Ngay khoảnh khắc người trông mộ xé rách áo của mình, tôi đã hoàn toàn giật mình sửng sốt.
Tôi thấy ở trên cổ ông ta xuất hiện những chiếc vảy đỏ tươi. Những cái vảy đó rất nhỏ, mọc khắp cổ ông ta. Ông ta vừa thở một cái thì chiếc vảy trên cổ cũng mở ra đóng lại, giống như mang cá mở ra đóng lại khi con cá hô hấp ở trong nước.
Chẳng trách lúc tôi gặp ông ta lần đầu tiên đã thấy ông ta mặc rất dày, phần cổ được che kín mít, hóa ra là vì ông ta không muốn để cho người khác nhìn thấy.
Mà bắt đầu từ phần dưới cổ của ông ta mãi cho đến phần bụng ngay chỗ lưng quần, làn da có màu xanh ánh đỏ trông rất quái dị, lại còn vô cùng xù xì, giống như da cá sấu. Cái to cái nhỏ, nếu người có hội chứng sợ mật độ cao mà thấy cảnh này, chắc sẽ bị dọa điên luôn.
Trong lúc tôi quan sát, ông ta còn xoay người, quay lưng về phía tôi. Vừa nhìn thấy phần lưng của ông ta, tôi càng sợ đến mức tặc lưỡi, hít vào một hơi.
Làn da trên lưng ông ta không xù xì như trên bụng, nhưng lại nhăn nheo, cũng rất nhớp nháp, và nó còn mọc đầy nhọt.
Trong các nốt nhọt còn có thể nhìn thấy lớp mủ trắng, trông chúng như có thể vỡ ra bất kỳ lúc nào. Trông những cái mụn nhọt đó giống y như của lũ cóc máu.
Ông ta vẫn chưa dừng lại. Thấy ông ta định cởi quần, tôi lập tức ngăn cản, nói: "Ông không cần cho tôi xem nữa, thế tại sao ông lại bị thế này?"
Nghe tôi hỏi, người trông mộ lắc đầu đầy tự giễu, trong đôi mắt ông ta đã ầng ậng nước mắt. Ông ta sụt sùi mũi, lúc này mới bắt đầu kể cho tôi nghe: "Vào cái thời mà tôi sống ấy, mạng người còn chẳng bằng con chó. Nhất là lúc phá Tứ Cựu, sư phụ của tôi đã bị người ta đánh chết tươi. Tôi chạy trốn đến làng Phượng Hoàng, trùng hợp gặp phải nạn mất mùa, tôi cũng đã ăn cả đất quan âm*. Lúc sắp chết đói, tôi bèn chạy lên núi tìm cái ăn, vừa hay gặp phải một con cóc máu biến dị vì phong thuỷ. Tôi đã không còn tâm trí đâu để quan tâm con cóc đó có độc hay không nữa, chỉ biết bắt lấy một con rồi ăn sống."
(*) Đất quan âm: tức đất cao lanh, đất sét màu trắng, bở, chứa nhiều khoáng chất. Thời xưa thường được dân chạy nạn lấy ăn cho đỡ đói.
Nghe ông ta kể về chuyện của mình mà tôi đã thấy rợn tóc gáy. Tôi cũng không cắt ngang lời ông ta, bởi tôi nghĩ chắc hẳn ông ta cũng đang nhớ lại khoảng thời gian tăm tối kia. Ông ta ngơ ngác nở nụ cười, sau đó kể tiếp: "Hồi đó có cóc máu ăn vẫn hơn là phải ăn thịt người chết hay ăn đất quan âm. Tôi càng ngày ăn càng nhiều hơn, dần dần trên người mọc vảy, rồi làn da trở nên giống như của lũ cóc máu, xấu xí không thể tả. Có sức rồi, tôi phát hiện ra phong thuỷ của núi mộ phần này không đúng lắm. Một bảo địa phong thuỷ như vậy, tất nhiên sẽ có mộ lớn. Có mộ lớn tức là sẽ có đồ bồi táng đáng giá, cũng tức là có thể đổi đồ ăn. Tôi tìm một hồi thì thấy mộ Quỷ Đế này, thế nhưng cửa vào mộ Quỷ Đế đã bị phong ấn, tôi không biết kỳ môn độn giáp nên không mở ra được. Tôi chỉ tìm được ít vàng bạc châu báu ngay cửa vào đường hầm, song tôi không dám lộ mặt, chỉ có thể nhờ người bán thay. Cuối cùng tôi phát hiện Vương lão tam trong thôn thích hút thuốc phiện, tôi bèn bảo cóc máu dẫn gã lên. Kể từ đó, gã đã làm việc cho tôi luôn."
"Sau lại, tôi biết y thuật của tộc Khương Quỷ vô cùng xuất chúng, có thể chữa trị chứng bệnh do chất độc của cóc máu gây ra trên người tôi. Tôi muốn tiến vào mộ Quỷ Đế này, nhưng trong mộ Quỷ Đế lại có phong ấn Quỷ Vương. Tôi không phải là đối thủ của gã nên đã xúi Vương lão tam dời mộ tổ. Chôn quan tài tổ tiên của hắn theo kiểu dựng đứng để trấn áp Quỷ Vương. Nhưng tôi vẫn không thể mở ra đường vào mộ Quỷ Đế, cuối cùng chỉ đành thôi. Rồi cơ thể của tôi càng ngày càng tàn tạ, tuy rằng tuổi thọ đã tăng nhưng tôi cũng càng lúc càng chịu nhiều đau đớn. Sau đó, Vương lão tam chết đi, tôi cũng giả chết rời khỏi cái làng này. Tôi vẫn luôn trốn trong thị trấn Long Hà, đồng thời lan truyền bí mật về mộ Quỷ Đế ra ngoài. Tôi muốn dụ cho các cao nhân đến đây, mở mộ Quỷ Đế ra, từ đó lấy được sách thuốc mà mà tộc Khương Quỷ để lại! Nào ngờ tôi lao tâm lao lực tính toán suốt mấy chục năm, đưa mấy người đến đây để mở mộ Quỷ Đế ra, thế nhưng cuối cùng chỉ là một giấc mộng dài, ở đây chẳng có cái gì cả! Ha ha..."
Lúc nói đến đây, giọng điệu của người trông mộ đã rất chán chường, hẳn là ông ta cũng không chịu nổi kết cục và cú sốc như vậy. Đám người Chu Tước đã lục lọi khắp mộ Quỷ Đế, mang đi những vật đáng tiền. E rằng sách y thuật của tộc Khương Quỷ cũng đã bị bọn họ cầm đi.
Tôi nghe xong câu chuyện của ông ta, trong lòng cũng vô cùng cảm thán. Nhân quả tuần hoàn, ai cũng không tránh được.
Haizz, tôi thở dài một cái, nói với ông ta: "Này ông, ông thấy những người kia không thể mở ra đường vào mộ Quỷ Đế nên lúc đó ông đã bắt đầu đào đường hầm, đúng không? Còn có mấy con dơi trong này nữa, cũng là do ông thả ra phải không? Dơi có thể thu hút cóc máu, chỉ cần có người mở ra được cửa vào, những con cóc máu này sẽ tấn công bọn họ. Cuối cùng người được lợi chỉ có ông mà thôi!"
"Không sai!" Người trông mộ gật đầu: "Tôi biết cả đời này tôi cũng không thể mở ra được đường vào trong, thế nên nhất định phải không ngừng dẫn dụ các cao nhân tới đây. Chờ bọn họ mở được đường, tôi lại giết bọn họ, lấy sách thuốc!"
Tôi nghe mà không khỏi lắc đầu, đúng là ông ta không đáng để thương hại, cũng không đáng để đồng tình. Tất cả đều là do ông ta gieo gió gặt bão.
Nhưng tôi vẫn còn một điều chưa hiểu được, bèn hỏi ông ta: "Cụ ông, thế tại sao ông lại chọn mộ tổ của Vương Kiến Vĩ?"
Tôi vừa hỏi vậy, người trông mộ bật cười, đáp: "Nói thật, tôi cũng không ngờ rằng mình sẽ tạo thành cục diện như thế. Năm đó giúp Vương lão tam dời mộ, tôi cũng chỉ đang lừa gã rằng như vậy có thể thay đổi vận thế cho con cháu của gã, chứ thật ra là tôi chỉ muốn lấy mộ tổ của gã trấn áp Quỷ Vương. Nhưng tôi không ngờ rằng tổ tông của Vương lão tam lại trùng hợp hấp thu phong thủy của nơi này, làm con cháu của gã có thể phát tài. Có tiền thì có thể mời cao nhân càng lợi hại hơn. Mà con cháu của gã cũng không phải hạng tốt lành gì, vừa phát tài cái là không thèm đến tế bái tổ tông mình luôn. Vì vậy tôi mới dùng cóc máu trấn áp mộ tổ của hắn, để cóc máu chiếm đoạt vận khí. Bọn họ mà xảy ra chuyện là sẽ mời cao nhân đến đây ngay thôi, cho nên mới có chuyện xảy ra hôm nay!"
Nghi hoặc trong lòng hoàn toàn được cởi bỏ, tôi lại càng thổn thức và cảm khái hơn. Có rất nhiều chuyện đều là do sự trùng hợp vậy đấy, nhưng cũng vì trùng hợp mà càng có nhiều biến số hơn.
Người trông mộ không ngờ rằng, ông ta bỏ công tính toán lâu vậy, cuối cùng lại dẫn Linh tộc và chúng tôi đến đây. Đúng thật là, cốc mò cò xơi.
"Tôi trăm cay nghìn đắng tính kế tất cả mọi chuyện, vậy mà bây giờ lại chỉ như nằm mơ giữa ban ngày. Tôi không cam lòng, tôi không cam lòng. Nếu không có sách thuốc của tộc Khương Quỷ, tôi sẽ hoàn toàn biến thành quái vật, người không giống người, cóc không giống cóc, còn phải sống thêm mấy chục năm nữa mới có thể chết. Không, tôi tuyệt đối sẽ không ngồi yên chờ chết!" Nào ngờ ngay lúc tôi định khuyên bảo, người trông mộ lại đột nhiên có hành động rất điên rồ. Ông ta không ngừng lật tung nắp những chiếc quan tài đá lên, sau đó còn cầm tảng đá đập vào các quan tài.
Ông ta nổi điên lên như vậy, khiến mộ Quỷ Đế lại bắt đầu chấn động. Nhất là mấy cột đá, vốn dĩ chúng cũng sắp đổ tới nơi, bây giờ lại bị ông ta đập loạn xạ nên mấy cây cột đá càng không chịu nổi nữa.
Thấy mộ Quỷ Đế này sắp sụp, tôi lập tức hô lên với ông ta: "Cụ ông, đi thôi, mộ Quỷ Đế sắp sụp rồi. Chỉ cần ông tập trung tu đạo, nói không chừng vẫn còn cơ hội đấy!"
"Xùy!" Nào ngờ người trông mộ lại xùy một tiếng rồi nhìn tôi bằng ánh mắt hung tợn. Ông ta nhe răng cười nói: "Cút đi, mộ Quỷ Đế này là của tao, sách thuốc đang ở bên trong, tao nhất định sẽ chữa khỏi chứng bệnh do nọc độc cóc gây ra cho tao! Cút ngay, nếu dám giành với tao, tao sẽ giết mày! Ha ha..."
Tôi biết tinh thần của ông ta đã tan vỡ. Tôi hiểu được nỗi đau khổ của ông ta, nếu đổi lại là tôi bị biến thành dáng vẻ không người không quỷ này, e là tôi đã tự sát từ lâu, chắc chắn sẽ không sống trong đau khổ như vậy suốt mấy chục năm.
Cho dù bây giờ tôi cứu ông ta ra ngoài, chỉ sợ ông ta cũng sẽ biến thành kẻ điên. Cùng với việc ra ngoài rồi chấp nhất với mộ Quỷ Đế suốt đời, chẳng bằng để ông ta ở lại trong mộ Quỷ Đế này, biến mất cùng với nó.
Tôi thở dài, cũng không dám nán lại nơi này thêm, vội vàng chạy đến chỗ cái lỗ mà người trông mộ đã đào, bò qua đó ra ngoài. Nước chảy rất xiết, tôi bò ngược dòng nên rất khó khăn.
Cứ thế, cho dù mộ Quỷ Đế này không sụp xuống cũng sẽ bị nước nhấn chìm. Từ nay về sau, mộ Quỷ Đế này sẽ lại trở thành bí mật bị chôn vùi mãi mãi dưới lòng đất.
Lúc bò trong động, tôi cảm nhận được cả ngọn núi này đang rung chuyển. Tôi không dám lơ là, vội tăng nhanh tốc độ bò ra ngoài. Tôi bò được gần mười phút, cuối cùng cũng coi như bò được ra đến ngoài.
Vừa bò ra khỏi cái lỗ, tôi thấy mình đã đến trên đỉnh của núi mộ phần, chính là chỗ bị khoét trên đỉnh dãy núi. Mà dòng thác ở đây được tạo nên từ dòng nước suối chảy ra từ dãy núi ở hai bên miệng lỗ hổng.
Song long hí châu, người trông mộ này cũng không hề đơn giản, chọn ngay vị trí này để tạo lỗ hổng, mượn lực của dòng nước để đào địa đạo. Thời gian lâu rồi, dòng nước này nhất định sẽ tạo ra được một con đường.
Lúc này đã là đêm khuya, mặt trăng vừa vặn chiếu xuống, khiến cả ngôi mộ bị chiếu sáng, trông trắng bệch. Cửa vào mộ Quỷ Đế đã sụp, sau này sẽ không còn cánh cổng để vào trong nữa.
Tôi sợ mấy dãy núi xung quanh cũng sẽ bị sụp theo, lại lo lắng cho mấy người Y Y nên không dám trì hoãn thêm, bò ngay xuống núi rồi không ngừng chạy về làng Phượng Hoàng.
Người trong làng gần như đã đi ngủ hết. Tôi chạy thẳng đến nhà trưởng làng, cửa đang đóng chặt, trong nhà cũng không có ánh đèn.
Tôi gõ cửa, gọi to: "Trưởng làng, là tôi, ông mau mở cửa giúp tôi..."
Nhưng nào ngờ tôi còn chưa hô xong, cánh cửa đã tự mở ra, đồng thời ngọn đèn trong phòng cũng sáng bừng lên. Tôi nhìn vào trong nhà, đúng lúc thấy ở chính giữa phòng khách có một người đang ngồi yên nhìn thẳng vào tôi, vẻ mặt đầy quỷ dị.
Vừa thấy vóc dáng gầy như cây gậy trúc của người đó, còn cả chiếc kính râm trên mặt, tôi không khỏi giật mình. Bởi vì người này chẳng phải ai khác, chính là Long Dương!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận