Sau hiệu lệnh của tôi, tất cả mọi người chạy đi làm việc. Tôi không dám chắc bao giờ Sư Tư Triết sẽ đánh tới, thế nên phải chuẩn bị từ trước.
Lâm Tiêu vừa đi ra khỏi đại điện chưa được bao lâu, tôi đã nghe thấy đệ tử Đạo giáo thổi tù và chiến đấu. Núi Miêu Vương vốn tĩnh mịch bỗng chốc trở nên náo nhiệt hẳn.
Theo kế hoạch đã để ra của tôi, ai làm việc nấy, canh giữ vị trí của mình. Trận Thái Cực là trận pháp cơ bản nhất của Đạo giáo, là trận pháp mà đệ tử tu đạo nào cũng phải tu luyện khi nhập môn, thế nên không quá khó.
Bởi vì họ phân bổ tại bốn phía Đông - Nam - Tây - Bắc, hiện giờ nhiệm vụ quan trọng nhất là làm thế nào liên kết được trận Thái Cực của họ với nhau, phát huy hiệu quả tốt nhất.
Về phương diện này, Vương Lỗi là cao nhân, thế nên khỏi cần lo lắng. Đợi khi mọi người lui xuống hết rồi, Vương Lỗi mới cười hì hì và nói với tôi: "Anh Cửu, uống với Lỗi gia vài chén được không?"
Lòng tôi cũng buồn bực nên chẳng cần nhiều lời đã đồng ý luôn, "Được thôi, đi uống vài chén!"
Vương Lỗi dẫn tôi tới ngọn núi phía sau Miêu Vương Quan, anh ấy ngồi trên vách đá, hai chân đung đưa, trong tay cầm hai cái hồ lô đựng rượu. Sau khi tôi ngồi xuống bên cạnh, Vương Lỗi đưa cho tôi một hồ lô, "Anh Cửu à, chén rượu đầu tiên của chúng ta, kính anh Long nhé!"
"Được." Tôi cắn nút hồ lô, đổ một ít rượu xuống dưới vách đá, lớn tiếng hô lên, "Tử Long, anh ở dưới đấy phải chăm sóc tốt cho sư phụ nhé. Không cần đợi bao lâu nữa là chúng ta lại được đoàn tụ rồi."
Tôi vừa dứt lời, Vương Lỗi cũng đổ rượu xuống vách đá, lớn giọng hô: "Anh Long, ba anh em kết nghĩa dưới gốc đa, còn từng thề sẽ gây dựng công danh sự nghiệp. Bây giờ thiên hạ còn chưa thái bình mà anh đã bỏ lại Lỗi gia cùng anh Cửu rồi. Nhưng lần này Lỗi gia không trách anh, anh đi bình an, cũng mong anh phù hộ cho chúng tôi đánh bại được Ma Vương."
Vương Lỗi nói xong, chúng tôi cùng nốc một hớp rượu. Rượu rất mạnh, thậm chí còn thấy rát cổ. Cũng không biết vì rượu quá mạnh hay gió quá lớn mà tôi uống rồi nước mắt cứ rơi.
Thấy tôi rơi nước mắt, Vương Lỗi cười rằng: "Anh Cửu, đàn ông đàn ang khóc cái gì. Đừng khóc, đợi khi nào đánh bại Ma Vương rồi khóc cho đã đời."
"Ờm..." Tôi nghẹn lời, không biết nên đối đáp ra sao. Lối suy nghĩ không bị bó buộc của anh ấy, người bình thường không thể đỡ nổi được.
Vừa nghĩ đến thứ mà Địa Tạng Vương Bồ Tát đưa cho anh ấy, tôi lập tức tháo nó ra khỏi người, đưa chiếc hộp gỗ tới trước mặt anh ấy. Vương Lỗi sững người, sau đó mỉm cười hỏi: "Anh Cửu, mẹ nó, cậu định tặng tôi tín vật định tình đấy à? Lỗi gia biết cậu với anh Long thương thầm tôi rồi, nhưng bây giờ Lỗi gia là người đã có vợ. Mong hai người trân trọng sinh mệnh, tránh xa tình "đồng chí" nhá."
Tôi dở khóc dở cười lườm Vương Lỗi một cái, đặt luôn cái hộp vào tay anh ấy, tức giận nói: "Lỗi gia, anh yên tâm, cho dù em thích Đông Tử cũng không thèm thích anh. Cầm lấy đi, Địa Tạng Vương Bồ Tát bảo em giao thứ này cho anh, nói rằng đợi khi anh mở được nó ra, anh sẽ biết bí mật thật sự của vòng quay số mệnh."
"Ồ? Là ông hòa thượng đó hả!" Vương Lỗi lầm bầm một câu rồi đón lấy hộp gỗ trên tay tôi, cười gian xảo, "Không nhìn ra luôn nha, ông hòa thượng kia cũng có tình có nghĩa ra phết, đến mức này rồi mà còn không quên mang quà cho Lỗi gia. Nhưng mà Lỗi gia không tin ta không mở nổi cái hộp này."
Vương Lỗi vừa dứt lời đã dồn sức cạy mở hộp gỗ. Anh ấy dùng lực rất mạnh, nhưng hộp gỗ hoàn toàn không có dấu hiệu mở ra, không khỏi nhíu mày lầm bầm, "Kỳ lạ ghê, cái thứ gì thế này? Thế mà Lỗi gia không mở được nó!"
Vương Lỗi vẫn không tin nên tiếp tục cố gắng mở hộp gỗ, nhưng bất kể anh ấy dồn lực thế nào cũng không thấy hiệu quả. Sau khi thử đi thử lại mười mấy lần, chiếc hộp gỗ vẫn không hề suy suyển.
Trong lúc bực mình, Vương Lỗi lầm bầm: "Thứ mà ông hòa thượng kia tặng chắc cũng không phải thứ gì tốt đẹp. Lỗi gia không cần nhé..."
Nói rồi anh ấy định quăng cái hộp gỗ đi, may mà tôi nhanh tay lẹ mắt ngăn lại được, "Vương Lỗi, Địa Tạng Vương Bồ Tát viên tịch rồi, anh cứ giữ lấy đi, dù sao thì đây cũng là tâm ý của ông ấy."
Nghe thấy tin Địa Tạng Vương Bồ Tát đã viên tịch, Vương Lỗi cũng không còn giữ nụ cười ngông nghênh nữa, bình tĩnh nói: "Ông hòa thượng đó là người tốt, Lỗi gia đành giữ vậy. Cũng mong lần này ông ấy có thể thành Phật, tới Tây Thiên gặp Phật Chủ của ông ấy."
Vương Lỗi không phải người gây sự vô cớ, tôi có thể nhìn ra được, anh ấy cũng thấy buồn khi Địa Tạng Vương Bồ Tát viên tịch. Chỉ là cách thể hiện cảm xúc của anh ấy khác với mọi người, thích đè nén cảm xúc trong lòng, mỉm cười cho qua.
Thấy anh ấy cất thứ mà Địa Tạng Vương Bồ Tát đã cho, tôi mới hỏi: "Lỗi gia, anh có bao nhiêu tự tin đối đầu với kiếp nạn Ma Vương?"
Vương Lỗi lắc đầu, cười khổ, "Không giấu gì cậu, tôi chẳng có tí lòng tin nào luôn. Suy cho cùng thì chúng ta cũng chỉ có sức lực của kẻ phàm trần, làm sao đối đầu được với Ma Vương? Trừ phi tìm ra người mà vòng quay số mệnh đã chọn, nếu không chúng ta không thể ngăn nổi. Thế nhưng, đến tận bây giờ vẫn chưa có manh mối. Lỗi gia lo nhất là người đó còn chưa hiện thế! Anh Cửu, đây cũng là nguyên nhân tại sao tôi tìm cậu tới đây."
Thấy Vương Lỗi nghiêm túc đến vậy, tôi vội vàng hỏi: "Lỗi gia, có phải có chuyện gì không?"
"Ừ." Vương Lỗi gật đầu rồi hỏi, "Lỗi gia ta gọi cậu đến, là để hỏi xem cậu định sắp xếp cho nhóm Y Y thế nào."
Vương Lỗi vừa nói xong, tôi đã dừng khựng lại, sững sờ trong phút chốc rồi mới gặng hỏi: "Lỗi gia, thế anh có dự tính thế nào?"
Vương Lỗi tự nốc một hớp rồi mới đáp: "Anh Cửu, Lỗi gia định âm thầm đưa họ đi. Thạch Minh Thánh Hàm, Y Y, Lý Tiêu Vũ, họ không thể ở lại được. Ở lại thì chỉ có con đường chết thôi. Lỗi gia cũng đã tính sẵn đường lui cho họ, Trại Cổ Miêu ở núi Thập Vạn, có lẽ có thể giúp họ sống sót."
Vương Lỗi và tôi nghĩ tới cùng một hướng, trên đường quay về tôi đã suy tính sắp xếp đường lui cho Y Y rồi. Đến lúc đó Ma Vương làm bá chủ tam giới, tam giới sẽ không còn chốn nào thanh tịnh. Nơi thanh tịnh duy nhất có lẽ chỉ còn khu rừng nguyên thủy ở núi Thập Vạn.
Thấy tôi im lặng không nói gì, Vương Lỗi vỗ vai tôi, cười hề hề, "Anh Cửu à, Lỗi gia nói cho cậu biết một bí mật nhé, chị gái xinh đẹp đã có cốt nhục của Lỗi gia rồi đấy!"
Nghe thấy tin tức này, tôi nhìn anh ấy với vẻ kích động, buột miệng hỏi ngay: "Lỗi gia, là thật sao?"
"Ừ, chính xác trăm phần trăm!" Vương Lỗi gật đầu đầy tự tin, "Anh Cửu, biểu cảm của cậu là không tin vào thực lực của Lỗi gia hả?"
"Không phải, không phải!" Tôi vội vàng lắc đầu, kích động nói: "Lỗi gia, em vui cho anh mà! Đợi khi nào đứa bé ra đời, em với Tử Long sẽ là cha nuôi của nó. Dạy hết tất cả những gì chúng ta từng học cho nó, đến lúc đó còn ai còn là đối thủ của nó được?"
"Cậu nói như thế cũng có lý lắm, có ba người cha oai phong như vậy, sau này chắc chắn con tôi sẽ ngầu hơn tôi." Vương Lỗi gật đầu tự nói tự nghe, trên gương mặt chỉ có nụ cười hạnh phúc.
Tôi cũng mừng cho anh ấy từ tận đáy lòng, đám người như chúng tôi sống đến lúc này thật không dễ dàng gì, căn bản chưa từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ có hậu duệ. Đây là sự chiếu cố, là món quà từ ông trời. Nếu con của Vương Lỗi ra đời, nó sẽ là đứa trẻ được tất cả mọi người cưng chiều nhất.
Cũng có thể vì nguyên nhân này nên Vương Lỗi mới muốn đưa ba người họ đi. Tôi tán thành với cách làm của anh ấy, "Lỗi gia, hay là thế này đi, bây giờ anh đưa họ đi luôn. Đi càng xa càng tốt, chuyện trên núi Miêu Vương cứ giao cho em là được."
Tôi vừa nói xong, Vương Lỗi đã trợn mắt nhìn tôi, "Lỗi gia mà là người tham sống sợ chết như thế thì chị gái xinh đẹp sẽ không chọn tôi đâu. Kiếp nạn Ma Vương này, Lỗi gia không thể bỏ đi được, cậu là tín ngưỡng của người tu đạo, càng không thể đi được. Lỗi gia đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta đi tìm Lý Tiêu Vũ. Bây giờ lòng dạ cô ấy đã nguội lạnh, chỉ có cô ấy mới đưa Y Y và chị gái xinh đẹp đi được thôi."
Bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể thử cách của Vương Lỗi. Sau khi tính toán xong, chúng tôi quyết định quay về tìm Lý Tiêu Vũ, muốn đưa họ đi ngay trong đêm.
Nhưng nào ngờ, chúng tôi còn chưa đi tới Miêu Vương quan đã có đệ tử vội vàng chạy tới tìm, tay cầm theo một lá cờ màu trắng, hớt hải nói: "Lý chưởng môn, có người đưa thứ này tới."
Tôi nhận lấy lá cờ, vừa nhìn đã thấy ngay một câu viết bằng máu tươi trên đó: "Lý Sơ Cửu, cậu không thoát nổi đâu. Ngày mai, đêm xuống, tôi sẽ huyết tẩy núi Miêu Vương, để cậu chủ động giao nộp vòng quay số mệnh."
Trên lá cờ không đề tên, nhưng khỏi cần nghĩ cũng đoán ra được, chắc chắn là Sư Tư Triết. Chỉ là tôi không ngờ rằng ông ta biết chuyện tôi sống sót quay về núi Miêu Vương nhanh đến thế. Tốc độ của ông ta nhanh hơn dự đoán của tôi rất nhiều.
Vả lại, lần này ông ta đưa huyết thư tới, hiển nhiên không muốn chừa đường sống cho tôi. Nói cách khác, chúng tôi chỉ còn thời gian một ngày. Đợi khi Sư Tư Triết và đội quân Ma Vương của ông ta đánh tới, đó chính là lúc chúng tôi phải giao tranh trực diện.
Nhưng với chút nhân lực trong tay thì làm sao chúng tôi ngăn cản được đội quân Ma Vương của ông ta. Lúc này Vương Lỗi cũng nhíu mày, sắc mặt cực kỳ nặng nề, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật không ngờ ông ta đến nhanh như vậy. Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, phải chuẩn bị ngay!"
Vừa dứt lời, chúng tôi cùng nhau chạy về phía Miêu Vương quan. Khi đến nơi, tôi thấy các đệ tử ở sân dạy đạo đã tất bật công việc, nhóm người của Lâm Tiêu đang phụ trách dẫn đội kết trận Thái Cực, vô cùng náo nhiệt. Nhưng ai nấy đều nghiêm túc lạ thường, không dám lơ là chậm trễ.
Mà tôi còn chưa kịp triệu tập họ để bàn bạc thêm thì đã thấy không ít nhân mã kéo tới lối vào, đen kịt cả một vùng. Nhìn kỹ lại, người đi đầu chính là Mạnh Doanh của thôn Tiểu Nghĩa, thêm cả Dương lão thất - người chấp chưởng Đạo giáo phương Bắc, thậm chí cả Thanh Long của Linh tộc cũng chạy tới rồi...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận