"Có sấm rồi, trời sắp mưa rồi, mọi người mau về thu quần áo đi thôi!" Âm thanh này đột nhiên xuất hiện, ban đầu không nhiều người nghe thấy. Nhưng sau đó người này lại hô thêm lần nữa, hình như còn dùng một que gỗ gõ vào khay sắt, tiếng kêu "đùng đùng" vang lên.
Tiếng gõ khay sắt này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Đôi bên vốn đang sát phạt nhau cũng dừng hết lại, đồng loạt nhìn về phía đầu thôn.
Khi họ nhìn sang thì không có ai cả, nơi cổng thôn trống huơ trống hoác, ngoại trừ cây đa to đã trơ trọi thì căn bản không còn bất kỳ động tĩnh nào khác.
Ngay khi mọi người còn đang nghi hoặc thì chúng tôi đột nhiên thấy hai đạo sĩ chạy bước ngắn vào trong. Họ đeo kiếm gỗ đào sau lưng, đúng chuẩn đạo sĩ lang bạt. Điều kỳ lạ hơn là sau khi tiến vào, họ không nhìn người trong thôn như chúng tôi, chỉ chăm chăm gạt gạt lá đa trên nền đất, khiến cho người ta cảm giác rằng hình như họ đã đi nhầm chỗ.
Đợi khi dùng tay nâng được một vốc lá đa rụng, họ bèn chia nhau đứng hai bên cổng thôn, ném mạnh lá đa xuống dưới đất. Chỉ trong thoáng chốc, lá cây soàn soạt rơi xuống.
Ngay sau đó, tôi thấy một người khác cũng bước vào, tay trái cầm một cái khay sắt, tay phải cầm một cái que gỗ, trên người mặc áo khoác gió rách nát, vừa đi vào trong vừa gõ.
Đống lá đa rơi xuống vừa vặn rơi vào người anh ta, cảm giác như đại ca bước vào, nhưng bước chân của anh ta quá chậm chạp, vừa tiến được một bước, khi ai cũng tưởng rằng anh ta sẽ tiếp tục vào trong, nào ngờ, anh ta đột nhiên dừng lại. Bàn chân được giơ lên vẫn còn lơ lửng giữa không trung, không hề đặt xuống, giống như bị dừng hình vậy.
Cảnh tượng đột ngột xuất hiện này túm chặt lấy lòng dạ của tất cả mọi người, càng khiến người ta mở rộng tầm mắt theo một cách dở khóc dở cười. Mà điều khiến người ta phì cười là hai đạo sĩ bên cạnh anh ta bước tới, lấy cây gỗ và khay sắt trên tay anh ta đi.
Cảnh tượng này, đích xác là một kẻ gây cười rồi.
Nhưng tôi đã nhận ra âm thanh của người này từ lâu, nếu vô liêm sỉ như thế, ngoài Lỗi gia còn ai vào đây nữa?
Người bên phe chúng tôi không còn lại nhiều, tất cả đang trong vòng vây, nhưng vào lúc này ai cũng dừng hết hoạt động vì bị Vương Lỗi thu hút.
"Nếu anh ta đến chậm thêm tí nữa chắc tất cả quân ta bị tiêu diệt sạch rồi!" Tôi lắc lắc đầu bất đắc dĩ, cười khổ nhìn về phía anh ta. Vương Lỗi cũng đang nhìn tôi và chớp chớp mắt với tôi, đồng thời còn nở nụ cười tự luyến, dường như đang hỏi tôi, cách anh ta xuất hiện đã đủ ngầu chưa.
Mà khi nhìn thấy nụ cười của anh ta, tôi không chống đỡ nổi nữa, toàn thân mềm nhũn, lập tức ngã vật ra đất. Ban nãy tất cả khí tức trong cơ thể tôi đã bộc phát ra ngoài để đối phó với tôn chủ, không thể khôi phục nổi trong một chốc một lát.
Không cần nói tới việc chiến đấu bằng pháp lực, cho dù một người bình thường cũng dễ dàng "xử gọn" tôi vào lúc này.
"Sao có thể thế được?" Khi nhìn thấy sự xuất hiện của Vương Lỗi, mặt mũi tôn chủ thoáng chốc đã trắng bệch, lầm bầm như không tin nổi: "Phép thuật của Thạch Minh Thánh Hàm độc nhất vô nhị, làm sao Vương Lỗi phá giải được? Rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Ôi... ôi, tôi đã bảo mọi người đừng đánh nhau nữa mà, hòa khí sinh tài, cứ phải đấu đá đến khi một mất một còn sao?" Vương Lỗi không quan tâm gì tới chúng tôi mà tiến về phía vòng tròn chiến đấu của nhân lực đôi bên, vừa hô hào vừa quát nạt: "Cái đám đạo sĩ lỗ mũi trâu này, như cục đá trong hố phân vậy, tính tình vừa cứng nhắc vừa thúi quắc, cứ thích đánh chém giết chóc. Chi bằng giải ngũ về quê, về nhà lấy cô vợ đẹp, đừng ngu ngốc bán mạng cho người ta nữa!"
Khi Vương Lỗi đi về phía họ, đám ác quỷ xung quanh lập tức nhào về phía anh ta, chặn đường Vương Lỗi. Chỉ thấy Vương Lỗi nhíu chặt hàng lông mày, thở dài bất đắc dĩ: "Ôi, cái đám ác quỷ này, ghét thật đấy, chúng mày dám chặn cả đường của Lỗi gia à."
Trong lúc nói chuyện, cơ thể Vương Lỗi đột nhiên rung lên bần bật, chỉ thoáng chốc đã thấy vô số khí đen bộc phát ra khỏi cơ thể anh ta. Luồng khí đen ngòm này bay vào không trung, lập tức ngưng tụ thành ảo ảnh của một con rồng đen khổng lồ.
Phần đầu của con rồng đen này bay lượn ngay trên đầu Vương Lỗi, cất tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc với đám ác quỷ ở xung quanh. Trong thoáng chốc, đám ác quỷ đang vây quanh Vương Lỗi sợ đến mức run như cầy sấy, điên cuồng tháo chạy như gặp phải Diêm Vương, cứ thế mà nhường đường cho anh ta đi.
Mà lúc này, trong lòng tôi cực kỳ kích động. Bởi vì tôi cảm nhận được rõ ràng rằng con rồng đen trên người Vương Lỗi đã không còn tàn bạo như trước kia nữa.
Dường như trải qua thời gian một năm này, Vương Lỗi đã thuần phục được nó. Thứ thuần phục được rồng, chỉ có thuật Ngự Long của Vương Lỗi thôi.
Vương Lỗi vừa ra tay đã khiến tất cả mọi người chấn động, nhất là nhân mã của Linh tộc, tất cả bọn họ sững sờ nhìn anh ta, dường như không dám tin rằng người này có thật.
"Lỗi gia, là Lỗi gia! Lỗi gia đến rồi, chúng ta được cứu rồi!" Lão quỷ bị bao vây cũng đã nhận ra Vương Lỗi, lập tức hoan hô ầm lên. Chúng tôi đã mất đi ưu thế từ lâu, thế nên sự xuất hiện của Vương Lỗi chính là hi vọng lớn nhất!
Có rất nhiều người trong số nhân mã của tôi không biết Vương Lỗi, nhìn thấy lão quỷ hoan hô một cách kích động như thế, trong ánh mắt họ cũng lần nữa lóe lên ánh sáng của hi vọng.
"Này này, đợi đã, ông già này là ai thế, đúng rồi, tôi nói ông đấy..." Vương Lỗi giơ tay chỉ vào lão quỷ đang bị bao vây, tỏ ra không quen biết ông ta: "Ông là ai thế? Sao tôi không nhận ra ông nhỉ?"
"Ơ..." Vương Lỗi trêu vậy khiến mặt mũi lão quỷ lập tức xị ra rồi đỏ bừng lên, hoàn toàn không biết để vào đâu, chỉ thiếu điều kiếm một lỗ nẻ để chui xuống.
"Ha ha..." Nhìn thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt lão quỷ, Vương Lỗi lập tức ôm bụng cười ầm lên: "Lão quỷ, đùa ông thôi, đừng để bụng nhé! Ông vẫn là ông già ế chỏng chơ hả, cười nhiều vào cho trẻ, chưa biết chừng vẫn kiếm được tình yêu tuổi xế chiều đấy."
"Ôi! Lỗi gia này, qua một năm không gặp, đúng là càng ngày càng nhảm nhí, càng ngày càng thiếu liêm sỉ!" Tôi thầm thở dài trong lòng, nhưng tính cách của anh ta là thế, trước nay chưa bao giờ đứng đắn cả.
Không cần biết khung cảnh nghiêm túc đến mức nào, anh ta luôn đưa người ta sang một chủ đề khác. Nhưng bây giờ chúng tôi đang ở trong trận chiến sinh tử, cũng không phải lúc bông đùa được.
Nghĩ đến điều này, tôi chuẩn bị nhờ anh ta đối phó với tôn chủ trước, nhưng tôi chưa kịp hé răng thì anh ta lại bắt đầu, đã thế lần này còn "dạy dỗ" cả đệ tử của Linh tộc: "Các bạn nhỏ của Linh tộc, các bạn giết bao nhiêu người như thế, thấy vui vẻ không? Không vui đúng không?! Các bạn nhìn xem thảm kịch của thôn này đi, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, toàn nhờ bàn tay của các bạn tạo ra cả đấy. Các bạn có xứng đáng với công lao bồi dưỡng của Tổ quốc, có xứng đáng với công ơn nuôi dưỡng và giáo dục của cha mẹ không? Nghe Lỗi gia một câu, buông dao kiếm xuống, lập tức thành Phật. Có cơ hội, Lỗi gia sẽ mời các bạn uống rượu tán gái."
Vương Lỗi vừa nói vừa cười mà không biết rằng ánh mắt của đệ tử Linh tộc ngùn ngụt sát khí, khiến bản thân Vương Lỗi cũng thấy lúng túng.
"Đừng nghe nó nói nhăng nói cuội, giết nó đi!" Đột nhiên, trong đám đệ tử Linh tộc có người hô ầm lên một tiếng. Vì tiếng hô này mà quá nửa người trong số họ ngắm chuẩn vũ khí vào Vương Lỗi.
"Mẹ kiếp, dọa ông mày à? Đừng tưởng các người đông hơn nhé, ông mày cũng có người!" Vương Lỗi nhíu mày, lập tức hô to về phía cổng thôn: "Long Ngạo Thiên, cái lão già khốn kiếp, còn không chịu ra à? Con trai ông sắp bị người ta chém chết rồi, ông cứ đợi nhặt xác cho cậu ấy đi."
Vương Lỗi vừa dứt lời, tôi đã thấy Long Ngạo Thiên xuất hiện, mà sau lưng ông ta có vô số đạo sĩ đi theo, dày kín cả một vùng, chí ít cũng phải có một trăm người.
"Là tông chủ của Long Hổ Tông, người của Long Hổ Tông cuối cùng cũng đến rồi, chúng ta được cứu rồi!" Nhìn thấy Long Ngạo Thiên xuất hiện, đám người bị bao vây cuối cùng cũng reo hò ầm lên.
Họ vốn đã buông bỏ hi vọng, bỗng chốc tràn đầy sát khí, ngược lại, khí thế của đệ tử Linh tộc lúc này vô hình trung bị đè nén. Không một ai dám ra tay, tất cả đang đợi mệnh lệnh từ tôn chủ.
Long Ngạo Thiên vừa tiến vào đã nhìn về phía tôi, ánh mắt ấy rất phức tạp, có vui vẻ, có quan tâm, nhưng phần nhiều vẫn là áy náy.
Nói thật lòng, tôi không thấy kích động như mình vẫn hay tưởng tượng. Từ khi biết mình không phải người nhà họ Lý, tôi vẫn luôn tưởng tượng xem cha mình là ai. Suốt mười năm ròng rã, trong đầu tôi đã từng tưởng tượng ra vô số dung mạo có thể là cha ruột của mình.
Tôi cũng từng nghĩ rằng khi hai cha con gặp nhau chắc sẽ rất cảm động, nhưng bây giờ, tôi cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh như thể nhìn thấy một người xa lạ. Tôi có một cảm giác rất kỳ lạ, nhân vật "cha tôi" chỉ sống trong trí tưởng tượng của tôi chứ không hề tồn tại trong cuộc sống thực tế.
"Linh Trường Sinh, ngươi giết bao nhiêu người của Đạo môn, hại chết bao nhiêu người vô tội, lẽ nào ngươi không sợ báo ứng ư?" Long Ngạo Thiên nhìn tôn chủ của Linh tộc mà chất vấn.
Thời khác này, cuối cùng tôi cũng biết được tên thật của tôn chủ Linh tộc, Linh Trường Sinh.
"Long Ngạo Thiên, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, ngươi là thứ hèn nhát, thứ hèn nhát sống sót nhờ phụ nữ." Linh Trường Sinh trước nay vẫn luôn giữ thái độ thù địch với Long Ngạo Thiên, lập tức giận dữ nói: "Vì muốn sống sót mà đến cả người yêu nhất, ngươi cũng có thể từ bỏ! Cho dù sống sót rồi, ngươi cũng chọn cách trốn tránh lên núi Long Hổ. Dạng người như ngươi, không xứng đáng với Thánh nữ của Linh tộc ta!"
Tôi có thể cảm nhận được nỗi hận của Linh Trường Sinh dành cho Long Ngạo Thiên, mối thâm thù huyết hải chỉ muốn lột da ăn thịt uống máu đối phương này chính là vì mẹ tôi! Tôi không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vào năm đó, nhưng nếu mẹ tôi chọn Long Ngạo Thiên, điều đó chứng tỏ người mà mẹ tôi yêu không phải là Linh Trường Sinh.
Thực ra điều mà tôi muốn biết nhất là, nếu Long Ngạo Thiên đã biết chuyện của tôi và mẹ tôi, tại sao không muốn tới giúp chúng tôi? Chúng tôi là người thân nhất của ông ta, ông ta cũng có thể trơ mắt nhìn chúng tôi bị giày vò, bị sỉ nhục như vậy hay sao?
Tôi thực sự rất muốn hỏi ông ta một câu, rốt cuộc là tại sao? Nếu đổi lại là tôi, chắc chắn tôi sẽ bất chấp mọi thứ, cho dù là tính mạng của mình, tôi cũng không thấy tiếc.
Lời nói của Linh Trường Sinh khiến Long Ngạo Thiên hoàn toàn á khẩu. Hận thù kìm nén suốt hơn hai mươi năm của Linh Trường Sinh cũng bộc phát ra ngay lúc này: "Để ngươi xông ra khỏi Đạo môn mà ta đối phó với con trai ruột của ngươi hết lần này đến lần khác, thậm chí tung tin ta hành hạ Thánh nữ hết lần này đến lần khác! Nhưng ngươi vẫn không dám bước ra đối diện, cho dù ta bắt đầu quấy nhiễu vào Đạo môn, ngươi vẫn khoanh tay đứng nhìn! Ta thực sự không hiểu nổi, tại sao Thánh nữa lại yêu ngươi, yêu cái thứ hèn nhát vô trách nhiệm như ngươi!"
Tôi không hề cảm thấy nhục nhã vì những câu nói nặng nề của Linh Trường Sinh với Long Ngạo Thiên. Những lời này cũng là điều mà tôi muốn chất vấn ông ta, tôi rất muốn biết, tại sao ông ta có thể bỏ mặc chúng tôi như vậy?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận