Không khí nơi đây vốn đã rất căng thẳng, A Cẩu vừa nói như thế, tất cả mọi người đều thầm hít vào một hơi, nghẹn không thở ra mà nhìn tôi, dường như đang đợi tôi hạ quyết định.
Bầu không khí rất nặng nề. Bây giờ vẫn chưa quyết chiến, khí thế tuyệt đối không thể yếu đi được. Tôi nhíu mày, muốn phá vỡ bầu không khí nặng nề này nên vội nhỏ giọng hỏi A Cẩu: "A Cẩu, anh có chắc là nhìn rõ không?"
Thật ra tôi biết mình hỏi vậy là hỏi suông thôi. Từ trước đến giờ A Cẩu luôn cẩn thận, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm chứ đừng nói đến chuyện nhìn nhầm. Mà tôi cố ý hỏi như vậy là để phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa mọi người.
"Anh Cửu, hoàn toàn chính xác!" A Cẩu gật đầu, đáp lời: "Ngôi chùa cổ này đã cũ, cửa lớn hoàn toàn mở rộng. Từ cửa lớn dẫn đến sân là một con đường nhỏ xếp hai hàng đèn dầu. Đèn dầu vừa được đốt lên, hẳn là chuẩn bị cho chúng ta!"
Lúc nói đến câu sau, giọng điệu của A Cẩu yếu đi khá nhiều. Tôi thấy tâm trạng của những đệ tử khác cũng có vẻ suy sụp, lập tức hô to: "Được! Chúng ta vẫn luôn chờ lúc này, đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công! Lát nữa mọi người nhìn cho rõ, chỉ cần là người của Âm Dương đạo, giết tất bất luận tội!"
Tôi vừa nói như thế, tất cả mọi người lập tức phấn chấn, khôi phục lại trạng thái nhiệt huyết sục sôi trước đó. Bọn họ sôi nổi cắn răng gật đầu, lạnh lùng rít ra một chữ, giết!
Thật ra hiện tại chúng tôi đã không còn đường lui, đây là con đường duy nhất, chỉ có thể hướng về phía trước, không thể lùi về sau được nữa. Nếu đúng thật là người của Âm Dương đạo, vậy thì đây chính là mục đích chuyến này của chúng tôi!
Thấy bọn họ đã khôi phục ý chí chiến đấu sục sôi, lúc này tôi mới đi lên trước dẫn đường, cùng lúc đó cũng rút dao găm ra, thẳng lưng bước về phía chùa cổ!
Bọn họ đi sau tôi, tất cả đều lấy pháp khí của mình ra. Không ai nói chuyện, chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề và tiếng bước chân khá đều của mọi người.
Đi khoảng năm phút đồng hồ, sau khi tôi vòng qua một khúc cong ở phía trước, rốt cuộc cũng thấy được ngôi chùa cổ ở phần cuối thung lũng nứt! Ngôi chùa cổ được xây dựng dựa vào núi, ngọn núi phía sau ngôi chùa cổ vuông góc hướng lên, toàn ngọn núi gần như đã đứng thẳng tạo thành một góc bảy mươi độ.
Mà ngọn núi hướng lên cao lại nối với khe của dãy núi khác, chính là núi trọc vụt lên từ mặt đất, đâm thẳng vào mây trời kia! Không thấy được chóp núi của núi trọc, nó hoàn toàn đã bị mây mù che chắn. Chỉ khiến cho người ta cảm nhận được sự hùng vĩ, dường như núi trọc này đã hoàn toàn nối liền với trời rồi vậy.
Vừa vặn ngôi chùa cổ bên dưới phảng phất chính là con đường để tiến vào núi trọc! Mà ngôi chùa cổ trước mắt lại rất khác với chùa miếu của người Hán chúng tôi, vừa nhìn liền biết là phong cách của chùa miếu Tây Tạng.
Nhưng nhìn kỹ lại thì phong cách xây dựng của ngôi chùa cổ này cũng không hoàn toàn là phong cách của chùa miếu Tây Tạng, lại có vài phần như Linh Lung Bảo Tháp, tổng cộng có ba tầng!
Tầng phía dưới cùng dùng đá để xây nền đất! Vật liệu xây dựng nên tầng thứ hai là gỗ, đâu đâu cũng thấy được hình điêu khắc và đồ trang trí của văn hóa Phật giáo Tây Tạng.
Mà tới tầng thứ ba thì diện tích nhỏ hơn hai tầng trước rất nhiều. Hơn nữa vách tường ở bốn phía đều trống rỗng, thứ đầu tiên mà tôi nhìn thấy được là cái chuông lớn màu đen treo trên tầng thứ ba!
Cái chuông lớn đó là một màu đen, lúc chiếu đèn pin qua đó thì trên chiếc chuông lớn còn phản xạ ra ánh sáng thăm thẳm. Mà trên toàn bộ chiếc chuông lớn đó được điêu khắc văn hóa Phật giáo, thậm chí còn có kinh văn Phật giáo nữa.
Xem ra chiếc chuông lớn kỳ quái này chính là chuông U Minh mà Trình Tùng nhắc đến! Nói vậy ngôi chùa cổ này cũng chỉ là một ngôi chùa đơn sơ mà thôi.
Nhưng điều kỳ lạ là từ tầng thứ hai của chùa cổ có đốt không ít đèn dầu, lại chẳng có một bóng người, nhất là cửa lớn của tầng thứ nhất hoàn toàn được mở rộng.
Từ cánh cửa đó đến sân xếp đầy hai hàng đèn dầu! A Cẩu nói không sai, cảm giác đầu tiên sau khi nhìn thấy của tôi chính là dường như những thứ này đều chuẩn bị vì chúng tôi vậy!
Chúng tôi đứng trước cửa sân khoảng mười phút, có điều ngôi chùa cổ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Lúc này Lâm Tiêu nhìn về phía tôi, đang đợi tôi hạ quyết định.
Tôi thầm hít thở một hơi, nói: "Nếu sớm muộn gì cũng phải đối diện, vậy không bằng đối diện sớm một chút! Mọi người theo tôi tiến vào ngôi chùa cổ này, nhất định phải cẩn thận!"
"Được rồi!"
Tiếp đó, tôi dẫn đầu đi vào ngôi chùa cổ, vừa định sải bước qua cửa, A Cẩu vội vã kéo tôi lại, nhắc nhở: "Anh Cửu, coi chừng ảo thuật!"
Tôi khẽ lắc đầu, nói một cách chắc chắn: "Không phải là ảo thuật đâu. Chúng ta có nhiều người như vậy, cho dù ảo thuật của Thạch Minh Thánh Hàm lợi hại đến đâu cũng không thể đồng thời khống chế nhiều người như vậy được! Vì vậy cảnh tượng trước mắt là chân thực!"
Vừa dứt lời, tôi dẫn đầu bước vào trong. Tôi đi liền mấy bước, sau đó mới quay đầu lại nhìn thì thấy bọn họ đều còn ở đây, điều này chứng minh đây không phải là ảo thuật.
Vị trí hiện tại của chúng tôi, hai bên có gò núi, sau lưng lại có ngọn núi chót vót cản lại nên gió không thổi vào được! Trên mặt đất trong chùa cổ chỉ có đất đông cứng, còn chưa đến mức đông thành băng.
Lại thêm mấy chục ngọn đèn dầu đang cùng cháy, nhiệt độ từ đó toát ra cũng từ từ làm tan băng tuyết xung quanh. Chỉ là mùi dầu hạt cải từ ngọn đèn dầu rất gay mũi!
Đợi tôi đi đến cửa lớn của ngôi chùa cổ thì vẫn chẳng có chút khác thường nào, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ!
Tôi chiếu đèn pin vào trong cửa chính, vừa vặn nhìn thấy trên cái cầu thang bằng đá lên tầng hai lại có rất nhiều càn khôn. Dường như có một cái sân rất lớn, trong sân toàn là pho tượng văn hóa thuộc Phật giáo.
Nhưng tình hình phía sau cái sân này thì chúng tôi không thể thấy rõ! Chỉ cảm thấy phía sau cái sân này nhất định còn có một nơi khác. Bởi vì lúc nhìn từ đằng xa, chúng tôi phát hiện ngôi chùa cổ này và ngọn núi phía sau gắn liền với nhau.
Thế nhưng bây giờ bước vào trong nhìn thì mới phát hiện ngôi chùa cổ và ngọn núi phía sau cách nhau khá xa. Nhưng muốn đi vào núi trọc thì phải đi qua sân sau, đây là con đường duy nhất.
Tạm thời đánh giá rõ được tình hình trong ngôi chùa cổ rồi, tôi mới quay đầu lại mà sắp xếp: "Trình đại ca, phiền anh nhờ bốn cao thủ canh ở cửa, còn những người khác thì theo tôi tiến vào chùa cổ!"
"Được!" Trình Tùng gật gật đầu, lập tức bảo người ra canh ở cửa lớn. Tiếp đó, tôi mới bước vào tầng thứ nhất của ngôi chùa cổ. Tầng này dùng đá làm nền, hai bên đều đặc, chỉ có phần ở giữa là rỗng, xây dựng thành một con đường để tiến vào cửa lớn.
Mà sau khi tiến vào cửa lớn, tôi bèn nhờ Lâm Tiêu là dẫn người bảo vệ xung quanh, còn mình thì cùng đám A Cẩu, Vương Kỳ Bằng nhanh chóng bước lên cầu thang. Sau khi lên cầu thang thì chính là tầng thứ hai của ngôi chùa cổ.
Thế nhưng điều kỳ lạ là tầng thứ hai này cũng trống rỗng. Ngoại trừ đèn dầu trên bàn thì chẳng có gì. Trên vách tường bên trong là hình tượng văn hóa Phật giáo! Còn có vài cái tủ bằng gỗ, trên tủ bày kinh thư Phật giáo.
Tốc độ tìm kiếm của đám A Cẩu và Vương Kỳ Bằng rất nhanh, chỉ một lúc đã lục xong toàn bộ tầng thứ hai. Kết quả đều giống nhau, không phát hiện ra bóng dáng một ai.
Mãi đến khi chúng tôi lên tầng thứ ba, ngoại trừ cái chuông U Minh thì trên đất có một cái đệm lót để ngồi khoanh chân tĩnh tọa. A Cẩu nhìn quanh một lượt, vẫn chẳng có phát hiện gì. Lúc này cậu ta mới dùng tay lau vị trí gõ trên chuông U Minh.
"Anh Cửu, hẳn là ngày nào cũng có người gõ chuông U Minh, dấu vết ở đây nhẵn bóng! Nói cách khác, trước đó trong chùa cổ có người!" A Cẩu rất thận trọng, phát hiện ra một chi tiết nhỏ nhưng rất quan trọng này.
Nhưng Vương Kỳ Bằng cũng đưa ra nghi vấn của bản thân, nói: "A Cẩu, nơi đây nguy hiểm và khắc nghiệt như thế, người bình thường chẳng thể vào được! Hơn nữa vùng này đến cả cây nông nghiệp cũng không sống được, con người chắc chẳng sống nổi đâu!"
Lời của Vương Kỳ Bằng đã nói đến trọng điểm. Cậu ta phân tích không sai, nơi đây điều kiện sống khắc nghiệt, khí hậu lạnh giá, hơn nữa trong tình huống không có lương thực thì không ai sống được cả.
Thế nhưng phát hiện của A Cẩu cũng chính xác. Nơi gõ vào của chuông U Minh quả thật nhẵn bóng, nhất định là do gõ vào chuông U Minh một thời gian dài mới hình thành được! Nhưng kết luận từ phân tích của chúng tôi là chỗ này không có người sống, thế thì sao có thể gõ vang chuông U Minh được đây?
Tuyệt đối không phải là do linh hồn làm ra, dù sao đây cũng là pháp khí do Địa Tạng vương Bồ Tát để lại. Thứ này pháp lực vô biên, yêu ma quỷ quái bình thường không thể tới gần chứ đừng nói đến chuyện gõ vang chuông U Minh!
Mọi người bàn bạc mấy phút nhưng vẫn không đưa ra được kết luận nào. Bất đắc dĩ, tôi chỉ đành đi xuống chùa cổ. Đám Lâm Tiêu đang tụ tập ở sân sau, nhìn thấy chúng tôi xuống dưới thì lập tức hỏi: "Sơ Cửu, có phát hiện gì không?"
Tôi khẽ lắc đầu, đáp: "Không có, trong chùa cổ trống rỗng, bên trong không có một bóng người nào! Nhưng ngọn đèn dầu hạt cải này vừa mới đốt, cũng có người gõ chuông U Minh, chứng tỏ đã từng có người sống đến đây! Đây là ngõ cụt, bọn họ chỉ có một con đường để đi, chắc chắn đã đi đến núi trọc rồi!"
"Việc đã đến nước này, chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa! Lập tức xuất phát, tất phải giải quyết Âm Dương đạo trước khi bọn họ tìm thấy long mạch!" Tôi vừa dứt lời, Trình Tùng lập tức phát biểu ý kiến.
Bây giờ cũng không còn biện pháp khác, chỉ đành kiên trì đi về phía trước tiếp thôi, chẳng có cơ hội lùi bước nữa. Quyết định của mọi người đều nhất trí, đó là đi thẳng đến núi trọc!
Tôi vẫn ở phía trước dẫn đường, Lâm Tiêu và Trình Tùng ở sau cùng chặn hậu! Tất cả đều cảnh giác, có thể khai chiến bất cứ lúc nào!
Thế nhưng vừa qua khỏi sân sau của ngôi chùa cổ, tôi lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận