Khi tôi nghĩ tới điều này, Hà Thiên Sư lại nói tiếp: "Mặc dù đạo quan ở núi Tề Vân này nhiều vô số, đạo sĩ cũng không ít, nhưng đều là những người truyền đạo, không có đạo hạnh chân chính gì cả. Nói thẳng ra thì có lẽ cũng không khác gì tôi, một đạo sĩ nửa mùa, coi như trà trộn vào để kiếm bát cơm thôi. Người có thể triệu hoán được thiên lôi, ắt hẳn là người có đạo thuật rất ghê gớm. Vừa hay năm đó nơi trăn lớn độ kiếp chính là chỗ gần núi Tề Vân. Người có thể có được thực lực này, ngoài cao nhân của Huyền Chân giáo ra, tôi quả thật không nghĩ ra được người nào khác nữa!"
Ý tứ trong câu nói của Hà Thiên Sư rất rõ ràng, ý của hắn là chỉ cần chúng tôi tìm được chính xác nơi trăn lớn độ kiếp là có thể tìm được manh mối về Huyền Chân quan.
Không thể không nói, nếu tôi không dẫn Hà Thiên Sư tới thì e rằng có tới ước hẹn mười năm, tôi cũng chẳng có cách nào tìm được Huyền Chân quan thật sự. Ban đầu tôi dẫn hắn đến, nguyên nhân là vì không thể ra tay giết hắn, lại không dám thả hắn đi. Nếu thả, hắn vẫn sẽ tiếp tục làm điều ác.
Người như hắn, vì kiếm tiền, sẵn sàng dùng đạo thuật hại người, dồn cả nhà người ta vào chỗ chết. Khi đó tôi đã tính là, nếu trên đường đi hắn làm xằng làm bậy thì tôi cũng có cơ hội giết chết hắn.
Nhưng tôi không ngờ, đây lại trở thành một chuyện tốt. Hắn biết những tin tức này, chúng tôi có thể dựa theo những thông tin này để tìm manh mối về Huyền Chân quan.
Chỉ có điều càng nghĩ, tâm trạng tôi càng nặng nề hơn. Hà Thiên Sư biết tin này, chắc chắn bác Diệp cũng biết, hơn nữa ông ta còn là đệ tử Huyền Chân giáo.
Tôi càng nghĩ lại càng lo lắng, sợ ông ta tìm được Huyền Chân quan trước tôi. Gây dựng được Huyền Chân quan, chắc chắn ông ta sẽ nương nhờ Linh tộc. Đến lúc đó, tôi sẽ trở thành tội nhân của Huyền Chân giáo!
Đương nhiên Hà Thiên Sư không biết tôi đang nghĩ gì, nhưng cũng đoán được vài manh mối dựa trên sắc mặt của tôi, hắn cười nói một câu: "Đạo huynh, thường thì chuyện trên đời đều coi trọng cơ duyên, hẳn là cậu hiểu rõ điều này hơn tôi!"
Hắn cứ một câu "đạo huynh" hai câu "đạo huynh" làm tôi cảm thấy rất ngột ngạt, nhưng quy tắc của Đạo môn chỉ bàn bối phận, không bàn tuổi tác.
"Ừm." Tôi gật đầu, nằm lại xuống giường. Hà Thiên Sư cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi xếp bằng trên giường nghỉ ngơi.
Ngủ được khoảng ba tiếng đồng hồ, trời đã sáng. Chúng tôi thức dậy sớm, vì buổi sáng khách du lịch không nhiều. Thím Dương nấu bữa sáng. Chúng tôi ăn xong, Dương Thần dẫn chúng tôi đi núi Tề Vân.
Vì Dương Thần là người bản địa, cậu ta có cách dẫn chúng tôi đi vào. Đương nhiên, tôi cũng bảo Hà Thiên Sư đưa cậu ta không ít tiền! Tôi có ấn tượng tốt với cậu ta. Cậu ta biết mẹ một mình nuôi mình khôn lớn rất khổ, nên bản thân cũng đi làm thêm kiếm tiền đóng học phí và trang trải phí sinh hoạt.
Dương Thần mới mười sáu tuổi, đeo mắt kính dày cộm, vẫn còn nét trẻ con, trên mặt cũng có nhiều mụn. Cậu ta dẫn chúng tôi đến núi Tề Vân, còn giới thiệu cho chúng tôi biết về lịch sử và văn hóa của ngọn núi.
Núi Tề Vân, thời cổ đại có tên là Bạch Nhạc, nổi tiếng với đỉnh núi Dao Quan và Vân Bình Tề, là một trong bốn ngọn núi nổi tiếng của Đạo giáo Trung Quốc, độ cao bình quân so với mực nước biển chưa đến sáu trăm mét, trong khu vực có ba mươi sáu đỉnh núi độc đáo và bảy mươi hai sườn dốc cheo leo.
Núi Tề Vân vốn được xưng rằng: Hoàng Sơn Bạch Nhạc đứng sừng sững, nước trong vách hiểm giáp Giang Nam. Vua Càn Long triều nhà Thanh ngợi khen rằng: thắng cảnh thiên hạ vô song, Giang Nam đệ nhất danh sơn! Cảnh đẹp trên núi có động Chân Tiên, đường Nguyệt Hoa, hồ Vân Nham, cung Ngọc Hư, cung Thái Tố, đình Vọng Tiên,...
Trong lúc Dương Thần giới thiệu về lịch sử núi Tề Vân, tôi lại trầm tư suy nghĩ. Người bình thường không biết ý nghĩa của con số ba mươi sáu và bảy mươi hai, nhưng tôi thì lại hiểu rõ hơn ai hết. Sở dĩ có cách gọi này, khẳng định có nguồn gốc từ đạo sĩ. Ba mươi sáu và bảy mươi hai chính là ba mươi sáu thiên cang và bảy mươi hai địa sát, vừa đúng đối ứng với một trăm lẻ tám sao thiên cang địa sát.
Xem ra năm xưa từng có cao nhân trấn giữ ngọn núi Tề Sơn này rồi!
Sau khi tiếp tục giới thiệu một hồi, chúng tôi đã đến nơi phải đi qua của núi Tề Vân, cầu Đăng Phong! Ở phía trên cánh cửa phía bên phải lối vào cầu Đăng Phong, có điêu khắc hai chữ lớn rắn rỏi: THÁNH CHỈ!
Nhìn xuống dưới một chút là xà ngang nằm giữa phía trên cánh cửa bên phải, trên xà ngang có điêu khắc ba chữ cầu Đăng Phong. Bước vào cầu Đăng Phong, chúng tôi bắt đầu đặt chân vào hành trình lên núi chín dặm mười ba đình*.
(*) Chín dặm mười ba đình: Cách gọi chung mười ba đình các nghỉ chân ở núi Tề Vân. Vào những năm Gia Tĩnh - Vạn Lịch triều nhà Minh, Đạo giáo ở núi Tề Vân rất hưng thịnh. Để tiện cho du khách hành hương leo núi và nghỉ chân, trên đường leo núi dài chín dặm, có xây dựng mười ba đình các.
Chúng tôi không chọn ngồi cáp treo hay xe bus mà là đi bộ lên núi. Trên đường đi chín dặm mười ba đình, có thể thấy đèn đứng sừng sững ở khắp nơi. Đèn đường là kiểu đèn cổ điển, không cao, trên chụp đèn có viết chữ "Thượng thiện nhược thủy"*
(*) Thượng thiện nhược thuỷ: nguyên là câu nói được bắt nguồn từ chương thứ 8 cuốn "Đạo Đức Kinh" của Lão Tử. Ý nói rằng: cảnh giới tối cao của việc hành thiện chính là đối nhân xử thế giống như nước đối với vạn vật. Nước nuôi dưỡng vạn vật nhưng nước lại không tranh giành danh lợi với bất kỳ ai.
Tiếp tục đi tiếp là đến lầu Vọng Tiên. Đi qua lầu Vọng Tiên, chúng tôi nhìn thấy cung Thái Hư. Tương truyền, cung Thái Hư là nơi năm đó vua Càn Long đến cầu con, phong thủy rất đặc biệt, lưng dựa ba đỉnh núi, bao quanh kiên cố giống như ghế thái sư. Kiểu bố cục kiến trúc này theo phong thủy được gọi là: trước có chiếu soi, sau có chỗ dựa.
Mặc dù tôi không hiểu về phong thủy, nhưng nhìn thấy bố cục phong thủy diệu kỳ thế này, cũng phải thầm khen ngợi. Văn hóa Đạo giáo của nơi này rất thâm sâu, chỉ là không biết đạo sĩ của Đạo quan có phải là người tài thật sự không nữa.
Dương Thần coi chúng tôi như du khách tới du lịch, dẫn chúng tôi đi đến đường Nguyệt Hoa, cung Thái Tố, hồ Vân Yên, qua giữa trưa chúng tôi mới đến đỉnh núi.
Đưa mắt nhìn ra xa, tôi cũng kinh ngạc sửng sốt vì cảnh sắc trước mắt. Toàn bộ dãy núi đều được sương mù bao phủ, tiên khí lượn lờ, giống như tiên cảnh chốn nhân gian. Những nơi mắt có thể nhìn thấy đa phần đều là ráng mây đỏ kỳ quái, chữ Thọ được khắc khắp nơi trên vách đá.
Đây chính là trường sinh bất lão, đắc đạo thành tiên mà người tu đạo theo đuổi!
Khi tôi nhìn ra phía sau núi Tề Vân, chỉ thấy được biển mây với tiên khí lượn lờ, còn cả đại thụ cao chọc trời nhô ra khỏi biển mây. Núi liền núi trập trùng không dứt, tất cả đều được thu gọn trong đôi mắt. Vì có biển mây nên chỉ có thể nhìn được hình ảnh thu nhỏ của mạch núi.
Tôi đứng trên đỉnh núi, có thể cảm nhận được thiên địa linh khí nồng đậm sung túc hơn thế giới bên ngoài. Gây dựng lại đạo quan ở đây, đúng là có tác dụng rất lớn trong việc tu hành đạo thuật.
Mặt bên đỉnh núi, có một ngọn núi độc lập, không liền kề với mạch núi khác. Trên ngọn núi nó dựng một mái đình, tên là đình Vọng Tiên.
Khi chúng tôi đi qua đó, thấy một lão tăng ngồi trong đình. Bên cạnh lão là một thùng công đức, chắc là muốn du khách hóa duyên.
Tôi tò mò, quan sát kĩ lão tăng đó. Nhìn bộ dạng lão chắc cũng phải sáu bảy chục tuổi, cũng không cắt tóc cạo đầu sạch bóng, để râu trắng xóa, ngay cả lông mày cũng trắng.
Lão không phải kiểu tăng nhân gầy gò, mà tạng người hơi béo. Mày rậm mắt to, mang lại cho người ta cảm giác hiền lành. Lão khoanh gối ngồi trên mỏm đá, nhắm hai mắt, hai tay ấn Phật chỉ, giống như đang ngồi nhập định vậy.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, lúc tôi từ từ lại gần lão tăng, tôi lại không cảm nhận được chút hơi thở nào từ người lão. Như thể lão tăng này không hề tồn tại vậy.
Hà Thiên Sư cũng nhìn ra được lão tăng đó khác thường, nói lẩm bẩm vài câu: "Lão hòa thượng này không đơn giản đâu. So với các đạo sĩ ở đạo quan, người này mới chính là cao nhân này!"
Hà Thiên Sư là một người thông minh nhanh nhạy, gặp qua rất nhiều kiểu người, đương nhiên cũng nhìn ra được đầu mối. Dương Thần thấy chúng tôi chú ý lão tăng thì ngưng kể câu chuyện về đình Vọng Tiên, mà chuyển sang nói về lão tăng này: "Lão tăng này rất kỳ lạ, gần đây không có chùa miếu, cũng không có ai biết ông ấy. Rất thần bí. Em nhớ, lúc em còn nhỏ, lần đầu tiên gặp ông ấy, hình như ông ấy cũng đang hóa duyên ở đình Vọng Tiên. Nhưng không phải lần nào cũng có thể gặp được, chỉ thỉnh thoảng mới gặp được người. Kỳ lạ là, nhân viên quản lý của nơi này cũng rất ít người gặp được ông ấy, cho dù có gặp cũng không biết thân phận của ông!"
Cả tôi và Hà Thiên Sư đều ghi nhớ lời của Dương Thần. Tôi đánh mắt ra hiệu với Hà Thiên Sư, hắn liền hiểu ngay, chủ động đi tới trước mặt lão tăng chào hỏi: "Thiên lượng thiên tôn!"
Hắn vừa lên tiếng, lão tăng từ từ mở mắt ra. Đôi mắt đó rất có thần, hoàn toàn không giống với người sáu bảy chục tuổi. Lão tăng cười đôn hậu, chắp hai tay kiểu tay Phật, hơi gật đầu nói: "A Di Đà Phật!"
Hà Thiên Sư là lão ranh ma, sau khi chào hỏi xong, trực tiếp mớm lời cho lão tăng: "Sao đại sư lại ở đình Vọng Tiên có một mình? Vừa rồi trên đường leo núi, bần đạo không thấy có tăng nhân nào cả, vì hiếu kỳ nên mạn phép tới hỏi, mong rằng không quấy rầy đại sư thanh tu!"
"Đạo trưởng khách khí rồi!" Lão hòa thượng hiền từ cười bảo: "Bần tăng là Huyền Khổ, từ nhỏ đã khổ luyện ở núi Tề Vân! Đạo trưởng lần đầu gặp bần tăng, đương nhiên sẽ thấy hiếu kì!"
Hà Thiên Sư vừa nghe Huyền Khổ đại sư báo pháp hiệu của mình, đột nhiên nghiêng đầu nhìn tôi, cười đầy ẩn ý. Tôi không hiểu rõ nụ cười của hắn, chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã mở miệng hỏi thẳng: "Huyền Khổ đại sư, bần đạo mạo muội hỏi thăm một chuyện, không biết đại sư có biết Huyền Chân quan không?"
Hà Thiên Sư vừa hỏi câu này, tôi lập tức căng thẳng hẳn, ánh mắt bất giác nhìn sang Huyền Khổ đại sư.
Huyền Khổ đại sư bình thản cười, vẻ mặt không hề thay đổi, lão đáp: "Bần tăng biết cung Ngọc Hư, cung Thái Tố của núi Tề Vân, nhưng chưa từng nghe nói đến Huyền Chân quan mà đạo trưởng đã nói! Kể ra cũng lạ, mấy ngày trước bần tăng cũng hóa duyên ở đây, cũng có một đạo trưởng của Đạo môn đến hỏi bần tăng về Huyền Chân quan. Nhưng thứ cho bần tăng vô tri, không biết núi Tề Vân này còn có đạo quan như Huyền Chân quan! E là đạo trưởng đã tìm sai chỗ rồi!"
Huyền Khổ đại sư vừa nói thế, trong lòng tôi giật thót. Người tu đạo mà Huyền Khổ đại sư vừa nói, tôi biết rõ đó là ai, ngoài bác Diệp ra thì còn ai vào đây nữa chứ?!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận