Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 454: Người giấy nâng thuyền

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Dốc núi đối diện cách chúng tôi rất gần, nếu nhanh thì chắc cỡ tầm mười lăm phút là đã đuổi sát tới nơi! Cho nên, chúng tôi không được trì hoãn thêm nữa!
Tôi ý thức được điều này thì vội vã chạy vào tiệm quan tài. Nhưng vừa chạy đến cửa thì cửa lớn của tiệm quan tài bị người bên trong mở ra!
Cửa mở, tôi thấy lão thợ làm vàng mã đi từ trong ra. Sau lưng ông ta là từng hàng người giấy! Kích cỡ của những người giấy này gần như xấp xỉ chúng tôi, trên người mặc áo thọ làm bằng giấy, sắc mặt trắng hếu đáng sợ, giống như bôi trét một lớp phấn trắng dày cộm, nhưng miệng thì được trét lớp đỏ chói mắt. Hai bên gò má cũng được trét vòng tròn nhỏ đỏ chót! Đáng sợ nhất là những người giấy này không được vẽ mắt. Vị trí chỗ con mắt thì được bôi lên bằng máu người, từng vệt máu dài chảy xuống.
Tôi đếm sơ qua, ít nhất cũng phải có hơn hai mươi mấy người giấy với tạo hình khác biệt! Trên vai chúng thì vác sáu thuyền gỗ còn lại. Tôi tấm tắc thấy lạ khi nhìn thấy cảnh này.
Lão thợ làm vàng mã này quả nhiên lợi hại, có thể biến những người giấy được làm bằng trúc và giấy dán nâng thuyền gỗ nặng gần năm mươi cân lên.
Hơn nữa, thân thể của bọn chúng không hề bị chèn ép hư hỏng, ngược lại còn rất thuận lợi nhẹ nhàng. Tôi nhìn lão thợ làm vàng mã mới phát hiện điều khác thường.
Vì lúc này thợ làm vàng mã che kín đôi mắt bằng tấm vải đỏ. Mà giữa hàng chân mày của người này thì lại có hai dấu tay đỏ tươi của máu. Còn đôi tay đang rủ xuống của ông ta thì hình như có bảy hay tám đầu ngón tay đang rỉ máu.
Sử dụng tinh huyết phong hồn cho hơn hai mươi người giấy, chắc chắn phải cần rất nhiều máu ở đầu ngón tay. Chắc ông ta gần như đã làm rạch nát mười đầu ngón tay của mình. Chỉ với điểm này thôi là đã khiến tôi càng tôn kính lão thợ làm vàng mã gấp bội!
"Sơ Cửu, dẫn đường!" Tôi còn đang ngơ ngác thì lão thợ làm vàng mã hô to. Tôi vội vàng gật đầu, nhanh chóng đi trước dẫn đường.
Ông ta không nhìn đường được, lấy vải đỏ che mắt của mình là vì muốn gắn kết linh hồn của mình và người giấy thành một thể, từ đó khống chế chúng!
Tôi nhặt một khúc gỗ lên, bảo ông ta nắm một đầu của khúc gỗ rồi bắt đầu từ từ tăng nhanh tốc độ. Chúng tôi tăng tốc, đám người giấy ở phía sau cũng tăng tốc theo!
Thân thể bọn chúng đều là khung giá làm bằng trúc. Khi bọn chúng tăng tốc, tôi cũng nghe được tiếng vang lạch cạch lạch cạch. Đây là âm thanh lá trúc ma sát với nhau.
Tôi ngoảnh đầu nhìn, thì thấy động tác của những người giấy này gần như ăn khớp với nhau, ngay cả động tác giơ chân nhấc tay cũng y chang. Đêm hôm thế này, nếu ai nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này chắc cũng sẽ sợ đến phát điên mất.
Tôi không dám rề rà, đi thẳng đến phía sau núi. Lúc đến sau núi, lão quỷ lia đèn pin về phía chúng tôi, rồi nhanh chóng tắt đèn pin ngay.
Ông ta sợ bị người đuổi theo phát hiện. Sau khi tôi đuổi theo họ, lão quỷ nhìn thấy hình ảnh trước mắt, cũng tặc lưỡi khen: "Lão tiên sinh quả nhiên lợi hại! Tinh huyết phong hồn, rồi lại dùng ba hồn bảy phách của mình để kiểm soát hai mươi mấy người giấy! Phương pháp kiểu này, e rằng chẳng thể tìm ra được thợ làm vàng mã điêu luyện thứ hai ở Đạo môn ngày nay!"
Lão thợ làm vàng mã lắc đầu, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Mau dẫn đường đi, chúng ta không thể kéo dài thời gian!"
"Lão Thất, dẫn đường cho lão tiên sinh đi, tôi đi trước mở đường!" Tôi vội vàng gọi một tiếng. Dương lão thất vâng lời, vội vàng cầm lấy gậy gỗ trong tay tôi.
Tiếp đó, tôi đi lên núi. Ngọn núi này không có sương mù, trèo đến đỉnh núi, đến ranh giới thôn Ma Câu thì sương mù mới bao phủ đầy trời!
Cũng chỉ đến tối, tôi mới có thể biết được xung quanh thôn Ma Câu này rốt cuộc tụ tập bao nhiêu oan hồn lệ quỷ!
Trên đường đi, chúng tôi không mở đèn pin, vì sợ bị phát hiện. Khi chúng tôi đi tới lưng chừng núi, nhiệt độ bỗng giảm xuống rất nhiều, như thể đã bước vào mùa đông lạnh giá nhiệt độ âm.
Nhất là lúc đi lên đỉnh núi, tôi đã cảm nhận được từng đợt âm khí trên đỉnh núi thổi tới. Từng luồng âm khí lạnh thấu xương thổi ập đến, tôi bất giác lạnh rùng mình, da gà nổi cả lên.
Tôi sợ họ không chịu nổi, nên lấy Thước Trấn Hồn chĩa về phía trước. Dù tôi không sử dụng bất kỳ đạo thuật nào, nhưng Thước Trấn Hồn vẫn kêu vang ong ong, giống như cảm nhận được sự uy hiếp cực mạnh!
Tiếp đó, Thước Trấn Hồn cũng rung lắc. Thấy Thước Trấn Hồn có biến đổi, tôi lập tức chùng xuống. Thước Trấn Hồn xuất hiện dị thường thế này, chứng tỏ nó đã quan sát được thứ gì rất kinh khủng.
Trước đây cũng từng có một lần như thế này. Đó là lần đối mặt với bạch hồ mắt xanh ở Bồ Tát Man, Thước Trấn Hồn cũng xuất hiện dị tượng như vậy.
Tôi không nói ra, ra sức nắm chặt Thước Trấn Hồn, tiếp tục đi về phía trước. Càng tiến về trước, càng khó đi, dưới chân như thể rót chì, từng bước đi đều rất nặng nề.
Tôi ngoảnh đầu nhìn họ, mới phát hiện họ cách tôi rất xa! Nhất là lão thợ làm vàng mã và hai mươi mấy người giấy đi sau ông ta, gần như di chuyển từng bước nhỏ!
"Sơ Cửu, cứ thế này không được! Âm khí bên trên thực sự quá khủng bố, xương cốt của chúng ta thật sự chịu không nổi! Bây giờ không thể sử dụng đạo thuật, phải nghĩ cách giải quyết thôi. Nếu không cứ thế này lão tiên sinh không kiên trì được đâu!" Lão quỷ nhanh chóng đi tới gần tôi, thở hồng hộc nói.
Lão quỷ nói đúng, âm khí ở phía trên thật sự quá đáng sợ, còn kinh hơn cả âm khí ở trấn Ma Câu. Nhất là khi chúng tôi sắp đến gần đỉnh núi, âm khí liên tục thổi ập đến.
Nếu là người thường, hồn phách ắt sẽ tan biến. Chúng tôi có pháp khí bảo vệ, nhưng chỉ vậy thôi vẫn không đủ. Chúng tôi vẫn chưa lên đến đỉnh núi, nếu như đến đỉnh, chúng tôi không sử dụng đạo thuật thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Nhất là lão thợ làm vàng mã, lúc này, hồn phách của ông ta và thợ giấy đang hòa làm một, nếu quỷ hồn nhập vào ông ta hay người giấy thì sẽ khó lòng đối phó. Tôi cũng rất lo lắng, nhưng không nghĩ ra được cách nào khác.
"Anh Cửu, họ lên rồi!" Đúng lúc này, Dương lão thất đột nhiên gào một câu.
Tôi nghe thế thì vội vã nhìn xuống dưới chân núi. Vừa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức tái mét, dưới chân núi, vô số bó đuốc đang vồn vã đuổi lên núi!
Hàng bó đuốc trong bóng đêm giống như con rồng lửa đang uốn lượn, tốc độ rất nhanh. Nhìn vào số lượng bó đuốc ít nhất cũng phải trên trăm người.
"Cái cậu Dương lão tam này đúng là khéo quá hóa vụng rồi!" Lão quỷ trào phúng, "Chắc lão Tam đã bị bọn chúng bắt. Cậu ta muốn dẫn người Linh tộc ra sau núi, chắc cho rằng chúng ta sẽ đi theo con đường trước đó đã bàn bạc, nhưng không ngờ chúng ta cũng đi đến sau núi! Giờ làm thế nào đây?"
"Đừng hoảng, lúc này chúng ta phải bình tĩnh! Linh tộc đến nhiều người thế này, chúng ta không thể đối đầu trực tiếp! Tôi có cách rồi!" Ngay lúc nước sôi lửa bỏng, đột nhiên tôi nghĩ ra được một cách. Nhưng tình hình rất gấp tôi không có thời gian giải thích. Tôi chạy tới chỗ lão thợ làm vàng mã, đỡ ông ta rồi hỏi: "Lão tiên sinh, có thể dẫn những người giấy này xông lên trước một đoạn không?"
Ông ta không biết tôi đang tính toán điều gì, cũng không hỏi tôi, chỉ gật đầu, rồi rút dao vót nan tre rạch một đường vào lòng bàn tay. Máu tươi chảy ròng ròng, ông ta đau đớn, mặt hơi co giật. Cơn đau ở lòng bàn tay đã kích thích tiềm năng trong ông ta.
Ông ta nhỏ máu tươi ở tay xuống đất, xông thẳng lên trước một đoạn. Chắc khoảng tầm chục mét, tôi thấy ông ta không chống đỡ nổi, chân khuỵu xuống, quỳ rạp xuống đất.
Ông ta vừa quỳ rạp xuống thì những người giấy phía sau cũng đồng loạt quỳ theo. Nhưng pháp thuật của ông vẫn chưa giải trừ, cho nên những thuyền gỗ trên vai người giấy vẫn vững vàng đâu ra đấy!
Tôi thấy tình hình cũng ổn, bèn nói với lão thợ làm vàng mã: "Lão tiên sinh, hủy bỏ thuật pháp, bảo những người giấy này đổ thuyền gỗ xuống đất, càng loạn càng tốt!"
Lúc này, lão thợ làm vàng mã cũng không còn mấy sức lực, ngay cả hơi sức để nói chuyện cũng chẳng có, chỉ gật đầu liên tục, tay nhanh chóng tạo một thủ ấn kỳ quái!
Ông ta vừa lật thủ ấn, tiếp đó tháo vải đỏ đang che đôi mắt của mình xuống. Ngay sau đó, những người giấy kia giống như quả bóng xì hơi, lập tức ỉu xìu.
Thuyền gỗ trên vai họ đồng loạt rơi xuống đất. Có cái thì trượt xuống núi một đoạn, cũng đè bẹp những người giấy đang nằm trên đất, mặt đất một mảnh trắng xóa.
Cái tôi muốn chính là hiệu quả loạn lạc này, cho người ta cảm giác giống như một màn chạy giặc!
"Lão Thất, lão quỷ, hai người nâng một thuyền gỗ, chạy sang hướng trái. Ở bên trái không xa có một khe hẹp, trốn vào đó! Nhanh lên!" Tôi vội sắp xếp.
Hai người họ không màng nguy hiểm, nâng thuyền gỗ chạy thục mạng sang bên trái. Tôi thì cõng lão thợ làm vàng mã, nhanh chóng đuổi theo. Tôi vừa chạy tới, lão quỷ lo lắng hỏi: "Sơ Cửu, cách này có được không?"
"Tôi không biết!" Tôi lắc đầu nói: "Nhưng chúng ta phải đặt cược, nếu cách này thành công thì chúng ta có thể giải quyết được không ít phiền phức, cũng có thể hóa bị động thành chủ động! Nếu thất bại thì chỉ có thể liều mình chiến đấu, liều mạng với chúng thôi!"

Bình Luận

0 Thảo luận