Trước đây tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao trên người tên giáo chủ U Minh này mọc đầy vẩy rắn, tới tận bây giờ mới biết, hóa ra là vì ngày nào ông ấy cũng ăn thứ rắn đen vẩy sần này!
Nghĩ lại thấy ông ấy có chút đáng thương, mấy chục năm qua đều phải ăn thịt rắn sống qua ngày. Sự tàn nhẫn ấy còn đau khổ hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.
Cũng là vì mối thù hận trong lòng giáo chủ U Minh mới giúp ông ấy kiên trì được tới ngày hôm nay. Nói ra cũng là cái duyên, năm đó ông ấy cứu giúp bốn anh em Dương lão thất, không ngờ hôm nay lại được Dương lão thất tìm ra.
Càng nghĩ càng thấy mối nhân duyên này thật sự rất thú vị, lòng vòng một hồi, hợp hợp tan tan, dường như đều đã được định trước từ lâu!
Dương lão thất có vẻ không dám đưa ra quyết định, bèn quay lại nhìn về phía tôi với ánh mắt cầu cứu.
Tôi cười bảo: "Lão thất, lần này chúng ta tới đây là để diệt trừ bà ba Hoàng. Trước kia bà ta đã giết bao nhiêu người, đến cả vợ con của giáo chủ già trẻ đều không tha, kẻ như vậy, chết không đáng tiếc! Anh đi theo tôi, đương nhiên tôi sẽ đứng về phía anh!"
Câu nói này của tôi đã cho Dương lão thất câu trả lời chính xác, lúc trước tôi cũng từng nghĩ giữ lại cái mạng cho bà ba Hoàng. Nhưng giờ bà ta đã gây ra nghiệp nặng, đáng phải chết!
Dương lão thất cảm động gật đầu, thề rằng: "Ân công, dù Dương lão thất tôi không đánh lại bà ba Hoàng. Nhưng có anh Cửu giúp đỡ, nhất định sẽ diệt trừ được bà ta! Dương lão thất tôi xin thề, nhất định không để người nhà ân công chết thảm!"
Giáo chủ U Minh nghe Dương lão thất thề như vậy, bèn nhìn về phía tôi và Tử Long: "Có thể giết chết được xà vương, tôi tin các cậu có bản lĩnh đó! Tôi chỉ xin các cậu một điều, đừng đuổi cùng giết tận, Đại Thần môn có không ít người là thuộc hạ trước kia của tôi, bọn họ đều là những người tu đạo trung thành tận tâm, một lòng hướng đạo! Hy vọng các cậu có thể khôi phục lại Tát Mãn giáo một lần nữa, tiếp tục tạo phúc cho chúng sinh!"
Giáo chủ U Minh nói rồi chống hai tay xuống đất, khấu đầu lạy tạ chúng tôi. Ông ấy không có chân, nên chỉ có thể làm vậy mà thôi.
Lý Sơ Cửu tôi sinh ra nghèo hèn, từ nhỏ đã phải nhận không ít sự dè bỉu khinh miệt, không có tư cách chê bai ai.
Tôi chủ động tiến lên trước, đỡ giáo chủ U Minh dậy rồi nói: "Giáo chủ, xin hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp ông hoàn thành tâm nguyện!"
Cho dù vẻ ngoài của giáo chủ U Minh bẩn thỉu, hôi thối, nhưng tấm lòng của ông ấy còn sạch sẽ hơn nhiều so với mấy kẻ đạo đức giả ăn mặc bóng lộn, ra vẻ đạo mạo kia.
Giáo chủ U Minh trầm mặc gật đầu, ánh mắt kiên định lạ thường, ông ấy lập tức rút chiếc nhẫn Hắc Ngọc trên tay ra, đặt vào trong tay Dương lão thất: "Chàng trai, Tát Mãn giáo giao lại cho cậu!"
"Ân công, không được đâu!" Dương lão thất lắc đầu từ chối: "Ân công, Dương lão thất tôi tự thấy mình không có bản lĩnh thống lĩnh Tát Mãn giáo. Ông hãy giao nhẫn Hắc Ngọc cho anh Cửu của tôi đi, anh ấy mới là người đứng đầu của Đạo môn!"
"Lão thất!" Dương lão thất vừa dứt lời, tôi nặng nề quát lớn, giọng đanh lại: "Lão thất, đây là nguyện vọng của giáo chủ, anh không nên khiến cho giáo chủ buồn lòng, nhận lấy đi! Hãy tin vào chính mình, anh là người của Lý Sơ Cửu tôi đây! Ngoại trừ tôi, không ai dám nói anh không có tư cách này! Anh không chỉ thay mặt cho giáo chủ, mà còn đại diện cho sự uy phong của tôi nữa!"
"Đúng thế!" Giáo chủ U Minh tiếp lời khuyên nhủ: "Chàng trai, cứ tin vào bản thân mình! Con đường của cậu còn dài, chỉ cần một lòng hướng đạo, nhất định sẽ vượt trội hơn người! Nhớ lấy, giúp tôi báo thù, chôn tôi cùng một chỗ với người nhà! Ha ha... ha ha ha..."
Giáo chủ U Minh dặn dò hậu sự, nói xong lời cuối thì cất tiếng cười lớn. Tiếng cười đó như là buông bỏ, cũng là giải thoát.
Cùng với tiếng cười giải thoát ấy, cuối cùng hơi thở trong người giáo chủ cũng tiêu tan hết. Ông ấy chầm chậm nhắm mắt lại, gục đầu xuống, cứ vậy chết đi.
Ông ấy chọn cách tự sát, không ai cứu được nữa! Nhưng cái chết đối với ông ấy cũng có thể là cách giải thoát tốt nhất! Sau tất cả, chúng tôi đã hứa sẽ giúp ông ấy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mình.
"Ân công, ân công..." Dương lão thất hô lên hai tiếng, cắn răng, nắm chặt chiếc nhẫn Hắc Ngọc trong tay, sang sảng nói: "Ân công, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành di nguyện của ông!"
Lúc Dương lão thất dập đầu, tôi với Tử Long cũng cúi mình đưa tiễn!
"Anh Cửu, cậu nhìn kìa!" Ngay lúc đó, A Cẩu đột nhiên hô to, tôi quay đầu lại thì trông thấy một cảnh tượng thần kỳ đang diễn ra.
Đám rắn đen vảy sần xung quanh đều đã rời đi hết. Tôi nghi hoặc nhìn theo, A Cẩu cười nói: "Anh Cửu, chắc xà vương này đã bị giáo chủ U Minh thuần hóa rồi. Còn đám rắn đen nhỏ này đương nhiên cũng nghe theo lời của giáo chủ. Coi như trong họa có phúc!"
"Trong họa có phúc? Đúng là hay cho câu trong họa có phúc! Ha ha!" Tôi lặp lại lần nữa, trong lòng vô cùng cảm khái.
Trước kia khi bước vào rừng Bất Lão này, tôi chỉ nghĩ tới đây xem xem Bảo Gia Tiên trong truyền thuyết thế nào. Nhưng vì nhiều nguyên nhân lại gặp được giáo chủ U Minh của Tát Mãn giáo.
Điều khiến chúng tôi không ngờ hơn nữa là quá khứ giữa giáo chủ U Minh và bà ba Hoàng! Có thêm lý do này, chúng tôi đối phó với bà ta càng thêm không thẹn với lòng.
Hơn nữa, Dương lão thất lại có mối nhân duyên với giáo chủ U Minh! Nay giáo chủ đã giao lại nhẫn Hắc Ngọc cho anh ta, cũng thuận đường cho suy nghĩ thống nhất Đạo môn phương Bắc của tôi.
Có được nhẫn Hắc Ngọc, Dương lão thất chắc chắn là tân giáo chủ của Tát Mãn giáo! Vừa hay, Đạo môn phía Bắc có thể giao lại cho anh ta quản lý. Lại thêm Đông Tử với A Cẩu đều là người phương Bắc, đương nhiên có thể để họ trợ giúp cho Dương lão thất!
Mặc dù Đông Tử và lão quỷ bị rơi vào tay bọn Âm Dương đạo Nhật Bản, nhưng tôi tin rằng Thạch Minh Thánh Hàm sẽ không giết bọn họ, cùng lắm chỉ giam họ lại mà thôi! Đến lúc đó, có thể để Dương lão tam, Đông Tử và A Cẩu đến trợ giúp cho Dương lão thất!
Đương nhiên, lão tướng quân trấn giữ phải là ông thợ cắt giấy hoặc lão quỷ!
Như vậy, Đạo môn phương Bắc nhất định sẽ yên ổn thống nhất! Nghĩ tới tương lai sau này của Đạo môn, trong lòng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau bao nhiêu nỗ lực, rất nhiều người đã phải chết, cuối cùng cũng thấy được cục diện Đạo môn Nam - Bắc thống nhất. Đó là tâm nguyện cả đời của những người tu đạo, cũng là nguyện vọng cả đời của tôi.
Hoàn toàn thống nhất Đạo môn Nam - Bắc, khôi phục lại sự huy hoàng và vinh quang của Đạo môn! Cho dù có trả giá bằng cả sinh mệnh cũng không một lời oán thán!
Trời đã sâm sẩm tối, để không lỡ dở thời gian, tôi và Tử Long cùng giúp mai táng. Tổng cộng bảy người, đều là người nhà của giáo chủ U Minh.
Sau khi chôn cất họ cùng với nhau, Dương lão thất lại lập cho họ một bài vị. Thắp hương tế bái xong xuôi, chúng tôi mới rời khỏi rừng Bất Lão ngay trong đêm.
Dù đám rắn đen vảy sần đã rời đi rồi, nhưng chúng tôi vẫn sợ bị tấn công, chỉ đành men theo đường cũ quay trở lại. May mắn là trời không mưa, chúng tôi an toàn ra khỏi rừng Bất Lão.
A Cẩu cõng theo hài cốt của Phương Gia Đồn, chúng tôi không lãng phí thời gian, đi suốt đêm về Phương Gia Đồn. Tầm khoảng nửa tiếng chúng tôi mới đến được Phương Gia Đồn.
Phương Gia Đồn là một thôn lớn, được xây dựng bên sông, dọc đường có thể trông thấy không ít nhà dân. Lúc chúng tôi tới nơi, trong thôn đang tổ chức tang lễ. Nhưng vì đang là nửa đêm nên nhiều người dân đã đi nghỉ rồi.
Chúng tôi không đi đường cửa lớn mà đi theo cổng sau. Là cổng mà ông của Phương Bình An mở cho chúng tôi, trông thấy chúng tôi còn sống quay trở về, ông ấy lộ vẻ kinh ngạc.
Sau khi hồi hồn mới nhiệt tình chào đón chúng tôi vào phòng: "Mời đạo trưởng vào, lão già tôi có mắt như mù, đã đánh giá thấp mấy vị đạo trưởng rồi!"
Ông của Phương Bình An có chút xấu hổ, nhưng vẫn hành xử rất bình tĩnh, không làm cho không khí trở nên lúng túng!
Sau khi chúng tôi vào phòng, ông lão để người nhà của người đã chết khênh thi thể đi. Người nhà họ cũng cảm ơn rối rít, nói không ít lời khách sáo rồi mới đi chuẩn bị lễ tang.
Ông lão sai người làm cho chúng tôi chút đồ ăn, tôi nhìn về phía Phương Bình An. Cậu ta đang trông coi linh cữu, sau khi nhìn thấy chúng tôi cũng không còn vẻ thù địch trước kia nữa mà rất hiểu chuyện nói một tiếng cám ơn.
Tuổi đời của cậu ta còn quá nhỏ, trải qua chuyện này nhất định cậu ta sẽ thay đổi tính cách, cũng sẽ trở thành một người đàn ông đúng nghĩa.
Gia đình Phương Bình An không được tính là giàu có, hay nói đúng hơn là có phần nghèo khó, ngoài Phương Bình An ra còn có hai đứa em nhỏ. Hiện giờ trụ cột trong nhà đã ngã xuống, cuộc sống sau này của chúng chắc chắn sẽ rất khó khăn!
Trước kia tôi từng có ý định đem số nhân sâm rừng kia về cho chúng bán để sống qua ngày. Nhưng số nhân sâm đó đã bị giáo chủ U Minh ăn mất rồi, cũng không có gì để bù đắp cho chúng.
Khi tới đây, Lý Tiêu Vũ chuẩn bị cho chúng tôi không ít tiền. Tôi bảo Dương lão thất đưa hết cho ông lão. Sau đó, A Cẩu nói ở phương Bắc còn vài căn nhà, cũng tặng lại cho ông lão.
Mặc dù không thể cho họ cuộc sống giàu sang, nhưng cũng đủ để Phương Bình An và mấy đứa em không phải lo chuyện cơm áo, học hành!
Sau khi A Cẩu uống đan dược, cơ thể hồi phục nhanh chóng! Chúng tôi ăn uống, nghỉ ngơi tầm nửa canh giờ, vừa vặn tới giờ Tý.
Tôi lo lắng cho sức khỏe của A Cẩu, hỏi cậu ta có thể tiếp tục lên đường được hay không! A Cẩu nói không sao, bảo chúng tôi không cần trì hoãn thêm thời gian.
Thấy tình trạng của cậu ta đã ổn định ít nhiều, tôi mới cáo từ gia đình ông lão, thẳng tiến tới Thần Tiên Trai. Thần Tiên Trai được xây dựng trên hồ nước, đi đường bộ chắc chắn không được, chỉ có một cách duy nhất chính là đi đường thủy!
Mấy tên giang hồ bịp bợm vẫn đang chủ trì tang lễ, dù sao bọn họ cũng chỉ vì miếng cơm manh áo nên tôi không vạch trần. Sau khi hỏi rõ đường đi, chúng tôi mới lên bè gỗ tiến về phía Thần Tiên Trai!
Bè gỗ là của nhà ông lão, thường ngày bọn họ dùng để đánh bắt cá. Mặc dù bè gỗ không lớn lắm, nhưng cũng vừa đủ chỗ cho mấy người chúng tôi.
Dựa theo bản đồ, chúng tôi hiện đang trôi dạt trên một nhánh của sông Tùng Hoa. A Cẩu đang ở đằng trước quan sát phương hướng, sau khi vượt qua đỉnh Bất Lão, chúng tôi chèo bè gỗ tiến vào một nhánh sông khác!
Nhánh sông này là con đường duy nhất tới thẳng Thần Tiên Trai...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận