Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 864: Thấu triệt đạo lý

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Tử Long ghét cái ác như kẻ thù, từ lâu đã muốn diệt trừ Đoạt Phách. Giờ đây anh ấy nói như vậy, hiển nhiên là muốn đơn phương chiến đấu với Đoạt Phách. Tôi tin tưởng thực lực của anh ấy, tuy không đối phó được với Thiên Quân của Âm Dương đạo, nhưng đối phó với Đoạt Phách này hẳn cũng không thành vấn đề.
Điều buồn cười lúc này chính là Đoạt Phách lại do dự nhìn về phía tôi một chút như đang chờ đáp án của tôi, sợ tôi cũng sẽ tham chiến. Tôi cười nhạt, khoanh tay trước ngực, bày rõ dáng vẻ muốn đứng ngoài hóng chuyện.
Thấy động tác của tôi, Đoạt Phách lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Họ còn chưa bắt đầu đánh nhau, Trình Vũ Phi bỗng hỏi tôi một câu: "Sơ Cửu, những người này thì phải làm sao bây giờ?"
"Tôi cũng không biết!" Tôi lắc đầu, "Tôi không rành về tà thuật của Ma Vương, cô đừng cuống, chỉ cần Tử Long đánh bại hắn là chúng ta sẽ có cách bắt Đoạt Phách thả người!"
"Ừm!" Trình Vũ Phi khẽ đáp lại một tiếng rồi đứng ở bên cạnh tôi, đúng lúc ấy thì Tử Long và Đoạt Phách bắt đầu giao thủ. Hai thân ảnh chợt lóe lên trước mặt tôi như bóng ma, chỉ ngay sau đó hai người đã đối chọi với nhau một chưởng vô cùng hung mãnh. Một tiếng ầm vang lên, vô số bàn ghế trong phòng bị hất đổ rầm rầm.
Chờ đến khi hai người họ xuất hiện lại thì hơn một nửa số bàn ghế xung quanh đều đã bị hất ngược tung tóe. Tử Long cầm bút Thiên Sư trong tay, thế tiến công nhanh như vũ bão, mãnh liệt vô cùng. Chỗ đầu bút Thiên Sư có kim quang lóe lên nhàn nhạt, là đạo pháp gia trì của anh ấy.
Tuy không thể làm Đoạt Phách bị thương, nhưng nhất thời cũng có thể dọa hắn sợ mất hồn mất vía. Một bàn tay khác của Tử Long bất cứ lúc nào cũng đang duy trì thủ ấn đạo chỉ, chỉ cần có cơ hội là sẽ vẽ ra một lá bùa trừ tà.
Nếu như phân chia theo đạo hạnh thì hiện giờ Tử Long hẳn là nhân vật đứng đầu của phái Phù Lục. Nhưng tam đại giáo phái đã bị tôi xóa bỏ, bất kể là phái Huyền Chân hay là phái Luyện Đan giờ đều có một tên gọi chung, đó là Đạo giáo Trung Hoa.
Đạo môn trước đây sở dĩ loạn lạc cũng bởi vì có quá nhiều giáo phái. Bất luận là thứ gì, một khi có quá nhiều thì đều sẽ loạn. Hợp lại lâu ngày thì sẽ phân chia, phân chia lâu ngày rồi sẽ lại hợp lại, đây là đạo lý mãi mãi bất biến.
Nhưng lần này tôi thống nhất tất cả các giáo phái, hợp nhất thành Đạo giáo, thiết nghĩ trong thời gian ngắn sẽ không có nội loạn xảy ra nữa.
Lúc này, tôi trông thấy Tử Long đã tung một chưởng đẩy lui được Đoạt Phách, sau đó anh ấy lập tức thu tay về, để ở sau lưng, một tay khác cầm bút Thiên Sư quay về phía Đoạt Phách, vẽ bùa ngay giữa không trung.
Lúc đầu tôi không nhìn rõ lá bùa này, khi anh ấy thành thạo múa bút xong tôi mới nhìn rõ lá bùa mà Tử Long đang vẽ, hóa ra đó là lá bùa Sát Quỷ Hàng Ma. Lá bùa kiểu này có uy lực vô cùng lớn, bởi vì lực sát thương khá mạnh nên phái Phù Lục đã cấm dùng từ lâu.
Nhưng giờ dùng nó để đối phó với con rối của Ma Vương thì quả là pháp thuật tốt nhất rồi. Thủ pháp của Tử Long rất nhanh, sau khi vẽ xong bùa Sát Quỷ Hàng Ma, anh ấy lập tức lùi về phía sau một bước, tay túm lấy ngòi bút Thiên Sư, bứt một cọng lông trên đó rồi bắn về phía Đoạt Phách.
Cọng lông đó giống như có linh tính, vừa mới đụng vào thân thể Đoạt Phách đã ngay lập tức bốc cháy rừng rực, chỉ trong chớp mắt, Đoạt Phách đã bị ngọn lửa nuốt chửng.
Nhưng ngọn lửa của bùa Sát Quỷ Hàng Ma chưa thể nuốt chửng được hắn mà chỉ khiến hắn hóa thành vô số hắc khí tà ác. Chờ đến khi Đoạt Phách bị đánh về nguyên hình, ngọn lửa của linh phù kia cũng tắt ngúm, hiển nhiên, lửa của lá bùa Sát Quỷ Hàng Ma cũng không đối phó được với bản thể của Đoạt Phách.
Thế nhưng, nhìn thấy đạo hạnh của Tử Long như vậy, tôi bất giác cảm thấy vui vẻ cho anh ấy. Đã rất lâu rồi chúng tôi chưa từng chiến đấu cùng nhau, tôi cũng không biết đạo hạnh của anh ấy giờ đã đến cảnh giới nào. Có điều thấy anh ấy xuất ra chiêu ấy là tôi đã biết đạo hạnh của anh ấy đang lặng lẽ tăng cao, chưa từng bị tuột dốc.
Lúc này, Đoạt Phách trong hình dạng vô số luồng hắc khí tà ác bỗng xông thẳng lên, đánh về phía Tử Long. Tử Long cười nhạt, không lùi mà tiến, bút Thiên Sư xoay tròn giữa các đầu ngón tay đẹp đẽ của anh ấy, trông còn đẹp hơn cả tay con gái.
Sự chú ý của tôi vẫn còn đang rơi trên ngón tay của Tử Long thì anh ấy đã đột ngột ra tay. Bút Thiên Sư trong tay điểm một cái, chỉ trong phút chốc đã đẩy lùi được hết đám hắc khí tà ác đang xông về phía mình.
Công phu Tử Long ở trên cơ tôi, nên đối phó với đòn công kích của Đoạt Phách cũng ung dung hơn. Sau khi kết thúc một vòng công kích, Tử Long và Đoạt Phách đã hoán đổi vị trí cho nhau.
Tử Long không hề ngừng lại, anh ấy vừa mới quay đầu lại, bút Thiên Sư trong tay đã vẽ lên ngay không trung, động tác thành thạo, tốc độ cũng rất nhanh. Chỉ chừng mười giây ngắn ngủi, Tử Long đã vẽ được một loạt lá bùa Thái Cực lơ lửng bay giữa không trung.
Bút Thiên Sư của anh ấy vừa chỉ, những lá bùa Thái Cực kia đều đồng loạt tấn công về phía đám hắc khí tà ác mà Đoạt Phách hóa thành. Đòn công kích đạo thuật của Tử Long tuy biến hóa khôn lường, nhưng vẫn không gây ra sát thương lớn cho Đoạt Phách. Đến khi toàn bộ pháp lực của bùa Thái Cực tan biến, Tử Long vẫn không thể đả thương được hắn.
Trái lại lúc này Đoạt Phách còn đang hấp thu sức mạnh tà ác xung quanh, từ từ ngưng tụ lại thành hình người. Bóng đen đó trôi lơ lửng trong phòng, ngạo nghễ cười to: "Triệu Tử Long, tuy đạo thuật của mi tinh xảo, hơn nữa còn biến hóa khôn lường, nhưng tiếc thay, chẳng có tác dụng gì với ta cả! Mi không phải là đối thủ của ta đâu!"
Đoạt Phách nói không sai, nếu như Tử Long không biết sử dụng loại pháp thuật để đối phó với yêu ma thì có đánh thế nào cũng không đánh lại Đoạt Phách được, hiện tại chỉ là đang dựa vào đạo hạnh cao thâm của anh ấy để tạm thời dọa Đoạt Phách mà thôi. Tôi và Tử Long học đạo thuật giết quỷ trừ tà, chứ còn tà thuật đủ để đối phó với yêu ma thì chúng tôi gần như chưa từng được nghe thấy bao giờ.
Đòn công kích mạnh nhất của Tử Long chính là cây bút Thiên Sư trong tay anh ấy. Tử Long có thể dùng cây bút đó triển khai bất kỳ đạo thuật tinh xảo nào, cho nên tôi phải nghĩ cách giúp anh ấy tìm được pháp thuật có thể đối phó với yêu ma.
Tôi vội vàng nhắm mắt lại, nhanh chóng tìm tòi hồn thức mà tổ sư gia Thuần Phong để lại, nhưng tìm một hồi vẫn không tìm được pháp thuật có thể đối phó được với yêu ma.
Đúng lúc này, trong phòng học bỗng có mấy tiếng động "ầm ầm" cực lớn vang lên. Tôi vội vã mở mắt ra, nhìn thấy thân thể của Tử Long bị đánh văng lên vách tường.
Trên tường còn đang treo ba bức bản đồ, một là bản đồ Trung Quốc, hai là bản đồ thế giới, và cuối cùng là bản đồ tỉnh Kiềm Thành mà chúng tôi đang ở. Cú va đập của Tử Long khiến cho cả ba tấm bản đồ đều rớt xuống đất.
Tôi định gọi Tử Long thì đã thấy anh ấy đứng dậy, trước tiên là vỗ bụi đất trên người, sau đó mới lấy ống tay áo quệt đi vệt máu tươi ở khóe miệng. Đôi ngươi trợn trừng trừng Đoạt Phách với vẻ vô cùng căm phẫn. Ánh mắt của Tử Long rất có lực sát thương, không chỉ Đoạt Phách trông thấy còn ngây đơ cả ra mà ngay cả tôi bắt gặp ánh mắt tức giận ấy của anh ấy cũng bất giác thấy hoảng sợ trong vô thức.
Tôi nhớ Tuệ Hải từng nói sức mạnh tà ác trong cơ thể Tử Long vẫn chưa được thanh tẩy hoàn toàn. Tôi lo Tử Long bị chọc giận sẽ khiến sức mạnh tà ác trong cơ thể anh ấy thức tỉnh lần nữa.
Tôi lo lắng nhìn Tử Long, cuối cùng cũng không nhịn được mà hô lên: "Tử Long, anh không sao chứ?"
Nghe thấy tiếng tôi gọi, nét mặt phẫn nộ của Tử Long mới biến mất hơn nửa, anh ấy lập tức cười nói: "Sơ Cửu, anh không sao! Có điều, em vừa gọi anh như thế khiến anh chợt nhớ ra một chiêu có thể đối phó với pháp thuật của hắn!"
Được nhìn thấy nụ cười vừa ấm áp vừa quen thuộc của Tử Long, lúc này đây tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì để loại bỏ được sức mạnh tà ác trên người anh ấy mà người nuôi thi tên Lạc, cả lão quỷ và Diệp Chu Tinh đều đã chết. Nếu như Tử Long thật sự lại bị sức mạnh tà ác khống chế một lần nữa, thì quả thật tôi không còn mặt mũi nào để ăn nói với ba người họ.
"Triệu Tử Long, mi có pháp thuật gì thì cứ xuất chiêu đi, dù sao mi mãi mãi cũng không phải là đối thủ của ta!" Đoạt Phách chẳng để chuyện đó vào trong bụng, ngược lại còn khẽ cười, lên tiếng khiêu khích.
Tử Long cười nhạt, rồi cắn nát đầu lưỡi mình, phun một búng máu lên đầu bút Thiên Sư, sau đó anh ấy rung cổ tay, cầm bút Thiên Sư vẽ ngay hai hình vẽ giữa không trung.
Đúng thế, không phải bùa chú, mà là hình vẽ. Một hình viết chữ "Phật", còn một tờ khác viết chữ "Vạn", chính là biểu tượng đặc trưng cho phật pháp của Phật gia.
Đến lúc này tôi mới hiểu được, hóa ra Tử Long đang sử dụng bùa Thần Châu! Loại pháp thuật này là do anh ấy học trộm được từ tên đại tư tế của Cửu Động Thập Trại. Uy lực của bùa Thần Châu chính là có thể lợi dụng đạo pháp để biến hóa đòn công kích thành vô số hình thái, hoàn toàn không hề nép vế trước đòn công kích của chân khí.
Chiêu thức Tử Long đang dùng hiện tại chính là dùng đạo thuật để mượn phật pháp của Phật gia. Phật - Đạo chung một nhà, mà phật pháp có thể đối phó với yêu ma, đây chính là nguyên lý tương sinh tương khắc.
Thấy Tử Long xuất ra chiêu này, mắt Đoạt Phách đột nhiên híp lại. Từ ánh mắt của hắn là có thể thấy được, giờ phút này hắn cũng đã bắt đầu sợ rồi.
Tử Long vẩy bút Thiên Sư một cái, hai hình vẽ chữ "Vạn" và chữ "Phật" tức thì bay lên không trung, rồi tỏa ra ánh kim quang chói lọi.
Khi hai hình vẽ phát ra kim quang, hai chữ "Vạn" và "Phật" màu vàng kim ấy bỗng xuất hiện ngay giữa không trung, kẹp chặt lấy Đoạt Phách.
Hai đồ đằng này tuy được ngưng tụ từ đạo pháp, nhưng trời sinh đã có hiệu quả khắc chế yêu ma. Bị hai chữ "Vạn" và "Phật" kẹp chặt, thân thể Đoạt Phách bỗng trở nên khác thường. Hắn nhanh chóng hóa thành vô số làn hắc khí tà ác, hơn nữa còn đang dần dần nhạt màu, vừa nhìn là biết hắn sắp sửa hồn bay phách tán.
Tử Long tiếp tục gia trì uy lực của bùa Thần Châu, nhưng ngay khi chuẩn bị đánh tan toàn bộ bản thể của Đoạt Phách thì Tử Long bỗng phun ra một búng máu, chân nhũn ra, quỳ phịch xuống dưới đất.
Chính trong khoảnh khắc ấy, Đoạt Phách bỗng xông ra khỏi vòng vây của bùa Thần Châu, bỏ chạy ra ngoài theo lối cửa sau phòng học.

Bình Luận

0 Thảo luận