Tiếng gõ cửa rầm rầm, rất mạnh và vồn vã, cứ như muốn gõ hỏng cả cửa ra đến nơi. Bác Chung hơi ngẩn người, rồi lập tức đứng dậy đi ra mở cửa. Cửa vừa bật mở, người ở bên ngoài liền bò lăn nhào vào trong.
Dương lão tam còn chưa kịp dìu chủ thầu, anh ta đã tự mình bò dậy, mặt mũi xây xước hết cả, nhỏ ra mấy giọt máu li ti. Mồ hôi trên trán dính vào miệng vết rách khiến anh ta bị đau, phải co rúm mặt lại mấy lần.
Da anh ta rất đen, mặt mày thô kệch, nhìn sợi dây chuyền vàng trên cổ thì hẳn anh ta chính là người chủ thầu kia.
Lúc này mặt anh ta xanh lét như tàu lá chuối, vẻ mặt vốn là định cầu cứu, nhưng sau khi nhìn thấy chúng tôi, anh ta lại đưa mắt nhìn bác Chung, có vẻ như khó xử, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
"Nói đi, họ mới là cao nhân, nói không chừng còn có thể cứu cậu một mạng!" Thái độ của bác Chung với anh ta không được tốt lắm, có lẽ là bởi vì con trai ông ấy vừa mới mất. Bị quát một tiếng như thế, chủ thầu này mới vội vội vàng vàng gật đầu, nói: "Người anh em, cứu tôi với, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa..."
Anh ta vừa nói vừa móc ví tiền, lôi ra mấy xấp tiền mặt dày cộp. Nhưng bởi vì vẫn còn sợ hãi quá độ, tay không ngừng run lẩy bẩy, đến tiền cũng không cầm chặt, để rớt xuống đất mất hai xấp.
Tôi thấy anh ta định cúi xuống nhặt, bèn đi đến đè vai anh ta lại: "Chúng tôi không cần tiền, nói đi, rốt cuộc giờ đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi đè rất mạnh, chính là bởi vì muốn cho anh ta chút sức mạnh, giúp anh ta bớt hoảng sợ. Chủ thầu thấy vậy cũng không nhặt tiền ở dưới đất lên nữa, đặt mông ngồi xuống ghế, bưng cốc nước chúng tôi vừa uống trên bàn lên tu sạch một hơi.
"Đừng cuống, có chúng tôi ở đây, chúng tôi sẽ không để anh xảy ra chuyện đâu!" Tôi thấy người anh ta vẫn còn run, bèn an ủi một câu.
"Ừm." Chủ thầu gật đầu, nói: "Người anh em, lúc trước tôi có nhận công trình của nhà nước, phải đào đường ở cái làng dưới chân núi để phát triển du lịch, thế nhưng..."
"Khoan đã!" Tôi thấy anh ta định kể từ đầu câu chuyện, bèn vội vàng ngắt lời: "Những chuyện này bác Chung đã nói cho chúng tôi cả rồi. Anh chỉ cần kể đoạn từ sau khi thợ nâng quan của tiệm quan tài xảy ra chuyện thôi."
"Được." Chủ thầu gật đầu, bắt đầu kể: "Lúc đào phải thi thể của ba đứa bé kia, tôi sợ làm lỡ kỳ hạn của công trình, bèn bảo người ta tìm chỗ khác chôn cất lại, định âm thầm giấu nhẹm chuyện này đi. Nhưng đến tối đám công nhân kia bị lửa thiêu chết, tôi mới đi tìm một ông thầy, ông ta bảo tôi xuống núi tìm tiệm quan tài Tam Thập Lý, dùng quan tài đặc chế của họ, rồi mời thợ nâng quan khiêng bọn trẻ đi chôn cất. Cuối cùng đến thợ nâng quan cũng xảy ra chuyện, lại khiêng chúng về chỗ cũ. Lúc đó tôi mới biết mình chọc phải thứ không sạch sẽ, nên đi tìm thầy khắp nơi cầu xin giúp đỡ. Có kẻ lừa đảo, có cả những người có bản lĩnh, nhưng tất cả đều xảy ra chuyện."
"Vốn tôi định tập trung đám công nhân còn sống sót lại một chỗ, để đạo sĩ đến bảo vệ họ. Nhưng ai mà ngờ được, đến buổi tối mấy đạo sĩ kia tự dưng phát điên, cứ gặp người là cắn! Mà chỉ cần bị họ cắn phải là sẽ biến thành xác khô, đến máu thịt cũng bị họ hút cạn. May mà tôi cảnh giác, không dám nhắm mắt ngủ, thấy có biến nên vội nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy lên núi để cầu cứu! Người anh em, bất luận thế nào cậu phải cứu lấy tôi. Cả đời này tôi chưa từng làm chuyện xấu, cũng đối xử rất tốt với công nhân..."
"Được rồi, tôi biết rồi!" Tôi vội vàng ngắt lời, nhíu mày lại. Đám đạo sĩ đó đã phát điên cắn người, hẳn là đã hút máu. Nói cách khác, quỷ khí trong người bọn họ đã thành hình, cần phải hút máu người để trưởng thành.
Nếu như không thể ngăn cản ba con quỷ đòi nợ kia, e là toàn bộ người dân của ngôi làng dưới chân núi này sẽ biến thành quỷ nô của chúng mất.
Tôi trầm tư một lúc rồi mới quyết định, tôi quay sang nói với chủ thầu; "Anh đưa chúng tôi xuống núi đi, giờ chúng ta đi xem luôn."
"Người anh em, tôi chỉ đường cho cậu, cậu tự mình đi được không? Chứ tôi sợ lắm!" Chủ thầu này quả thực đã sợ hãi quá độ, thấy vậy tôi đành mỉm cười vỗ vai anh ta và nói: "Chuyện này là do anh gây ra, nếu như anh không đi là không xong đâu?"
Nghe vậy, chủ thầu đành cắn răng đáp: "Được, tôi đi!"'
Sau đó chúng tôi rời khỏi tiệm quan tài Tam Thập Lý, tôi bảo Dương lão nhị ở lại, bốn người chúng tôi theo chủ thầu xuống núi. Đường xuống núi dài vài cây số, nhưng có một con đường nhỏ, chúng tôi cứ thế chạy men theo lối này mà đi.
Lúc chạy đến sườn núi, tôi đã trông thấy ngôi làng dưới chân núi. Ngôi làng rất nhỏ, lác đác vài căn nhà, nhưng được cái phong cảnh rất đẹp. Bốn phương tám hướng xung quanh đều là núi lớn, chỉ có chỗ ở giữa là đất bằng, bên cạnh còn có một con sông uốn lượn chảy qua.
Chủ thầu chỉ vào ngọn đồi nhỏ phía sau ngôi làng: "Người anh em, đó chính là nơi chúng tôi đào ra thi thể, cách làng khoảng bảy tám trăm mét."
Tôi nhìn theo hướng anh ta chỉ, thấy trên ngọn đồi nhỏ này có một căn nhà dã chiến, giờ hẵng còn sáng đèn. Tôi gật đầu, rồi đi trước dẫn đoàn.
Không thể đi thẳng đến ngọn đồi nhỏ kia, chỉ có thể đi vòng qua làng. Còn chưa đi vào làng, tôi đã nghe thấy tiếng chó sủa vang lên từ xa. Tiếng sủa rất dữ, rất gấp, sủa đến mức cổ họng như sắp tắt tiếng.
Tôi lấy la bàn, thả toàn bộ ý thức ra. Nhưng kim chỉ nam bên trong la bàn không hề chuyển động, đi thẳng vào trong làng rồi nhưng nó vẫn chẳng nhúc nhích.
Tôi không cảm nhận được âm khí hay quỷ khí xung quanh, vậy tức là hiện giờ làng này vẫn còn an toàn. Ý thức được điều này, tôi mới nhìn về phía Dương lão tam, sắp xếp: "Lão tam, ba người các anh đi tìm bốn hướng của ngôi làng này, bày đại trận Huyền Chân của chúng ta để bảo vệ làng. Sau khi bày đại trận xong thì đến căn nhà dã chiến kia tìm tôi!"
"Được, anh Cửu, cậu nhớ cẩn thận chút!" Dương lão tam đáp lại, sau khi tôi gật đầu, họ liền phân công nhau hành sự. Uy lực của đại trận Huyền Chân không yếu, chỉ cần bọn họ bày xong là có thể bảo vệ ngôi làng này.
Sau đó tôi mới để cho chủ thầu dẫn đường đi trước, chúng tôi chạy một mạch về phía căn nhà dã chiến. Ngọn đồi nhỏ ở phía sau vốn không có đường, nhưng lúc trước họ đã đào thông được một đoạn, chỉ là mặt đường rất gồ ghề, cũng không dễ đi lắm, đâu đâu cũng lồi lồi lõm lõm, thỉnh thoảng còn có đá vụn lăn xuống.
Kể ra chủ thầu này cũng có không ít người, dãy nhà dã chiến kia rất dài, có nhà ăn, có văn phòng, còn có cả chỗ để tắm rửa. Có một gian đã bị lửa thiêu rụi, có lẽ là nơi mấy công nhân kia bị thiêu chết.
Tôi vừa bước qua cửa, la bàn bát quái trên tay bỗng hơi chấn động.
Tôi cúi đầu nhìn, trông thấy kim chỉ nam bên trong la bàn bát quái bắt đầu chuyển động. Lúc đầu còn rất chậm, nhưng sau khi xoay vài vòng, tốc độ quay đột nhiên tăng nhanh hẳn lên.
Chỉ trong chớp mắt, kim chỉ nam càng chuyển động nhanh hơn, hơn nữa lại còn là xoay ngược chiều kim đồng hồ, nên không thể nào xác định nổi vị trí chính xác. Trong luồng sức mạnh ý thức của tôi, tôi cũng cảm nhận được sự nghi hoặc như vậy, dường như cả dãy nhà dã chiến này đều chất đầy quỷ khí ngút trời, nhưng không thể nào xác định được vị trí cụ thể.
Tôi vội cắn nát ngón tay trỏ, nhỏ máu tươi lên trên la bàn bát quái. Sau khi nhỏ máu xong, kim chỉ nam đang quay điên cuồng mới chậm rãi ngừng lại. Đến khi kim chỉ nam ngừng lại hẳn, nó mới lại bắt đầu chuyển động tiếp.
Nhưng tốc độ lần này đã chậm hơn nhiều, kim chỉ từ từ xoay một lát, sau đó chỉ thẳng vào gian nhà dã chiến đối diện tôi.
Gian nhà này không có biển hiệu, không biết là làm gì. Chủ thầu nãy giờ vẫn luôn trốn ở phía sau lưng tôi, sau khi nhìn thấy tôi ra tay thì lại càng túm chặt góc áo của tôi hơn.
"Gian nhà dã chiến phía trước là để làm gì thế?" Tôi nhỏ giọng hỏi một câu, chủ thầu lập tức đáp: "Người anh em, gian này là văn phòng của tôi, cũng là nơi tôi nghỉ ngơi. Vừa nãy tôi chạy từ chỗ này ra, những công nhân khác với đám đạo sĩ phát điên kia đều ở bên trong ngôi nhà dã chiến này. Cậu nhìn then sắt cài cửa kia đi, là tôi cài vào đấy, tôi sợ bọn họ chạy ra ngoài hại người, nên chèn chặt luôn!"
Anh ta nói vậy thì đúng rồi. Kim chỉ nam của la bàn bát quái chỉ vào gian nhà này, cũng có nghĩa rất có khả năng ba con quỷ đòi nợ kia đang ở trong đó.
Tôi rút Thước Trấn Hồn ra, chầm chậm đi về phía gian nhà dã chiến. Chủ thầu ở phía sau lưng tôi hơi ngây ra, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, cuối cùng đành chọn đi theo phía sau tôi, gần như một tấc không rời, hoàn toàn coi tôi là cọng cỏ cứu mạng.
Tôi cũng không biết tình hình cụ thể ở bên trong, chỉ có thể dè dặt bước đến gần. Nhưng ngay khi chỉ còn cách gian nhà đó chưa đến bốn, năm mét, la bàn bát quái trong tay tôi đột nhiên phát ra một tiếng rắc.
Tôi nhìn xuống, phát hiện kim chỉ nam của la bàn bát quái đã bị gãy.
Oán khí mạnh thật! Tôi thầm nhủ, rồi tiếp tục đi về phái trước. Càng đi càng cảm thấy lạnh người, da gà da vịt đều thi nhau nổi lên.
Lúc còn cách khoảng ba mét, tôi bèn ngừng lại, chắp ngón tay lại, niệm thần chú, đạo chỉ lướt qua mắt, thuận đà mở thiên nhãn ra.
Đến khi tôi mở mắt, lúc nhìn từ cửa sổ vào trong cũng bị dọa sợ hết cả hồn, bất giác lùi về sau một bước.
Chân tôi giẫm phải chân chủ thầu, thấy anh ta khẽ kêu lên một tiếng rồi hỏi: "Người anh em, rốt cuộc cậu nhìn thấy cái gì thế?"
Tôi lắc đầu, cắn răng nói: "Tốt nhất là anh đừng nên hỏi, mà cũng đừng nhìn vào mấy thứ bên trong. Bằng không cả nửa đời còn lại anh sẽ phải sống trong ác mộng đấy! Đi đi, đi ra khỏi dãy nhà dã chiến này chờ tôi, nhanh lên!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận