Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 721: Thi thể đóng băng

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Hôm sau lúc trời vừa sáng, tất cả mọi người đều dậy từ rất sớm. Đệ tử Lâm Tiêu dẫn theo phụ trách thực hiện, còn mấy người chúng tôi thì thương lượng kế hoạch bước kế tiếp.
Buổi sáng nơi đây vẫn lạnh ghê người, phảng phất chẳng khác gì nhiệt độ buổi tối cả. Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn, ban ngày lúc trưa thì khí hậu mới ấm áp hơn nhiều.
Không cần chờ bao lâu, mặt trời bắt đầu mọc từ phần cuối núi lớn. Nhìn từ xa thì phảng phất chẳng thể thấy được điểm cuối của núi Côn Lôn. Ánh sáng từ mặt trời khá chói, mà còn không có bất kỳ nhiệt độ nào.
Cộng thêm xung quanh sườn núi chỉ toàn là một màu trắng của tuyết. Ánh mặt trời chiếu lên đó lại càng chói mắt. Chỉ nhìn thêm vài lần thì đôi mắt liền khó chịu, thậm chí nhìn thứ khác cũng bắt đầu mơ hồ. May mà trước khi tới đây chúng tôi đã chuẩn bị kỹ càng, mang theo không ít cặp kính bảo vệ mắt.
Đeo cặp kính bảo vệ mắt này lên thì không cảm giác được sự chói mắt của ánh mặt trời nữa. Tiếp đó, Trình Tùng mới hỏi tôi: "Sơ Cửu, cậu định làm sao? Bây giờ chúng ta tiếp tục chạy về phía trước hay là ở lại tiếp tục thăm dò?"
Bọn họ đang chờ tôi quyết định. Thật ra tôi cũng muốn sớm ngày đuổi theo Thạch Minh Thánh Hàm. Thế nhưng chuyện xảy ra trước mắt khiến tôi không thể mặc kệ mà đi thẳng một mạch được.
Cho dù ra sao thì cái chết của những người kia cũng là tội lỗi của những anh hùng Đạo môn gây ra! Tàng Phong Châu hấp thu máu tươi của bọn họ, cũng hấp thu oán niệm trong lòng bọn họ nên mới sinh ra linh trí.
Cũng chính vì đội xây dựng đào ra được Tàng Phong Châu có thể mê hoặc người khác, lúc này mới khiến tất cả bọn họ nhảy xuống vực! Thật ra trong lòng tôi rất rõ, bọn họ đã nhảy xuống vực thì chứng minh những anh hùng Đạo môn trước đó cũng nhảy xuống.
Cái chết của những người này vừa vặn hình thành một không gian tương tự như thôn quỷ! Chỉ cần vào buổi tối thì chuyện đã xảy ra vào ngày bọn họ tử vong năm đó sẽ lặp lại. Mà người đi nhầm vào cũng sẽ bị đưa vào trong không gian của bọn họ, vĩnh viễn ở lại trong cánh cửa địa ngục.
Nếu như chúng tôi không siêu độ những vong hồn oán niệm kia, tôi tin rằng nơi đây sẽ còn hại chết càng nhiều người vô tội. Mà muốn siêu độ được những vong hồn kia thì nhất định phải tìm được hài cốt của bọn họ.
Trong lòng tôi đã ra quyết định này từ lâu. Trình Tùng vừa hỏi tôi, tôi bèn nhìn về phía Mạnh Doanh rồi nói: "Mạnh đại ca, anh cũng biết đầu đuôi mọi chuyện rồi. Anh có chắc chắn có thể mang hài cốt của bọn họ đem ra khỏi vách núi bên dưới không?"
Mạnh Doanh ngẩn ngơ, sau đó gật đầu nói: "Sơ Cửu, chỉ cần hài cốt của bọn họ còn ở dưới vách núi thì tôi có cách mang ra ngoài!"
"Được!" Thấy được sự tự tin của Mạnh Doanh, trong lòng tôi đương nhiên cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Tôi nhớ đại khái vị trí của ngọn núi Thần, chuẩn bị sẽ ra tay trước giữa trưa. Chỉ cần tìm được hài cốt của bọn họ trước, đợi đến tối khi những vong hồn kia xuất hiện thì chúng tôi có thể dùng hài cốt mà dẫn dụ bọn họ ra khỏi kết giới.
Sau khi ý thức được điểm này, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị. Hiện tại nhiệt độ còn chưa ấm lên, phải đợi đến mười hai giờ trưa, cũng chính là thời gian dương khí nặng nhất trong một ngày mới ra tay!
Trong lúc này, Trình Tùng cũng phái hai đạo sĩ áo vải mình dẫn theo đi thăm dò tình hình ở sâu trong hẻm núi. Xe đã không thể lái vào trong, theo ý của chúng tôi thì xe sẽ dừng lại ở cửa hang.
Đoạn đường sau đó, chúng tôi chọn đi bộ tiến vào! Khí hậu nơi đây cực kỳ khắc nghiệt và thất thường, chắc hẳn đám người Thạch Minh Thánh Hàm cũng chọn đi bộ. Có điều dọc theo đường đi chúng tôi vẫn không phát hiện ra tung tích của bọn họ, sợ là bọn họ đã sớm xử lý xong dấu vết mà bản thân để lại.
Lần này cần xuống tới bên dưới vách núi nên nhất định phải là người có thân thủ tốt. Lúc đầu bọn họ đều muốn xuống cùng tôi, nhưng đều bị tôi từ chối. Bây giờ tôi đã tiến vào cảnh giới ngưng khí hóa hình, nếu không xảy ra bất trắc gì thì muốn bảo vệ Mạnh Doanh cũng không khó lắm!
Sau khi ý thức được điều này, tôi mới cho tất cả mọi người đều ở lại phía trên, chỉ có tôi và Mạnh Doanh xuống dưới. Còn chưa đến mười hai giờ trưa, bọn họ đã bắt đầu bận rộn.
Ngọn núi Thần chúng tôi tìm được trước đó cách nơi chúng tôi đóng quân không xa, chỉ khoảng ba dặm. Đợi chúng tôi di chuyển đến ngọn núi Thần này, tôi phát hiện tuyến Thanh Tạng không qua ngọn núi này.
Chắc là bị ảnh hưởng bởi chuyện kia nên tuyến Thanh Tạng mới cố tình tránh khỏi nơi này. Thế nhưng rốt cuộc năm đó đã chết bao nhiêu người thì e rằng cũng chẳng ai rõ!
Lâm Tiêu và A Cẩu phụ trách đóng cọc. Sau khi thử nghiệm nhiều lần, xác định cọc chắc rồi mới ném dây leo núi xuống. Dây leo núi dài một trăm mét, đợi đến lúc dây rơi xuống đất thì cũng chỉ còn dư lại vài mét.
Ngã xuống từ nơi cao như thế, ngoại trừ chết ngay tức khắc thì tôi không nghĩ ra được khả năng nào khác. Lần này chúng tôi chuẩn bị hai cái balo, một cái đựng pháp khí, một cái đựng đầy công cụ thám hiểm, không thiếu một thứ nào.
Mỗi người chúng tôi đeo một cái balo. Sau khi buộc chặt dây thừng vào người, chúng tôi mới từ từ bò xuống dưới. Vừa mới leo xuống vách núi, từng trận gió lạnh đến thấu xương cũng thổi đến từ dưới đáy. Cho dù chúng tôi mặc quần áo leo núi dày thì vẫn cảm nhận được sự lạnh buốt này.
Gió thổi vù vù bên tai chúng tôi. Trên vách núi toàn là băng nên tốc độ xuống dưới của chúng tôi rất chậm. Tốn khoảng mười lăm phút, chúng tôi mới xuống được một phần ba!
Nhưng lúc này gió bên dưới càng lúc càng mạnh, thậm chí thỉnh thoảng còn nghe được vài tiếng vù vù gào thét của gió lớn, giống như tiếng quỷ kêu vậy. Càng di chuyển xuống dưới thì âm thanh này càng rõ ràng, cũng càng chói tai. Giống như dưới đáy vực là một cái ống thông gió, tạo ra một cảm giác khó chịu không thể diễn tả thành lời!
Tôi và Mạnh Doanh đều im lặng, bắt đầu tăng tốc độ. Lúc này mặt trời vừa vặn lên đến đỉnh điểm, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng lên.
Bốn phương tám hướng xung quanh đều là ánh sáng phản chiếu lóa mắt, ánh mặt trời chỉ không thể chiếu vào phần cuối của vực sâu! Cúi đầu nhìn xuống thì phía dưới vẫn rất mờ, chỉ loáng thoáng nhìn thấy có ánh sáng phản chiếu lại. Chắc hẳn bên dưới cũng là một vùng băng tuyết!
Càng di chuyển xuống dưới thì gió càng lớn. Lúc chúng tôi cách đáy vực còn khoảng mười mét, Mạnh Doanh bỗng nhiên ngừng lại. Tôi còn chưa phản ứng đã thấy anh ta gỡ mũ trùm đầu xuống, lè lưỡi ra liếm rồi nói: "Sơ Cửu, bên dưới có hơi nước!"
Tiếng gió vù vù rất lớn, tôi không nghe rõ lời của Mạnh Doanh nhưng vẫn nghe được đại khái, bởi vậy cũng gỡ mũ trùm đầu xuống. Vừa gỡ mũ trùm đầu xuống, tôi phát hiện có hơi nước phả vào mặt, rất ẩm ướt!
Nhưng phát hiện này lại khiến tôi nghi hoặc. Dưới khí trời rét lạnh như vậy mà còn cảm nhận được hơi nước, vậy chứng tỏ bên dưới có sông ngầm lưu động. Mà có sông ngầm chứng tỏ bên dưới đáy vực có cửa ra.
Sau khi ý thức được điểm ấy, trong lòng tôi mới chợt thở phào nhẹ nhõm. Điều này có nghĩa là lát nữa chúng tôi không cần leo lên vách núi cao trăm mét này nữa. Quan trọng nhất là nếu Mạnh Doanh sử dụng thuật cản cốt hoàn hồn thì phải vội vàng mang hài cốt và thi thể của bọn họ đi.
Vách núi cao trăm mét thế này thì bọn họ chắc chắn không thể leo lên được. Cho dù sử dụng pháp thuật của thầy cản thi cũng chỉ có thể cất bước trên đất bằng mà thôi, tuyệt đối không thể đạt đến trình độ vượt nóc băng tường.
Dường như Mạnh Doanh cũng nghĩ đến điểm này, ăn ý nở nụ cười với tôi. Sau khi gật đầu tỏ ý hiểu ngầm, hai chúng tôi tiếp tục bò xuống dưới. Mà ngay vào lúc chúng tôi chỉ còn cách đáy vực khoảng một hai mét, tôi còn đang mở dây thừng ra thì Mạnh Doanh đột nhiên hô lên!
Tôi cho rằng xảy ra chuyện gì, quay đầu liếc mắt nhìn anh ta. Chỉ thấy Mạnh Doanh không mở dây thừng mà dùng tay chỉ xuống dưới. Lúc nãy tôi chỉ nghĩ sớm mở dây thừng nhảy xuống dưới, chẳng để tâm quan sát tình hình phía dưới.
Lại thêm bên dưới có ánh sáng phản chiếu nên tôi không tập trung nhìn kỹ. Mạnh Doanh vừa nhắc nhở như vậy, tôi mới lại cúi đầu quan sát. Vừa nhìn thì đầu của tôi lập tức trống rỗng, tóc gáy dựng đứng hết lên. Phải vài giây sau tôi mới hoàn hồn lại được!
Chỉ thấy đáy vực bên dưới chân chúng tôi là một đám người đang nằm ngổn ngang. Có người thì nằm ngửa, có người nằm sấp, có người lại ôm nhau.
Đưa mắt nhìn ra thì trên đất là một đám đông dày đặc! Những thi thể này chính là những công nhân và chiến sĩ quân giải phóng bị Tàng Phong Châu mê hoặc, chắc phải đến mấy trăm người.
Thi thể của bọn họ vẫn chưa thối rữa mà bị đông cứng trong tầng băng! Mỗi một người đều trừng to mắt, trông như chết không nhắm mắt. Trên mặt bọn họ đầy rẫy huyết văn, trạng thái lúc chết vô cùng dữ tợn.
Nhất là trong đôi mắt trợn to kia thì con ngươi lại có màu đỏ như máu, y như màu của Tàng Phong Châu.
Nhìn chằm chằm nó trong thời gian dài thì chỉ thấy vô cùng sợ hãi, da gà bất giác nổi hết lên. Nhất là từng cặp mắt trợn to vì hoảng sợ đó giống như đang trừng trừng nhìn tôi và Mạnh Doanh vậy.
Lúc nãy tôi không thấy rõ còn tốt, bây giờ nhìn rõ thì trong lòng lại vô cùng phức tạp. Cơn sợ trong lòng nhanh chóng bị đè xuống, tôi nuốt một ngụm nước bọt, lớn tiếng nói với Mạnh Doanh: "Mạnh đại ca, thi thể của bọn họ không thối rữa, đều bị đông cứng trong tầng băng. Anh có cách nào để bọn họ đứng dậy lần nữa không?"
Mạnh Doanh khẽ lắc đầu, dường như trong lòng cũng không chắc chắn. Anh ta lớn tiếng đáp lại lời tôi: "Sơ Cửu, không giấu gì cậu, tôi cũng không rõ! Hiện tại vấn đề nghiêm trọng nhất không phải là thi thể, mà là làm thế nào để phá vỡ tầng băng! Cậu xem tầng băng này đi, trải qua mấy chục năm đọng lại thì tầng băng đã càng ngày càng dày. Nếu như không thể phá vỡ tầng băng này, cho dù tôi biết thuật cản cốt hoàn hồn thì cũng không thể mang bọn họ ra ngoài được! Đến lúc đó cũng là công dã tràng mà thôi!"

Bình Luận

0 Thảo luận