Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 745: Lấy thân mình xây cầu băng

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Những người đứng ra chính là đệ tử Đạo giáo mà Lâm Tiêu dẫn tới. Nhìn tướng mạo của họ thì chắc hẳn vẫn còn trẻ lắm, nhưng trên mặt họ tràn đầy tự tin và can đảm, không hề thấy vẻ sợ sệt!
Đệ tử vừa lên tiếng tiến thêm hai bước về phía trước, sau đó nhìn thẳng vào tôi rồi cúi đầu: "Anh Cửu, con đường sau này, hi vọng anh dẫn các anh em giết được đám giặc Âm Dương đạo! Bốn anh em chúng tôi sẽ đợi anh Cửu khải hoàn trở về!"
Đệ tử này vừa dứt lời đã lập tức lao tới vị trí ngay đầu của đội ngũ, ba đệ tử cũng trẻ măng kia theo sau cậu ấy!
Chỉ thấy một người trong số đó dùng tay chống vào vách đá, người khác lần lượt bò lên trên, họ giẫm lên vai nhau, nhanh chóng ghép thành một chiếc cầu thang bằng người. Bốn người cùng hướng mặt về vách đá, hai tay chống lên đó, nhích từng bước về phía khe nứt của vách đá.
Đợi khi khoảng cách đã đủ, bốn người ăn ý với nhau ngả người về phía khe nứt, vừa vặn đáp ngay xuống đầu bên kia của khe nứt, tạo thành một cây cầu xây bằng người sống! Tôi biết rằng họ vì nghĩa mà quên mình, nhưng họ đã quên mất một điều là họ không thể nào đỡ được trọng lượng của bao nhiêu người như vậy!
Cho dù từng người một qua cầu, họ cũng không thể trụ nổi. Tuyết rơi càng lúc càng nặng hạt, nhiệt độ càng lúc càng hạ xuống, chỉ e không đến nửa giờ đồng hồ, họ sẽ bị đông cứng đến chết!
Thế nhưng, có vẻ như tôi đã coi thường họ quá rồi! Họ làm như vậy, căn bản không nghĩ rằng mình sẽ sống sót!
Một người trong số họ hô lên: "Lâm chưởng môn, xin hãy hắt nước lên người chúng tôi! Chỉ khi nào thân xác của chúng tôi đông lại thành cầu, chúng tôi mới có thể đưa các anh em lên núi bình an! Mau, đừng làm lỡ thời giờ nữa!"
Nghe thấy những lời này, tôi lập tức hít một hơi thật sâu. Hóa ra đây mới là ý đồ thực sự của họ! Chính bản thân họ biết rằng, cho dù họ dùng cơ thể của mình để dựng cầu, suy cho cùng vẫn không thể giúp tất cả chúng tôi cùng đi qua đó.
Phương pháp duy nhất là đông lạnh cơ thể của họ thành cầu băng, dùng xác thịt của họ làm thành cầu. Chỉ có như thế mới có thể đưa hết đám người chúng tôi qua bên kia.
Bốn người này chắc hẳn do Lâm Tiêu dẫn tới, sau khi nghe xong biện pháp của họ, ông ấy lập tức từ chối ngay: "Không được! Tuyệt đối không thể từ bỏ sinh mệnh, các cậu có thể kiên trì được bao lâu thì cứ kiên trì bấy lâu! Chúng ta thay phiên nhau dựng cầu, nhất định có thể đưa mọi người lên núi!"
"Lâm chưởng môn!" Thế nhưng đệ tử kia có vẻ cuống lên, lớn tiếng gọi: "Lâm chưởng môn, mau hắt nước đi, đừng làm lỡ thời giờ nữa! Để chúng tôi đông cứng thành cầu, đợi khi các anh toàn thắng trở về cũng có thể xuống núi thuận lợi! Lâm chưởng môn, ra tay đi!"
Cậu đệ tử kia gần như hét lên khi nói đến câu sau cùng. Tôi chỉ nhìn thôi cũng thấy khó chịu, cùng lúc đó, Lâm Tiêu cũng đang nhìn tôi, dường như đang đợi tôi quyết định. Tôi khẽ lắc đầu, ý bảo ông ấy tự quyết, dù sao đây cũng là người do ông ấy dẫn tới!
Lâm Tiêu gật gật đầu, nhắm tịt hai mắt vào mất một lúc, hít thở sâu vài lần rồi đột nhiên mở bừng mắt ra, nghiến sít hai hàm răng mà hô lên: "Lấy ấm nước ra đây, hắt đi!"
Lúc này đây, toàn thân Lâm Tiêu run lên bần bật, gân xanh gồ lên, thoáng nghĩ thôi cũng biết bây giờ ông ấy đang phải chịu bao nhiêu đau khổ và giày vò! Phải xuống tay với người của mình chắc chắn còn khó chịu hơn cả tự sát!
"Các anh em, ra tay đi! Bốn người chúng tôi nhất định sẽ ở trên trời phù hộ cho mọi người, phù hộ mọi người giết sạch quân trộm cướp!"
"Lên đường bình an!" Lâm Tiêu nghe cậu ấy nói như vậy bèn hét lên thêm lần nữa, đồng thời mở nắp bình nước, bắt đầu dội nước lên người họ. Lúc này đây nhiệt độ cực kỳ giá rét, nước vừa hắt lên người họ đã lập tức đông lại thành băng.
Bình nước liên tục được truyền lên, Lâm Tiêu máy móc lặp lại động tác hắt nước. Cho đến khi bốn đệ tử ghép cầu đã hoàn toàn đông cứng thành khối băng, máu thịt của họ làm xương sống, đủ để chống chịu khi tất cả chúng tôi cùng đi qua.
Tôi thấy cảm xúc của mọi người đều có vẻ đi xuống bèn lên tiếng an ủi: "Các anh em, mọi người nhớ lấy, lát nữa gặp phải người của Âm Dương đạo, nhất định phải giết thêm vài kẻ giúp họ, tuyệt đối không thể để họ cô đơn lẻ loi khi xuống báo danh ở âm tào địa phủ!"
"Được!" Tôi vừa dứt lời, tất cả đệ tử nhất loạt hô vang. Sau đó, Lâm Tiêu mới dẫn đầu đám đông đi qua cây cầu. Mọi người tuần tự đi theo thứ tự, tôi và Y Y là những người đi qua sau cùng.
Khi đi qua cầu, tôi có thể nhìn thấy bốn người đã bị đông cứng ở bên dưới. Từng người họ nắm chặt lấy cổ chân của người bên trên, cơ thể duỗi căng ra, thẳng đơ. Không một ai trong số họ bị giết chết, mà là bị đông lạnh đến chết.
Họ làm như vậy chỉ vì muốn đưa chúng tôi lên trên, đồng thời cũng mong mỏi rằng khi chúng tôi chiến thắng trở về, họ lại đưa được chúng tôi xuống núi!
Lúc này Lâm Tiêu cứ như người điên vậy, cắm đầu cắm cổ lao lên! Đường núi càng lúc càng hiểm trở, nhưng chẳng mất bao lâu, chúng tôi đã tiến vào phạm vi được mây mù bao phủ!
Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra đỉnh núi ở ngay trước mắt chúng tôi, có lẽ chỉ cao khoảng hai ba trăm mét! Nhưng đỉnh núi của ngọn núi trọc này rất bằng phẳng, loáng thoáng thấy được đụn mây bay ngang qua. Giống bầu trời ở ngay trên đỉnh núi!
"Các anh em, phía trước chính là đỉnh núi rồi! Gắng lên nào, tìm hết đám trộm cắp Âm Dương đạo, báo thù cho các anh em đã chết của chúng ta!" Lâm Tiêu dẫn đầu hô ầm lên, câu nói của ông ấy đã châm mồi lửa vào ý chí chiến đấu sục sôi của tất cả mọi người.
Lúc này, chẳng ai để tâm đến cảm giác mệt mỏi, cũng không quản ngại tiết trời giá rét, ai nấy rút vũ khí ra, chuẩn bị cho đợt tiến công cuối cùng!
Sắp đến đỉnh núi Côn Lôn, cũng là điểm tận cùng của núi Côn Lôn rồi. Người của Âm Dương đạo ở ngay trên đó, cũng là trận chiến sinh tử mà cuối cùng chúng tôi cũng phải đối mặt.
Sau tiếng hô của Lâm Tiêu, tất cả mọi người như được bơm máu gà vậy, điên cuồng lao lên đỉnh núi trọc. Khoảng cách vài ba trăm mét ngắn ngủi cũng chỉ tốn mất bốn năm phút, tất cả đã xông hết lên đỉnh núi rồi!
Mà đúng vào thời khắc này, tất cả chúng tôi đứng khựng tại chỗ vì chấn động với cảnh tượng trước mắt đến mức không thể nói thành lời.
Đỉnh núi trước mặt hoàn toàn là thế giới của băng tuyết! Thứ đập vào mắt chúng tôi đầu tiên là một vùng đất bằng phẳng và mênh mông, trên nền đất được trải những viên gạch bằng băng dày cộp, mà hai bên xếp hai hàng tượng được điêu khắc bằng băng, rất hùng vĩ.
Những bức tượng băng này cũng rất kỳ lạ, ví dụ như bức tượng ở gần chúng tôi nhất khắc hình tiên hạc và tiên đồng! Tầm vóc của chúng cực kỳ khổng lồ, chí ít cũng phải cao tới hai mét, trông rất tráng lệ và oai phong.
Đi sâu vào bên trong, phong cách của những bức tượng này cũng đột ngột thay đổi, trở thành từng hàng đạo sĩ! Tôi gần như không nhận ra ai trong số những nhân vật này, chỉ từng thấy họ trong một số ghi chép của Đạo môn.
Ở đầu cuối của hai hàng tượng chính là hai bức tượng rồng băng. Nửa thân dưới của con rồng băng kia đứng vững trên nền đất, còn nửa thân trên thì nhổm hẳn dạy, giận dữ nhìn về phía chúng tôi đang đứng!
Cũng không biết ai có được tài nghệ điêu khắc khéo léo tài tình như vậy, đúc ra được con rồng băng cực kỳ tinh xảo và sinh động. Nếu mới nhìn qua sẽ thấy hai con rồng băng này cứ như vật sống vậy.
Đặc biệt, đôi mắt giận dữ đang trợn trừng kia giống như muốn cảnh cáo chúng tôi rằng đây là địa bàn của nó! Thế nhưng, chỉ cần không nhìn vào mắt nó, sẽ không cảm thấy nặng nề và đè nén đến mức nghẹt thở.
Nhưng những thứ này vẫn chưa đủ khiến chúng tôi chấn động, điều thực sự khiến chúng tôi đờ đẫn là ở điểm tận cùng của hai hàng tượng xuất hiện một cây cầu thang bằng băng! Cầu thang này rất cao, chí ít cũng phải cao tới hai mươi mét!
Mà điểm cuối của cầu thang nối liền với một tòa cung điện nguy nga tráng lệ! Tòa cung điện này hoàn toàn khác với những tòa cung điện mà chúng tôi từng thấy trong thực tế! Bởi vì cung điện xuất hiện ở nơi này cũng được xây dựng từ băng tuyết.
Hai bên phía trước của cung điện được khắc hai con rồng băng khổng lồ, bốn phía xung quanh trồng đầy cây cổ thụ cao chọc trời, sắc xanh rợp bóng. Nhưng mấy thứ này không hề có sinh mệnh, chỉ được điêu khắc từ băng tuyết lạnh lẽo mà thôi.
Đến cả văn hóa Đạo gia được vẽ trên bức tường của cung điện hay từng hàng cột đá dựng trước cung điện cũng toàn được điêu khắc từ băng lạnh!
Cung điện xếp hàng ngang giống như chữ "nhất", ở nơi cao nhất, chắc phải cao đến ba mươi mét, ngẩng đầu nhìn lên như thấy sao trời đang ở ngay bên trên cung điện, khiến người ta không khỏi sùng kính!
Nhất là phần cao nhất trên đỉnh cung điện còn có một đài băng nhô về phía sau. Kết hợp với truyền thuyết về núi Côn Lôn thì nơi ấy chắc hẳn là đài Đăng Tiên, ngụ là chỉ cần một bước đã lên tới thiên giới, từ nay liệt vào hàng ngũ thần tiên.
Nơi này chắc hẳn là hốc Côn Lôn trong truyền thuyết, mà cung điện trước mặt chắc hẳn là cung Ngọc Hư, nơi các vị thần tiên tu luyện. Bên dưới của hốc Côn Lôn chính là nơi bắt nguồn cho long mạch của Hoa Hạ, cũng chính là long mạch chủ của Hoa Hạ!
Đám người Thạch Minh Thánh Hàm đang ở ngay trước cửa cung Ngọc Hư, tôi đếm qua nhân mã của chúng, chí ít cũng phải bốn mươi người. Không ngờ rằng lần này chúng đem theo nhiều cao thủ đến vậy!
Thế nhưng cửa lớn của cung Ngọc Hư đóng im ỉm, dường như chúng không có cách nào tiến vào được.
"Ha ha!" Nhìn thấy cảnh này, tôi lập tức bật cười lớn, kích động lầm bầm: "Âm Dương đạo à, để tôi xem lần này các người định giở thủ đoạn gì?"
Vừa dứt lời, tôi đã dẫn đầu đoàn người đi về phía cung Ngọc Hư, mà người của Thạch Minh Thánh Hàm cũng phát hiện ra chúng tôi, đa số các Âm Dương sư đều đứng ở vị trí tận cùng của cầu thang bằng băng, trông như đang định ngăn cản chúng tôi lên đó vậy.
Mục đích chuyến đi lần này của chúng tôi là tiêu diệt Âm Dương sư của Âm Dương đạo. Đôi bên cân sức cân tài, một khi trận chiến sinh tử này nổ ra, phải xem xem ai là người trụ lại sau cùng.
Chúng tôi là đạo sĩ của Hoa Hạ, đương nhiên phải phô ra khí thế của Đạo giáo Hoa Hạ! Tất cả mọi người nắm lấy vũ khí ở sau lưng bằng một tay, tay còn lại chụm thành đạo chỉ, từng bước đi về phía chúng...

Bình Luận

0 Thảo luận