Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 783: Một già một trẻ

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:42
Lão quỷ và người nuôi thi tên Lạc đó đều là người cẩn thận, sau khi chúng tôi sắp xếp nghỉ ngơi ở miếu Hải Thần xong, hai người đó còn đi ra ngoài kiểm tra tình hình xung quanh để phòng có vấn đề gì xảy ra.
Tôi ở lại miếu Hải Thần chăm sóc Tử Long, nhân lúc họ đi ra ngoài, tôi cũng cẩn thận kiểm tra tình hình trong miếu một lượt. Miếu được quét tước rất sạch sẽ, không nhìn thấy một chút bụi bẩn hay mạng nhện nào, hiển nhiên là có người quét dọn thường xuyên.
Nhưng trong miếu không tìm được nhiều manh mối, ngoại trừ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày ra thì chẳng còn phát hiện thứ gì khả nghi khác nữa. Khoảng chừng nửa tiếng sau thì lão quỷ trở về.
Không trông thấy người nuôi thi về cùng, tôi bèn hỏi lão quỷ xem anh ta đi đâu thì được đáp anh ta muốn ở lại gác đêm để cho chúng tôi nghỉ ngơi dưỡng sức. Chúng tôi bôn ba cả một chặng đường dài bấy lâu nay, quả thật cũng đã thấm mệt, nghĩ bụng nửa đêm sẽ thay ca sau, nên cuối cùng tôi cũng ngả người lên giường đá ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này rất yên ổn, vốn dĩ tôi còn định thay ca cho Lạc, nhưng khi tỉnh lại thì đã sang ngày hôm sau. Lúc tôi ra khỏi miếu Hải Thần, mặt trời vừa đúng lúc nhô lên khỏi đường chân trời phía xa xa, ánh mặt trời vàng rực thoáng chốc chiếu rọi về phía này, đưa đến cùng làn gió biển mát mẻ, khiến người ta thoải mái vô cùng.
Nếu như có thể giải quyết được mối uy hiếp cuối cùng của Đạo giáo, nơi này tính ra vẫn có thể được xem là một nơi lánh đời khá tốt. Người nuôi thi tên Lạc kia ra biển bắt được một ít cá tôm về, sau khi chúng tôi ăn uống qua loa, lão quỷ lại bắt đầu tìm kiếm manh mối xung quanh đảo Trường Thọ.
Tôi bảo Lạc trở về miếu nghỉ ngơi, còn tôi ngồi một mình bên biển, nhưng không rảnh để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, bởi vừa nghĩ đến chuyện của Tử Long và phân thân của Ma Vương là tôi lại chẳng thể bình tâm nổi.
Bây giờ Vương Lỗi đã đi đến Âm Dương đạo để tìm Thạch Minh Thánh Hàm, nếu chúng tôi không tìm được đường đến sông Minh Hà, vậy thì có nghĩa là tôi phải tự tay giải quyết Tử Long. Tôi không dám đối mặt khi thời điểm ấy đến, tuy tôi có thể giết anh ấy vì tam giới, nhưng thâm tâm tôi hiểu rõ, rằng nếu làm như thế, e là cả nửa đời sau tôi cũng không thể nào tha thứ cho chính mình.
Cả phân thân của Ma Vương kia nữa, sau khi chia tay ở địa cung long mạch, hắn chưa từng xuất hiện lại, vẫn bặt vô âm tín giống như đã hoàn toàn biến mất khỏi tam giới. Hắn là một trong ba phân thân của Ma Vương, nên đương nhiên hắn muốn nuốt gọn Minh Vương và một phân thân khác của Ma Vương - phân thân mà đến bây giờ vẫn chưa có bất cứ manh mối nào.
Đây là kiếp nạn lớn nhất của Đạo giáo, chỉ khi nào giải quyết được kiếp nạn Ma Vương thì tam giới và Đạo giáo mới có thể có được thái bình ngàn năm. Thế nhưng sức mạnh của phân thân Ma Vương quá kinh khủng, ngay cả Vương Lỗi cũng không thể đánh bại được họ.
Người duy nhất để có thể khắc chế họ đó chính là người được bánh xe vận mệnh lựa chọn. Lúc trước, khi còn ở cung Ngọc Hư, Vương Lỗi đã xác nhận tôi không phải là người được bánh xe vận mệnh lựa chọn. Hi vọng duy nhất hiện giờ cũng đành phải xem xem Tử Long có phải là người đó hay không thôi.
Thời gian lặng lẽ trôi, tôi bất giác đã ngồi bên biển hết cả một buổi sáng. Người nuôi thi tên Lạc vẫn còn đang ngủ, lão quỷ cũng chưa trở về nên tôi đi men theo bờ biển một mình, bóng người kéo dài theo từng tia nắng còn sót lại trong ngày. Không có Y Y ở bên cạnh, tôi chợt cảm thấy bản thân thật cô độc, cảnh đẹp như thế này mà không chia sẻ được với ai.
Đợi đến khi ánh chiều tà le lói, lão quỷ mới trở lại. Ông ta gần như đã thám thính hết xung quanh đảo Trường Thọ một lượt, đáng tiếc là vẫn chưa có phát hiện gì.
Sau khi ăn uống lót dạ, mấy người chúng tôi bắt đầu ngồi nói chuyện phiếm với nhau trong miếu Hải Thần. Lão quỷ mở miệng đầu tiên: "Tối mai là rằm, nếu như người Linh tộc không xuất hiện thì chúng ta phải chủ động xuất kích. Chúng ta có thể xác định đại bản doanh của Linh tộc là ở gần đảo Trường Thọ, nhưng hôm nay tôi đã đi khắp xung quanh đảo mà không phát hiện được gì. Có thể đại bản doanh của Linh tộc có kết giới bảo vệ, nhìn bằng mắt thường sẽ không thể phát hiện ra. Nếu như tối mai không có tin tức gì, chúng ta sẽ ra biển."
Lão quỷ bận bịu cả ngày hôm nay, không chỉ đi tìm manh mối của Linh tộc mà còn chuẩn bị cả đường lui. Tôi tán thành quan điểm của ông ta: "Chỉ có người của Linh tộc ra vào chỗ này, vậy thì nhất định đại bản doanh của Linh tộc đang ở ngay gần đây. Nếu như người của Linh tộc không xuất hiện, chúng ta sẽ chủ động đánh úp!"
"Được!" Lạc cũng gật đầu bảo: "Tôi cũng muốn xem xem phong thủy phong môn tuyệt hộ này có phải do vu sư đại mạc chúng tôi làm ra hay không. Nếu quả thật xuất phát từ tay vu sư đại mạc, vậy thì tôi nhất định sẽ không tha cho hắn! Cho dù nghề vu sư đại mạc này có biến mất hoàn toàn, tôi cũng phải giữ lấy tôn nghiêm và quy củ cuối cùng cho vu sư đại mạc!"
Lúc Lạc nói chuyện, tôi có thể trông thấy vẻ quyết tâm ánh lên trong đôi mắt của anh ta. Phải giết đồng môn của mình quả thật là một lựa chọn gian nan, nhưng có nhiều lúc người trong Đạo môn đều ở trong cảnh bất đắc dĩ.
"Anh bạn nuôi thi khá lắm, cho dù là người tu đạo hay là thầy phép thì cũng nhất định phải có cốt cách. Không có cốt cách thì sao gọi là thợ khéo được?" Lão quỷ gật gù tán thưởng.
Ngay khi lão quỷ vừa dứt lời, khuôn mặt của người nuôi thi tên Lạc kia bỗng lạnh tanh lại. Tôi và lão quỷ còn chưa phản ứng lại thì thấy anh ta đã ngẩng phắt đầu lên, hai mắt trợn ngược, và rồi đôi đồng tử màu xám lại xuất hiện lần nữa.
Chỉ trong một thoáng, một màu xám xịt mờ mịt đã hoàn toàn chiếm trọn lấy đôi mắt của Lạc, lúc tôi nhìn về đôi mắt mờ mịt của anh ta, đúng lúc trông thấy đôi quạ đen huyết đồng trong mắt anh ta.
"Anh bạn, có phải phát hiện ra cái gì rồi không?" Lão quỷ cất giọng hỏi, nhưng Lạc không phản ứng lại, vẫn đang trong trạng thái xuất thần, không biết có người đang gọi mình.
Tôi thấy lão quỷ có vẻ định hỏi tiếp nên bèn ngăn lại: "Lão quỷ, đừng quấy rầy anh ta, có lẽ anh ta đã phát hiện ra được thứ gì đó rồi."
Ngay lập tức, bầu không khí bỗng trở lên căng thẳng hẳn, lão quỷ chỉ ừm một tiếng rồi không tiếp tục hỏi dồn Lạc nữa. Phải chừng hai phút sau, Lạc mới nhắm hai mắt lại. Đợi đến khi mở mắt ra, anh ta mới nói với giọng căng thẳng: "Có người đến!"
Cùng lúc đó, anh ta hà hơi thổi tắt ngọn đèn dầu, sau đó xoay người đi đóng cửa miếu Hải Thần lại rồi bảo chúng tôi: "Lão tiên sinh, Sơ Cửu, có người xuống đảo rồi, chúng ta đi trốn trước đi!"
Nghe vậy, tôi cũng cảm thấy căng thẳng dần, lẽ nào người của Linh tộc xuất hiện rồi ư?
Nhưng lúc này đã không còn thời giờ để hỏi xem rốt cuộc anh ta đã trông thấy cái gì nữa, thấy anh ta trốn sau lưng cửa, tôi và lão quỷ cũng vội vàng nấp sau lưng một cánh cửa khác. Lão quỷ nắm chặt con dao găm bên hông, tiếng hít thở rất nhẹ, dỏng tai lên chỉ có thể nghe được tiếng sóng vỗ rì rào ngoài bờ cát.
Lúc này đây, mấy người chúng tôi đều không ai mở miệng nói chuyện, tất cả đều chú ý đến từng động tĩnh xung quanh miếu Hải Thần. Ấy vậy mà cũng phải chờ mất chừng mười lăm phút.
Ngay khi tất cả mọi người sắp không kìm nén được nữa, chúng tôi mới nghe thấy bên ngoài miếu Hải Thần bỗng vang lên một tiếng cọc cọc. Âm thanh này rất khó phân biệt, tựa như tiếng sào tre gõ trên nền đất.
Hơn nữa âm thanh này có vẻ đang có tiết tấu tiến tới gần chúng tôi.
Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu tôi đó chính là người đang đến chỉ có thể là người của Linh tộc hoặc là chủ nhân của miếu Hải Thần này.
Lão quỷ trông thấy người nuôi thi tên Lạc cũng đang nắm chặt pháp khí thì vội vã thì thầm nhắc nhở: "Anh bạn nuôi thi, nhớ để lại người sống, nhất định phải để lại người sống!"
"Được!" Lạc khẽ đáp lại rồi thuận đà lui về sau một bước, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Sau đó, cửa miếu Hải Thần chợt bị người đẩy ra. Một tiếng cót két trầm trầm vang lên, cánh cửa được mở rộng sang hai phía, vừa khéo chặn lại bóng người của ba chúng tôi.
Vì nấp sau lưng cửa nên mới đầu chúng tôi không nhìn thấy người đứng ngoài cửa, chỉ trông thấy hai cái bóng kéo dài trên mặt đất. Một cái bóng là bóng trẻ con, cái bóng còn lại hơi gù, hẳn là một người lưng còng.
Ba người chúng tôi đều bình tĩnh không xuống tay trước, mà đợi đến khi đứa bé kia dìu người lưng còng đi vào xong, lão quỷ với Lạc mới đồng thời động thủ, nhanh nhẹn trở tay đóng cửa miếu lại, lia đèn pin về phía lưng hai người kia.
"Các người là ai?" Lão quỷ quát hỏi. Một già một trẻ lúc bấy giờ còn chưa hoàn hồn lại, sợ hãi đến mức ngồi chồm hỗm ôm chầm lấy nhau ở dưới đất, mãi không dám ngẩng đầu nhìn chúng tôi.
Lúc này tôi cũng mới nhìn rõ dung mạo của họ, là một bà lão và một thằng bé. Nhưng kỳ lạ thay, tôi không thể nào phán đoán chính xác tuổi của họ được.
Tóc bà lão đã bạc trắng hết cả, nhưng trên mặt lại không hề có nếp nhăn, ngay cả vết đồi mồi của người già cũng không thấy có. Nhưng cũng không phải làn da mịn màng của các cô gái trẻ, da hơi nhão, cảm tưởng như của phụ nữ chừng 50 tuổi.
Tay bà ta cầm một cây gậy trúc, thân hình thoạt trông cũng hơi gù, quần áo rách nát vô cùng, cứ như quần áo cũ từ mấy năm trước. Mà thằng bé được bà ta ôm trong lòng tóc cũng bạc trắng cả đầu. Nhưng da dẻ đứa trẻ này lại rất nhăn nheo, tôi chỉ có thể trông thấy gò má của nó, vừa khéo phát hiện ra vết chân chim bên khóe mắt của nó. Đặc biệt là cánh tay của thằng bé, da nhăn nheo chảy nhão thì không nói, nhưng bên trên còn có cả vết đồi mồi đen sạm.
Không chỉ có tôi hoài nghi, mà cả lão quỷ cũng phải nhíu mày tự hỏi không biết đang xảy ra chuyện gì. Chỉ có điều, trông dáng vẻ và trang phục của họ hoàn toàn không phải phong cách của Linh tộc.
Tôi im lặng mất một lúc rồi mới hỏi: "Các người là ai? Miếu Hải Thần này có phải nhà của các người không?"
Bà lão nghe xong lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, khóc lóc cầu xin: "Van xin các vị đừng giết chúng tôi! Chúng tôi không có nhà để về, vạn bất đắc dĩ mới trốn đến miếu Hải Thần này! Cậu tha cho chúng tôi đi, giờ chúng tôi sẽ đi ngay lập tức!"
Thấy bà lão vừa dứt lời đã định quỳ xuống, tôi bèn vội vàng ngăn lại: "Bà lão, chúng tôi không phải người xấu, cũng sẽ không giết các người. Các người mau đứng lên, mau nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện này là sao?"

Bình Luận

0 Thảo luận