền hòa, lập tức bước ra mở cửa.
Lúc này tôi mới chú ý thấy trên tay hắn ta cầm mấy quả ớt đỏ, có vẻ như anh ta ăn thứ này như một món quà vặt, chẳng trách trên người toàn là mồ hôi.
"Chú ơi, chúng tôi mới đến đây lần đầu, xin hỏi lớp quản lý hành chính nằm ở đâu vậy?" Sau khi vào bên trong, Trình Vũ Phi hỏi gã bảo vệ.
Khi Trình Vũ Phi hỏi hắn ta, tôi nhận thấy rất rõ ràng, trong ánh mắt của gã bảo vệ này bỗng thoáng qua một chút... khiếp hãi. Nhưng hắn ta che giấu rất tốt, lập tức mỉm cười hề hề, thịt mỡ tích trên mặt xô vào nhau khiến đôi mắt của hắn ta bỗng chốc nheo lại thành hai khe hở. Hắn ta mỉm cười chỉ vào vị trí trên tầng cao nhất của tòa nhà này, "Em gái à, phòng học cuối cùng ở tầng bốn là lớp quản lý hành chính nhé. Nghe nói hôm nay là ngày đặc biệt, các đàn anh đàn chị đã tốt nghiệp từ trước sẽ quay về chúc mừng, chắc chắn sẽ rộn ràng lắm đấy."
Gã bảo vệ này trông không hề đáng ghét, nhưng cách nói chuyện có vẻ kỳ cục. Mọi người đều hiểu rõ trong lòng, nhưng không ai lên tiếng bóc trần. Trình Vũ Phi nói một câu cảm ơn rất lễ độ rồi nói rằng cô ấy định đi dạo quanh trường này.
Vừa đi được vài bước, tôi đã kéo Tử Long, thì thầm nói: "Tử Long, anh bảo vệ Vũ Phi nhé. Gã bảo vệ kia hình như có chuyện gì đó, em muốn đi xem thử coi có thám thính được gì không. Lát nữa hai người cứ tới thẳng phòng học, em sẽ tới tìm sau."
"Ừ." Tử Long gật gật đầu, sau đó thì thầm nhắc nhở: "Em đi một mình phải hết sức cẩn thận, không được để xảy ra chuyện gì, biết chưa?"
"Anh yên tâm." Tôi cười cười, tiễn hai người kia đi rồi, tôi mới quay lại phòng bảo vệ. Nhưng tôi không nóng lòng tới đó ngay mà ra ngoài mua hai hộp thuốc lá ngon.
Thấy xung quanh không có ai, tôi mới gõ cửa phòng bảo vệ. Gã bảo vệ vừa nhìn thấy tôi, ban đầu sững sờ trong chốc lát, sau đó mới mỉm cười và hỏi: "Trông cậu thế này chắc là không tìm thấy phòng mà cậu phải học chứ gì?"
"Hầy!" Tôi giả bộ thở ngắn than dài, lắc đầu bất lực, "Không giấu gì ông anh, em đây thực sự không muốn đi học. Trước kia còn ở trường em đã chán học lắm rồi, bây giờ người nhà cứ bắt em đi học nâng văn bằng, Ôi, nếu không phải vì bố mẹ đã đóng tiền, chắc chắn em không chịu đi đâu. Cứ nghĩ tới học hành là em đã thấy bực rồi."
Tôi vừa nói vừa tìm cơ hội ngồi xuống, đồng thời lấy bao thuốc ra, nhiệt tình nhét cho gã bảo vệ. Hắn ta nhận lấy hộp thuốc lá Trung Hoa trong tay tôi, đưa lên mũi hít hít mấy cái. Từ động tác này có thể nhìn ra rằng cuộc sống ngày thường của hắn ta chắc hẳn rất khổ sở.
Tôi thấy vậy vội vàng lấy bật lửa ra châm thuốc cho hắn ta. Nếu bản thân mình không hút thuốc thì anh ta sẽ nghi ngờ, đành phải giả bộ hút. Hút được nửa điếu, tôi đang định tìm đề tài gợi chuyện thì gã bảo vệ đột nhiên cảm thán một câu, "Mấy người như các cậu đúng thật là, sướng quá mà không biết hưởng. Ngày tháng yên ổn thế này mà ngày ngày chỉ biết than thở về xã hội, oán thán về người nhà. Nếu tôi mà được sướng như các cậu, nhất định tôi sẽ trân trọng tất cả mọi thứ tất cả mọi người bên cạnh tôi gấp bội!"
Nghe giọng điệu của gã bảo vệ này, dường như hắn ta rất hối hận và bất lực. Nói đến sau cùng, có vẻ cảm xúc trào dâng, hắn ta chỉ vài ba hơi đã hút hết nửa điếu thuốc còn lại. Đợi khi điếu thuốc của hắn ta tàn hết, tôi vội vàng châm thêm điếu nữa.
Thấy cảm xúc của hắn ta bình ổn hơn khá nhiều, tôi mới tiếp tục hỏi: "Ông anh à, có phải anh gặp phải khó khăn gì không? Ông anh cứ nói đi, có khi thằng em lại giúp được gì đấy."
Lúc này tôi tỏ ra rất hào sảng, là để gã bảo vệ này mở lòng hơn.
Nào ngờ, gã bảo vệ bỗng lắc đầu đầy bất lực rồi lầm bầm: "Anh bạn nhỏ, cậu không giúp được tôi đâu, không ai giúp được tôi đâu. À phải rồi, cậu có tin vào nhân quả báo ứng không?"
Nói đến đây, gã bảo vệ đột nhiên ngoái đầu nhìn tôi, biểu cảm rất nghiêm túc. Tôi ngơ ngác vì câu hỏi của hắn ta, thoáng nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều mà gật đầu trong vô thức, "Ông anh à, đừng thấy em còn trẻ, em tin vào mấy truyền thuyết thần thánh lắm đấy, thế nên em tin vào quả báo."
Nghe được câu hỏi của tôi, gã bảo vệ mỉm cười ngượng ngập. Nụ cười kia phức tạp đến kỳ lạ, sợ hãi, hối hận, bất đắc dĩ, tất cả xuất hiện trong ánh mắt của hắn ta.
Nụ cười kỳ lạ của hắn ta duy trì suốt mấy giây, gã bảo vệ giống như đột ngột hoàn hồn nên rít một hơi thuốc thật mạnh, đồng thời lau bớt đống mồ hôi chưa từng biến mất trên trán, ánh mắt nhìn tôi càng thêm chăm chú. Hắn ta nghiêm túc hỏi: "Anh bạn nhỏ, cậu thực sự không muốn đi học đúng không?"
"Ừ." Tôi gật đầu, tỏ ra không hề do dự. Trước đó tôi cố tình dùng đề tài này để bắt chuyện, không ngờ gã bảo vệ này tưởng thật.
Vả lại, sau khi nghe xong câu trả lời của tôi, tôi phát hiện thần sắc của hắn ta càng lúc càng kỳ quặc, mồ hôi vã đầy trên trán, giống như bị bệnh lạ vậy. Nói thật lòng, gã bảo vệ này quá bất thường.
Trước kia tôi từng lo rằng hắn ta không phải người sống, nhưng sau khi tiếp xúc ở khoảng cách gần, tôi thấy hắn ta không hề giống quỷ hồn hay yêu tà, chỉ là một người bình thường thôi. Khi hắn ta đang sững người thì không ít học sinh lục tục kéo đến.
Cách ăn mặc của họ cũng rất khác nhau, vừa nhìn đã biết họ làm việc ở đủ mọi ngành nghề. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, trên gương mặt mỗi người đều lộ ra biểu cảm nhẹ nhõm đến lạ thường, giống như sắp được giải thoát vậy. Tôi sẽ không thể nào nhìn nhầm được, thần sắc của họ gần như giống hệt nhau, có cảm giác như họ sắp được tốt nghiệp, sắp được giải thoát.
Khi tôi đang nhìn bọn họ với vẻ nghi hoặc thì gã bảo vệ đã vỗ mạnh lên vai tôi, nói nhỏ rằng: "Anh bạn nhỏ, cậu là một người tốt. Lát nữa tôi mở cửa thả cho chúng nó tiến vào, cậu phải đi ngay lập tức, không được quay đầu lại, cũng đừng bao giờ quay lại nữa. Đã nhớ rõ chưa?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận