Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 641: Đột ngột đổ bệnh

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Thật ra lần đầu tiên nghe thấy vị đạo trưởng đó nói chuyện, tôi đã bất giác liên tưởng đến Vương Lỗi. Kiểu ngữ điệu đó, cộng thêm cách ăn nói không đứng đắn ấy nữa, trên đời này quả thật chẳng thể kiếm được người thứ hai nào ngoài Vương Lỗi ra.
Nhưng cách ăn mặc của người này lại chẳng giống phong cách của Vương Lỗi chút nào. Quan trọng nhất là tuổi tác không khớp nhau, cho nên tôi vẫn không dám nhận ông ta thành Vương Lỗi.
Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, nụ cười hiện giờ của Tử Long đã cho tôi một đáp án rõ ràng rồi.
Tôi sửng sốt nhìn Tử Long, trong đầu vẫn không thể thấy chút kết nối nào giữa ba người chúng tôi, bèn hỏi lại Tử Long: "Tử Long, người ban nãy là Lỗi gia thật à?"
"Đúng thế!" Tử Long gật đầu, giọng chắc nịch: "Chính xác đấy! Nói thật thì lúc trước anh cũng không ngờ là anh ta lại ngụy trang giống đến thế. Mà chủ yếu là bộ dạng anh ta thế này, nên chúng ta chẳng ai nghĩ đến cả."
Xem ra lúc đầu Tử Long cũng không nhận ra được Vương Lỗi, về sau không biết vì lý do gì mới nhận ra được thân phận của anh ta.
Tôi nghĩ mãi không ra, bèn quay sang hỏi Tử Long.
Anh ấy bật cười, giải thích: "Chính là lúc anh ta đưa bầu rượu cho anh uống, anh mới xác định được thân phận của anh ta! Tên đó bình thường thích ăn tỏi, cả bầu rượu toàn là mùi tỏi thôi, ha ha ha!"
Nói đến đây, Tử Long không nhịn được phải cười phá lên. E là ngay cả Vương Lỗi cũng không biết thân phận của mình lại bị chúng tôi nhận ra chỉ bằng một chi tiết bé xíu đó.
Anh ta cải trang tiếp cận chúng tôi, chắc chắn là muốn cho chúng tôi một niềm vui bất ngờ, hoặc là muốn chơi đùa một chút, nhưng nào ngờ chính chuyện thích ăn tỏi của mình đã bán đứng anh ta.
Tôi tự tưởng tượng ra cảnh trêu chọc anh ta sau này, bản thân cũng không nhịn được phải bật cười.
Cười đã rồi, tôi mới lắc đầu cười khổ: "Lỗi gia này thật là, đến thì cũng đã đến rồi, còn cần phải dùng cái cách đó nữa! Cơ mà đây cũng cách ra trận của anh ấy, tuy chúng ta đã quen rồi nhưng lần nào anh ấy cũng dùng một cách khác nhau."
"Phải!" Tử Long vừa cười vừa gật đầu đáp lại, nhưng ngay sau đó anh ấy lại im bặt lại ngay. Cảm giác vui vẻ khi anh em sắp sửa gặp lại nhau lúc trước trong thoáng chốc đã bị sự bình tĩnh thay thế.
Tôi biết Tử Long đang nghĩ gì, anh ấy đang lo tà khí trong cơ thể mình. Luồng tà khí này rất đáng sợ, đến lúc đó nếu như anh ấy không khống chế được, trở thành con rối của Minh Vương, nhất định anh ấy sẽ ra tay với chúng tôi.
Tử Long không sợ chết, điều anh ấy sợ nhất là chúng tôi phải chém giết lẫn nhau.
Chuyện này chỉ có tôi và Lý Tiêu Vũ biết, còn Vương Lỗi thì chưa. Nếu để Lỗi gia biết chuyện, với tính cách của anh ấy thì nhất định sẽ đưa Tử Long đến ao máu Hồng Liên ở sông Minh Hà.
Tôi không khuyên được Tử Long, nhưng Lỗi gia có thể ép được. Tôi đã lén suy tính ổn thỏa, đến lúc đó nếu như Tử Long không đi thì cũng phải cưỡng ép trói anh ấy đưa đi.
Tôi sợ bầu không khí sẽ gượng gạo, bèn vội vã chuyển đề tài: "Tử Long, vậy giờ chúng ta phải làm sao? Trực tiếp đi tìm bà ba Hoàng hay là trở lại chờ Lỗi gia?"
Lúc này sắc mặt Tử Long mới dịu được một chút, khẽ cười: "Nếu Lỗi gia đã tới rồi vậy thì chúng ta cũng chẳng vội gì một đêm này. Với tính cách của anh ta thì kiểu gì cũng đi tìm hai anh em mình thôi. Ba chúng ta lâu rồi không cùng nhau chống địch, coi như tác thành cho anh một lần đi!"
Tử Long nói thế, thành ra tôi không biết nên tiếp lời anh ấy như thế nào. Tử Long cũng chẳng nói gì nữa, cất bước trở về.
Tôi đi theo sau, nhìn bóng lưng to lớn nhưng cô độc của anh ấy mà thấy đau lòng. Cho đến giờ, dường như Tử Long vẫn luôn là một người lặng lẽ hi sinh.
Nghĩ kĩ lại thì hình như từ trước đến nay đều như thế. Diệp Chu Tinh không thay đổi được anh ấy, ngược lại còn bị anh ấy thay đổi, sống mà chẳng còn giống bản thân mình.
Tôi thủng thẳng thả bước đi theo sau anh ấy giống như hồi bé. Nhưng hồi đó vô âu lo, hiện giờ lại ngập tràn tâm sự nặng nề.
Tử Long theo tôi đi tìm bà ba Hoàng là vì muốn tranh thủ ở bên tôi lần cuối cùng trước khi anh ấy đi tìm Minh Vương. Còn đêm nay, anh ấy không chọn đi giết bà ba Hoàng cũng là vì muốn chờ Lỗi gia xuất hiện, ở bên hai chúng tôi đoạn đường cuối cùng.
Thật ra tôi cũng không chắc chắn lắm, tuy Bồ Tát Địa Tạng Vương đã nói rằng hồng liên nghiệp hỏa nằm ở một đầu khác của sông Minh Hà, nhưng Linh Trường Sinh - người biết về sông Minh Hà đã bị kẻ thần bí nọ biến thành xác khô rồi.
Cơ hội duy nhất chính là tộc nhân của Linh Trường Sinh. Đối với tôi mà nói, chỉ cần có một chút xíu cơ hội thôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua.
Giết bà ba Hoàng, tiêu diệt Đại Thần môn, thống nhất hoàn toàn Đạo môn phương Bắc, sau đó lập tức trở về ngăn cản thế lực của lão tổ Diệp gia ở phương Nam. Tranh thủ khoảng thời gian này, tôi có thể đưa Tử Long đi tìm ao máu Hồng Liên.
Đó là kế hoạch sơ bộ trong đầu tôi, nhưng có lúc kế hoạch không theo kịp sự thay đổi. Điều tôi lo lắng nhất là lão tổ Diệp gia sẽ phát động công kích sớm.
Tôi cũng chẳng phải kiêng kỵ gì lão ta, mà là kiêng kỵ bộ phận Đặc Biệt và Âm Dương Đạo của Nhật Bản ở sau lưng lão. Đến lúc đó, một bên sẽ là Tử Long sắp biến thành con rối của Minh Vương, một bên là tương lai của Đạo môn.
Ngẫm lại thì tôi thật sự không biết nên lựa chọn như thế nào, thà tôi là người phải hi sinh kia còn hơn.
Bất giác, tôi và Tử Long đều đã lần lượt về đến phòng. A Cẩu và Dương lão thất vẫn chưa ngủ, thấy chúng tôi đi vào bèn vội vàng hỏi: "Anh Cửu, có phát hiện ra được gì không?"
"Có đó!" Tôi đáp lại, rồi kể lại đại khái tình hình của Thần Tiên Trai một lượt.
"Nếu đúng là như vậy thì lần này bà ba Hoàng có mà chạy đằng trời!" Dương lão thất kích động đập tay lên bàn: "Bất luận thế nào tôi cũng phải tự tay giết bà ta, báo thù cho ân công và người nhà của ông ấy!"
Dương lão thất là người biết tri ân báo đáp, đây cũng là điều mà tôi quý nhất ở anh ta.
Rồi sau đó A Cẩu cũng lên tiếng: "Anh Cửu, nếu chúng ta đã biết sào huyệt của bà ba Hoàng rồi thì có thể thừa dịp tối nay âm thầm giết bà ta luôn. Như vậy thì sẽ trừ bỏ được mối nguy hại của phái Luyện Đan, đồng thời cũng là cơ hội tốt để thống nhất Đạo môn phương Bắc!"
"Đừng nóng vội." Tôi lắc đầu, giải thích: "Chúng ta hiện giờ còn chưa biết tình hình cụ thể của Thần Tiên Trai, ngộ nhỡ xung quanh bà ba Hoàng đều là cao thủ của Đại Thần môn thì chắc chắn chúng ta sẽ gặp phải phiền phức, rất có khả năng không thể trở ra an toàn! Chúng ta cũng không vội gì thời gian một đêm này, chờ đến ngày mai tìm hiểu rõ ràng tình hình rồi chúng ta sẽ lại bàn chuyện ra tay sau. Chuyện này cực kỳ quan trọng, chỉ có thể thành công, không được thất bại!"
Dương lão thất và A Cẩu nghe xong, thấy rõ thái độ của tôi rồi nên cũng không nói thêm gì nhiều nữa. Giường trong phòng chỉ có hai chiếc, hai người họ nằm chen nhau trên một chiếc giường, chỉ một thoáng sau đã ngủ thiếp đi.
Trong lòng sầu muộn vô cùng, nên chẳng hề buồn ngủ, tôi để cho Tử Long nghỉ ngơi, còn mình thì ra ngoài gác đêm.
Vừa mở cửa đi ra khỏi phòng, một cơn gió lạnh đã thổi đến, nhất thời khiến tôi tỉnh táo lại không ít. Xung quanh không thấy một bóng người, ngay cả một bóng ma cũng không có, yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi trèo lên nóc, ngồi trên xà nhà, hai tay ôm chân, thẫn thờ nhìn mặt hồ đang bốc sương mù lượn quanh. Tôi vẫn luôn bắt mình không được nghĩ nhiều, nhưng vừa ngồi xuống, những chuyện phiền lòng kia lại xông lên đầu ngay lập tức.
Mối thù của cha mẹ, còn cả lão tổ Diệp gia và bộ phận Đặc Biệt nữa, tôi nhất định phải tìm họ để đòi một câu trả lời thích đáng.
Cả tương lai của Đạo môn nữa, đây là cơ hội tốt nhất. Chỉ khi thống nhất được Đạo môn Nam Bắc thì mới có thể giúp Đạo môn được thái bình vĩnh viễn, bước lên con đường phồn hoa ngày xưa một lần nữa.
Mà điều cấp thiết nhất bây giờ chính là tà khí trong cơ thể Tử Long. Nếu như không tìm được ao máu Hồng Liên, Tử Long sẽ thực hiện kế hoạch của mình, thay thế Minh Vương, giúp chúng tôi phá vỡ bánh xe vận mệnh, sau đó tự sát.
Kế hoạch của Tử Long tuy không phải biện pháp tốt duy nhất, nhưng anh ấy chẳng hề xem xét thêm. Nếu như anh ấy không thay thế được Minh Vương, vậy kết cục chắc chắn sẽ là tan thành mây khói.
Nếu như anh ấy thay thế Minh Vương, có khi nào anh ấy sẽ biến thành một Ma Vương còn kinh khủng hơn không? Đến lúc đó, anh ấy sẽ lựa chọn tự thiêu thành tro như thế nào?
Những điều này đều là nhân tố không xác định, tôi đã nghĩ kỹ từ lâu lắm rồi.
Càng nghĩ càng phiền muộn, đáng tiếc là bên cạnh không có ai để có thể tâm sự được. Y Y còn đang ở trong tay Diệp Đường, lần này sau khi trở về là tôi có thể cứu Y Y ra, để cô ấy ở bên mình mãi mãi.
Thời gian trôi qua rất chậm, mãi mới đến hừng đông. Tử Long và những người còn lại cũng tỉnh dậy rất sớm, còn chưa ra ngoài thì đã có đệ tử Đại Thần môn đưa cơm đến.
Người đó đồng thời còn mang đến cho chúng tôi một tin tức tốt, đó là bà ba Hoàng đột nhiên đổ bệnh nặng, tình hình rất nghiêm trọng, e là trong thời gian ngắn không thể nào chữa khỏi được. Chuyện tấn công phái Luyện Đan e là phải bàn lại sau.
Đệ tử này còn nói đa số những người tu đạo mà bà ba Hoàng triệu tập lại đã bỏ đi sau khi nghe tin tức kia. Anh ta còn nói rằng nếu như chúng tôi không vội đi thì có thể ở lại làm khách.
Tôi lấy làm lạ, bà ba Hoàng đột nhiên đổ bệnh nặng chẳng lẽ là do lúc trước bị Lâm Tiêu đánh cho trọng thương?
"Anh Cửu, nếu như bà già kia ốm nặng thì đây chính là cơ hội ra tay tốt nhất của chúng ta!" Dương lão thất hiện lên chút sát ý.
Tôi không vội vã đưa ra kết luận mà liếc mắt nhìn Tử Long. Tử Long cau mày, cười khổ: "Ban ngày chắc chắn không thể ra tay, nhưng chúng ta có thể ở lại để thăm dò một chút. Nếu như những người đó đã đi thật thì đến lúc đó chúng ta ra tay cũng không muộn!"
Tử Long nghĩ cũng không khác tôi là bao, tôi gật đầu: "Vậy chúng ta ở lại thêm một ngày, ban ngày ra ngoài dò hỏi tin tức. Nếu như tình hình đúng là như vậy thì buổi tối chúng ta sẽ ra tay. Nhất định phải giết nhanh gọn cho yên tâm, để lâu là sẽ đêm dài lắm mộng!"
Thật ra tôi cũng vội, nhưng những chuyện như này lại càng không thể vội được, chỉ có thể từ từ lén lút hành động. Chuyện này liên quan đến việc thống nhất Đạo môn phương Bắc, nên không thể sai sót.
Điều duy nhất hiện tại có thể làm đó chính là đợi...

Bình Luận

0 Thảo luận