Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 250: Người của Linh tộc

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Tôi mời người đó theo lễ nghi của Đạo giáo trước, người này cũng gật đầu với tôi, tay chập lại, miệng đáp: "Mời trước gọi sau, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa!"
Tôi cũng gật đầu đáp lễ: "Xin mời!"
Sau đó, người này mới vốc từ trong túi càn khôn ra một nắm đậu tương, ném thẳng về phía ngôi mộ. Bị đậu tương văng trúng, đám cô hồn dã quỷ đang quỳ dưới đất kêu gào thảm thiết, khói đen không ngừng bốc lên từ người chúng.
Chúng còn chưa kịp trốn, người này đã lại lấy ra vài lá bùa, chỉ vừa niệm chú ngữ, lá bùa dính ngay lên người chúng rồi bốc cháy, khiến cho đám cô hồn dã quỷ hồn bay phách tán ngay tức khắc.
Chiêu giết gà dọa khỉ này đã khiến đám cô hồn dã quỷ còn đang quỳ ở xung quanh sợ hãi tháo chạy. Nhưng chúng không chạy đi hẳn mà vẫn bay lơ lửng cách một khoảng an toàn, mắt đăm đăm nhìn về phía chúng tôi.
"Hô mưa gọi gió, ném đậu thành binh! Binh là thần binh, thần binh xuất hiện, vạn tà không còn! Thần binh nghe lệnh, mau chóng mở đường!" Người này giơ hai ngón tay lên trước mặt, miệng niệm chú, lời chú vừa dứt thì đống đậu tương mà hắn ném xuống mặt đất lúc trước bắt đầu động đậy.
Lớp sương mù xung quanh cũng theo đó mà tan biến, đám cô hồn dã quỷ lại càng sợ hãi, bay đi hết sạch.
Tôi nhìn mà trong lòng cũng thấy hơi giật mình. Thủ đoạn của người này không hề kém cỏi, xem ra địa vị của hắn ở Thần Tiêu môn cũng không hề thấp. Hắn đuổi đám cô hồn dã quỷ đi xong, bước ngay về phía huyệt mộ, vừa đi vừa hô: "Đệ tử Thần Tiêu môn nghe lệnh, kết đại trận!"
Đệ tử Thần Tiêu môn đang đứng sau lưng anh ta nghe được lệnh, lập tức tản ra hai bên, bao vây lấy huyệt mộ. Họ ngồi khoanh chân dưới đất, đồng thời cắm ba nén nhang ngay trước mặt mình rồi kết thủ ấn.
Chỉ cần nhìn cũng có thể thấy, bọn họ được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, đệ tử Diệp gia chắc chắn không thể so bì được. Do vấn đề quản lý nên ở đệ tử Diệp gia không hề đoàn kết, tuyệt đối không thể nghiêm túc như thế này!
Mà người dẫn đầu của Thần Tiêu môn không hề dừng lại, vẫn tiếp tục đi đến gần huyệt mộ. Lúc hắn gần đến sát rồi, tôi thấy hắn đột nhiên ngừng lại, bắt đầu run lập cập vì lớp sương mù, phải liên tục lùi về phía sau.
Tôi biết Quỷ Vương trong huyệt mộ đang đối phó với hắn, tôi không ra tay giúp đỡ vì muốn xem thử bản lĩnh của hắn đến đâu. Sau khi bị sương mù ma ép cho phải lùi về sau mấy bước, hắn bỗng rút ra một cây roi được quấn quanh hông hắn.
Toàn thân cây roi có màu đen, còn hơi có mùi tanh của máu. Đặc biệt, chỗ tay cầm của cây roi này còn khắc hình Chu Tước. Cây roi này tôi biết, chính là roi vụt ma quỷ!
Hắn cầm roi vụt mạnh về phía lớp sương mù, cây roi xé toạc không khí, bắn ra những tia lửa giữa không trung, cùng với đó là tiếng nổ đùng đoàng.
Màn sương ma vừa rồi còn ngăn cản trước mặt đã bị đánh tan. Hắn tiếp tục đi về phía trước vài bước, rốt cuộc cũng đi được đến phía trước huyệt mộ.
Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới một thoáng rồi lại lắc đầu, có vẻ hắn cũng không ngờ rằng Quỷ Vương lần này khó giải quyết đến vậy. Tôi còn đang quan sát hắn, hắn đã quay đầu nhìn tôi, ra hiệu tôi có thể bắt đầu rồi.
Tôi mỉm cười, sau đó cũng định chạy tới, Y Y kéo tay tôi, giọng đầy lo lắng: "Anh Cửu, cẩn thận nhé!"
"Ừ!" Tôi gật đầu, khẽ nói một câu: "Y Y, lát nữa em nhất định phải chú ý xung quanh. Quanh đây còn có người đang ẩn nấp, nếu như nhìn thấy ai thì cứ gọi anh thật to vào, hiểu chưa?"
"Dạ vâng." Y Y gật đầu như băm tỏi, lúc này tôi mới rời đi. Đường đã được người kia mở cho rồi, tôi đi vào rất nhẹ nhàng, không còn gặp cảnh bị sương mù ma chặn đường nữa.
"Lý Sơ Cửu, trời sinh dị tượng, đây chính là điềm báo Quỷ Vương giáng thế! Hiện giờ Quỷ Vương còn chưa ra, có lẽ là do chưa đến giờ. Hiện tại vừa qua giờ Ngọ, phải mấy canh giờ nữa mới đến đêm. Chúng ta phải cố gắng bắt cho được Quỷ Vương trong vài canh giờ này, cậu có lòng tin không?" Người đó hỏi tôi.
Tôi nghe khẩu khí của anh ta hơi là lạ, hình như anh ta chẳng hề cố kị hay có dáng vẻ khiếp sợ khi gặp phải Quỷ Vương cả. Trái lại, dáng vẻ bình tĩnh của anh ta lại khiến cho tôi cảm giác cứ như người này đã nhiều lần gặp phải Quỷ Vương.
Còn một chuyện nữa, chính là ngữ điệu của anh ta, giống như là bậc trưởng bối của tôi vậy.
Tôi hơi kinh ngạc nhìn anh ta, nhưng vì vẫn không nhìn thấy rõ mặt, tôi bèn hỏi dò một câu: "Đạo huynh, nghe lời anh nói, e là anh không phải người của Thần Tiêu môn. Nếu như tôi đoán không nhầm, anh hẳn là người của Linh tộc, đúng không?"
"Ha ha ha..." Nghe vậy, người đó bật cười, nói: "Thần Tiêu môn cũng được, mà Linh tộc cũng được. Chí ít thì hiện giờ chúng ta đang chung một chiến tuyến, mọi người đều là người tu đạo, không cần câu nệ chuyện thân phận, hãy lo đối phó với Quỷ Vương trước đã!"
"Hay lắm!" Tính cách người này đúng là khác biệt, tôi nhoẻn miệng cười, hỏi: "Không biết đạo huynh định đối phó với nó như thế nào?"
Người đó nhìn tôi, hình như hắn đã có cả vết chân chim nơi khóe mắt, hắn nói: "Quỷ Vương ẩn nấp ở phía dưới, cậu cũng từng nói địa hình phía dưới không có lợi cho chúng ta. Vậy thì dụ nó ra đã rồi xử là được!"
Tôi nghe vậy bèn lắc đầu: "Còn chưa đến giờ nên chắc chắn Quỷ Vương sẽ không ra. Oán khí của nó quá nặng nề, vẫn luôn là lớp bảo vệ rất vững chắc cho nó. Chúng ta không thể đi xuống, cho nên e là cách này của anh không thể thực hiện được rồi!"
"Bát tiên vượt biển, các hiện thần thông!" Nào ngờ, người này lại thốt ra một câu đầy hàm ý. Đoạn hắn khoanh chân ngồi xuống, hô lớn một tiếng: "Dẫn hồn!"
Lúc này, tôi trông thấy những đệ tử Thần Tiêu môn ở xung quanh đều lấy ra một chiếc đèn dẫn hồn, đồng thanh hô: "Lấy máu làm đèn, tinh khí làm hồn! Đèn dẫn hồn mở đường, quỷ hồn nghe lệnh, mau chóng đến đây!"
Họ vừa dứt lời, đèn dẫn hồn cũng sáng lên. Ánh sáng tỏa ra từ những cây đèn có màu trắng nhờn nhợt, vô số đèn dẫn hồn tụ lại, bao quanh lấy chỗ này.
Đèn dẫn hồn vừa xuất hiện, tôi chợt thấy sương mù ma trong huyệt mộ bắt đầu bay ra, rồi bị hấp dẫn bởi đèn dẫn hồn. Nhưng một khi sương mù ma bay đến gần đèn dẫn hồn thì đều bị đốt cho bốc hơi.
Nhưng đám sương mù ma này chẳng vì thế mà ngừng lại, cho dù lớp sương mù tràn ra trước đã bị đốt cho tan hết cả, chúng vẫn cứ nhẹ nhàng bay về phía đèn dẫn hồn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đây chính là tác dụng của đèn dẫn hồn, nhưng điều tôi không ngờ là đèn dẫn hồn của Thần Tiêu môn lại có uy lực mạnh mẽ đến vậy.
Chỉ trong vòng vài phút, màn sương mù ma đều đã biến mất, chỉ còn sót lại chút tích tụ dưới đáy huyệt mộ.
Trong khi tôi vẫn còn đang nhìn, người ngồi khoanh chân bên cạnh tôi đã bắt đầu ra tay. Hai tay hắn lúc xòe lúc gập, kết một loại thủ ấn mà tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ. Không phải Đạo ấn, cũng không phải Phật ấn, mà giống như thủ ấn cổ xưa kì quái nào đó!
Đồng thời, người đó niệm một lời chú mà tôi cũng chưa từng được nghe: "Đạo nuôi quỷ, là ngược với ý trời! Hồn ở nơi nao, thề hẹn huyết hồn! Huyết phù rơi xuống, quỷ hồn nghe lệnh! Lập tức bắt đầu, bầu bạn bên ta! Ta còn ngươi còn, ta mất ngươi mất! Nếu như phản bội, hồn bay phách tán!"
Giọng người này niệm chú giống như đang gào thét, khí thế cuồn cuộn, khiến người khác nghe mà phải nhiệt huyết sôi trào. Sau khi niệm chú xong, người đó bèn rút ngay ra một tấm huyết phù.
Tấm huyết phù này rất nhỏ, chỉ to cỡ bàn tay, mặt trên cũng không vẽ sắc lệnh Đạo giáo. Trông đến đây tôi mới bừng tỉnh ngộ, người này chính là người Linh tộc, hơn nữa thân phận còn không hề thấp.
Linh tộc ngoại trừ những thầy phép của Tạp môn ra thì còn biết cả tà thuật, thậm chí là thuật nuôi quỷ, đây mới là điểm đáng sợ nhất của họ. Tôn chủ Linh tộc muốn giết tôi, nhưng người này chưa ra tay, chắc chắn là còn có nguyên nhân khác, hiện giờ tôi nhất định phải bảo vệ bản thân cho thật tốt!
Trong lúc tôi đang thầm tính toán, người kia đã ném huyết phù vào trong ngôi mộ. Huyết phù rơi xuống, tôi chỉ nghe thấy xoạt một tiếng, một tia ánh sáng đỏ như máu đột nhiên xuất hiện, sau đó ngôi mộ này bắt đầu vang lên những tiếng cười khằng khặc.
Một đám sương mù ma đột ngột bốc thẳng lên trời, đám chúng tôi cũng đồng thời lùi về phía sau vài bước. Chờ đến khi sương mù ma biến mất, trước mặt chúng tôi đã xuất hiện một người mà chúng tôi cũng không hề biết đã đứng tự khi nào.
Thân thể hắn hơi lung lay, con mắt trống rỗng vô thần, da mặt còn trắng hơn cả tường vôi, mạch máu chằng chịt khắp mặt. Con mắt trống rỗng kia đang hung tợn trừng chúng tôi, hắn cũng không ngừng nhe răng nhếch mép, trông hung ác cực kỳ.
Kẻ này đứng mà chân đi nhón gót, hẳn là đã bị Quỷ Vương khống chế. Nhưng khi tôi nhìn thấy người này, trong lòng bỗng đột nhiên thấy căng thẳng. Bởi vì người này không phải ai khác, chính là Vương Kỳ Bằng, người lúc trước bị kéo vào trong mộ!
"Quyết ngoan cố chống cự lại à, ta sẽ khiến cho ngươi hồn bay phách tán! Người tu đạo mà lại bị oán niệm quỷ hồn khống chế, thật là nực cười! Chút đạo hạnh này, ta còn giữ lại dùng làm gì, đáng chết!" Người bên cạnh tôi đột nhiên hét lên một tiếng, cây roi vụt ma quất trong không trung, ra chiều hắn đã chuẩn bị ra tay.
"Dừng tay!" Tôi hét lên ngăn người đó lại, lạnh giọng nói: "Đây là người của tôi, nếu muốn động vào cậu ta, cũng phải để tôi làm!"

Bình Luận

0 Thảo luận