Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 374: Rơi vào Đầm rồng

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Thấy Huyền Khổ đại sư đồng ý dẫn mình đi tìm Huyền Chân quan, lúc này bác Diệp mới tha cho ông lão kia, cười đắc ý nói: "Như vậy mới đúng, đừng có ép tôi, tôi cũng đâu có muốn giết người! Chỉ cần tôi tìm được Huyền Chân quan, tôi sẽ không làm khó những người dân này! Chỉ là có một người tôi không thể tha cho được!"
Lúc nói đến đây, ánh mắt của ông ta liền nhìn về phía tôi một cách hung dữ. Bác Diệp giận dữ nói: "Tôi có thể không giết những người dân này, nhưng tôi muốn giết Lý Sơ Cửu! Trong tay tôi có mười bảy người dân, lấy mạng của mười người đổi lấy mạng của cậu ta được không?"
Lời nói này của bác Diệp giống như đã xem tôi là người chết. Ông ta muốn giết tôi thì đây sẽ là cơ hội tốt nhất. Nếu tôi còn sống, người phải chết nhất định sẽ là ông ta.
"Thí chủ, yêu cầu này của ngươi thật sự quá vô lý! Bần tăng đã hứa dẫn ngươi đi tìm Huyền Chân quan, ngươi phải thả người dân trong thôn Bồ Tát Man!" Huyền Khổ đại sư không hổ là cao tăng đắc đạo, dù rơi vào cục diện thế này nhưng vẫn không hề có vẻ giận dữ, bình tĩnh hòa nhã nói: "Hơn nữa đây là hận thù giữa hai người, không có liên quan gì đến người dân Bồ Tát Man cả!"
Tôi cũng bắt đầu lo lắng. Nếu bác Diệp khăng khăng dùng người dân để uy hiếp thì tôi sẽ rất bị động. Tôi sốt ruột trong lòng nhưng lại chẳng có cách nào khác. Nhất định phải chờ, chờ một cơ hội có thể giết ông ta ngay.
Nhưng tôi mới vừa nghĩ đến đây, dường như bác Diệp đã không chờ được nữa mà giễu cợt nói: "Ai cũng bảo người xuất gia lòng dạ từ bi, xem ra lão hòa thượng này đã vứt bỏ các người rồi! Cũng được thôi, để tỏ rõ quyết tâm của tôi, vậy tôi sẽ giết mười người dân này trước... Ra tay!"
Bác Diệp nói xong liền vẫy tay. Ông ta vừa ra lệnh, người trong gánh hát ma lập tức rút dao ra. Bọn họ vừa rút dao, những người dân kia sợ hãi đến mức gào khóc.
Thấy vậy tôi cũng không đành lòng, đang định đứng ra thì Huyền Khổ đại sư đã mở miệng trước: "Dừng tay! Đừng giết bọn họ, giết bần tăng đi! Dùng mạng của bần tăng để đổi lấy mạng của bọn họ được không?"
"Tôi lấy mạng ông làm gì? Lão hòa thượng, mạng của ông không đáng giá chút nào, mạng của Lý Sơ Cửu mới đáng giá!" Bác Diệp lạnh lùng chế giễu, sau đó nhìn sang tôi rồi nói: "Lý Sơ Cửu, không phải cậu luôn lo lắng cho muôn dân trăm họ sao? Bây giờ có cơ hội rồi đấy, mạng của mười người dân này đang nằm trong tay cậu. Nếu cậu đồng ý tự sát trước mặt tôi thì tôi sẽ tha cho bọn họ. Nếu cậu không muốn thì tôi sẽ để cho mười người dân vô tội này đền mạng, ha ha!"
Lúc bác Diệp nói, tôi thấy trong mắt ông ta đã toát ra sát khí. Đúng như dự đoán, bác Diệp vừa dứt lời liền bắt lấy một người dân.
"Được, tôi đồng ý với ông!" Thấy bác Diệp sắp ra tay, tôi vội vã hô lên với ông ta: "Thả bọn họ ra, ông muốn giết tôi sao cũng được!"
Để bày tỏ mình sẽ không phản kháng lại, tôi lấy Thước Trần Hồn ra, ném thẳng đến trước mặt ông ta. Bác Diệp vừa nhìn thấy Thước Trần Hồn, đôi mắt đã sáng lên. Ông ta vội vàng cầm Thước Trần Hồn lên, kích động hô: "Bây giờ đại ấn Huyền Chân, Thước Trần Hồn đều nằm trong tay tôi, tôi mới là chưởng giáo của Huyền Chân giáo! Đợi gõ xong chuông đồng Huyền Chân giáo, tôi có thể xây dựng lại Huyền Chân giáo rồi. Tôi đã chờ hơn nửa đời người, cuối cùng cũng chờ được ngày hôm nay! Ha ha..."
Bác Diệp rất kích động, mắt rưng rưng. Nhưng ngay vào lúc ông ta không chú ý, tôi lặng lẽ quay đầu lại nhìn Hà thiên sư, muốn hắn nhân cơ hội này chạy trốn.
Nào ngờ lúc tôi quay đầu lại thì hắn đã sớm bị dọa chạy mất. Cái tên lừa bịp này còn chạy nhanh hơn cả thỏ!
Bác Diệp bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn về phía tôi một lần nữa, nói: "Nghe nói con trăn lớn độ kiếp ở thác nước đầm rồng, cuối cùng thi thể rơi vào thác nước. Không biết rốt cuộc thác nước đầm rồng này sâu bao nhiêu nhỉ? Có điều ai cũng bảo Lý Sơ Cửu bản lĩnh lớn lắm, giờ tôi muốn cậu đo thử xem thác nước này rốt cuộc sâu đến đâu? Lại đây, trói chặt Lý Sơ Cửu lại cho tôi!"
Bác Diệp vừa ra lệnh, người của gánh hát quỷ lập tức trói tôi lại bằng dây thừng. Dây thừng này rất nhỏ, không phải là dây thừng bình thường, nó giống loại ni lông bền hơn.
Chỉ cần tôi hơi ngọ nguậy một chút thôi thì sợi dây thừng này sẽ thít chặt vào da tôi.
Tôi không ngờ bác Diệp sẽ dùng cách này để giết tôi. Huyền Khổ đại sư áy náy nhìn tôi, nói: "Thí chủ, bần tăng có lỗi với cậu, nhưng vì những người dân vô tội này, bần tăng nhất định phải làm như vậy! Mong rằng cậu có thể hiểu cho ta, tuy rằng bí mật của Huyền Chân giáo rất quan trọng, thế nhưng không quan trọng bằng mạng người!"
Tôi hiểu được tấm lòng từ bi của Huyền Khổ đại sư. Ở trong mắt ông ấy, không có gì có thể quan trọng hơn mạng người. Dù có phải đánh đổi bằng tính mạng của ông ấy, ông ấy cũng sẽ không chối từ.
"Đại sư, không sao!" Tôi cười cười, vì không muốn khiến ông ấy tự trách nên tôi chuyển đề tài, nói: "Đại sư, người trong Phật môn coi trọng từ bi, Đạo môn của chúng tôi cũng vậy! Phật Đạo không phân chia, vì mạng sống vô tội, tôi không thể chối từ! Đại sư đừng tự trách, con người ai rồi cũng sẽ chết, chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi! Nhưng chết một cách vĩ đại thì chẳng còn gì phải hối tiếc cả!"
"Không sai! Không sai!" Huyền Khổ đại sư liên tục tán thưởng, nói: "Không ngờ thí chủ ở trong Đạo môn nhưng lại có cảm ngộ Phật pháp sâu như vậy, bần tăng cảm thấy rất vui mừng. Đối với người trong Phật môn chúng ta mà nói, cái chết chỉ là một khởi đầu mới mà thôi. Ân đức của thí chủ, bần tăng ghi tạc trong lòng! A di đà Phật!"
Huyền Khổ đại sư làm Phật lễ với tôi, tôi nhận lấy thì ngại, vội vàng gật đầu đáp lại.
"Được rồi!" Bác Diệp đanh giọng cắt ngang chúng tôi, bắt đầu sắp xếp: "Các người nhốt đám thôn dân này vào trong miếu Bồ Tát rồi ở lại trông chừng. Nếu có ai muốn phản kháng thì giết ngay không cần hỏi! Những người khác dẫn theo mấy người dân, đi tìm Huyền Chân quan với tôi!"
Bác Diệp vừa sắp xếp xong thì người của gánh hát ma lập tức làm theo. Lúc này tôi mới chú ý thấy người trong gánh hát ma này khá nhiều, ít nhất cũng phải có mười người. Con hát đóng vai Quan công đơn đao đi dự hội chỉ là một thành viên trong số bọn họ thôi.
Người dân ở Bồ Tát Man vốn đã ít, phần lớn đều bị bọn họ nhốt vào trong miếu Bồ Tát. May mà con bạch hồ mắt xanh trong miếu Bồ Tát đã bị đầu Phật trấn áp.
Kể cả bị nhốt trong đó, họ cũng sẽ không gặp nguy hiểm. Bác Diệp mang theo năm sáu người già. Ông ta làm vậy là để uy hiếp chúng tôi, hơn nữa những người này đều đã già, cũng không có cơ hội trốn thoát.
Huyền Khổ đại sư đi đầu tiên, bắt đầu đi xuống núi. Tôi thì đi ở sau cùng, bác Diệp tự mình áp giải tôi. Ông ta sợ tôi chạy mất, hoặc là lại gây chuyện. Mặc dù rất xảo quyệt nhưng ông ta cũng rất thận trọng.
Lúc này trời đã tối hẳn, một vầng trăng tàn treo giữa bầu trời đêm, chiếu xuống đầm rồng lấp loáng sóng nước. Từng luồng hơi nước phả vào mặt, bác Diệp vẫy tay, nói: "Dẫn Lý Sơ Cửu tới đây, buộc một tảng đá vào người hắn, nhất định phải buộc kỹ cho tôi!"
"Vâng!"
Tôi bị hai người trong gánh hát ma khiêng lên thác nước. Nhưng hiển nhiên là bác Diệp không yên tâm về tôi lắm, vẫn không chịu rời đi mà nhìn chằm chằm vào từng cử động của chúng tôi, chỉ sợ sẽ xảy ra sơ suất.
Tôi bị bọn họ khiêng lên vách đá. Người tôi bị trói chặt quá, hoàn toàn không có cơ hội để giãy giụa. Tôi đang suy nghĩ đường lui cho mình, tuyệt đối không thể chết như vậy được.
Nếu chết rồi thì tất cả những nỗ lực trước kia của tôi sẽ thành công cốc. Tôi không cam lòng. Thế nhưng rơi vào tay bác Diệp, tôi lại không có sức chống trả. Ông ta tàn nhẫn hơn tôi, có thể tùy ý giết người, còn tôi thì không làm được!
Tôi đang nhanh chóng nghĩ cách, nhưng bây giờ lại không dám tùy ý sử dụng. Nếu bị bác Diệp phát hiện, với sự hung ác của mình, chắc chắn ông ta sẽ giết người để trút giận.
Vì vậy tôi chỉ có thể vào đầm rồng rồi nghĩ cách khác. Hiện tại chân khí Huyền Chân của tôi có thể phóng ra ngoài, nói vậy đến lúc đó có thể cắt đứt sợi dây thừng này.
Tôi vẫn không phản kháng. Sau khi lại buộc thêm một tảng đá vào người tôi, lúc này bọn chúng mới đá tôi xuống thác nước dưới vách núi. Tảng đá được buộc vào đùi tôi, thân thể đột nhiên rơi xuống, ầm một tiếng, tôi chìm vào trong đầm rồng lạnh lẽo!
Nước trong đầm rồng quá lạnh, có thể nói là lạnh thấu xương. Tôi vừa chìm xuống dưới thì thân thể lập tức run lên. Mà chân khí Huyền Chân trong cơ thể tôi cũng thoát ra, lập tức che lại mũi miệng của tôi, có thể khiến tôi ở lâu được trong nước.
Trên người tôi cũng được buộc một tảng đá, tốc độ chìm xuống rất nhanh. Càng xuống dưới thì nước càng lạnh hơn, cũng càng tối, hoàn toàn không thể nhìn thấy gì. Xung quanh tất cả đều là bong bóng mà tôi phun ra khi chìm xuống. Tầm mắt của tôi hoàn toàn mơ hồ.
Không biết hồ nước này rốt cuộc sâu đến đâu, lồng ngực của tôi bắt đầu cảm nhận được áp lực nước khổng lồ, khiến lồng ngực tôi bị ép đến mức muốn nổ tung.
Tôi không dám lơ là, vừa giơ đạo chỉ thì một tia chân khí lập tức bắn ra ngoài, thế nhưng tôi lập tức trợn tròn mắt.
Tôi vốn định dùng chân khí Huyền Chân để cắt đứt dây thừng trên người mình, thế nhưng chân khí Huyền Chân vừa xuất hiện trong nước thì chưa đầy mười giây sau đã tan mất. Tôi liên tục bắn ra vài tia chân khí Huyền Chân, nhưng kết quả vẫn giống như vậy, không thể ngưng tụ thành công kích thực thể.
Tôi lập tức hoảng hốt. Thân thể nhanh chóng chìm sâu xuống dưới, đã hoàn toàn không thể thấy rõ tình hình xung quanh. Trong cơn hoảng loạn, tôi thử dùng chân khí cắt đứt sợi dây thừng trên người mình.
Nhưng tôi vừa dùng sức thì sợi dây thừng kia lập tức thít chặt vào da thịt tôi, giống như dùng một con dao nhỏ cắt vào người tôi vô số lần, khiến tôi đau đến mức kêu to.
Tôi không cam tâm, nếu chết như vậy thì tất cả thật sự sẽ kết thúc! Ngay vào lúc sắp không chịu nổi áp lực nước khổng lồ này nữa, dường như tôi đột nhiên nghe được tiếng nước chảy.
Đến lúc ngẩng đầu nhìn lên, tôi nhìn thấy ngay phía trên mình có một cái bóng đen giống như một con rắn đang nhanh chóng bơi đến chỗ mình...

Bình Luận

0 Thảo luận