Âm thanh lạnh lùng lại phẫn nộ đó làm tôi giật cả mình. Chẳng những sắc bén lại còn u oán quá đỗi, tựa như có thể tiến vào trong thâm tâm mỗi người rồi không ngừng vang vọng vậy.
Tôi thầm đổ mồ hôi lạnh. E rằng thứ này cũng phải là cấp bậc Quỷ vương trở lên!
Lúc này sóng nước vỗ lên bờ sông chẳng hề dừng lại mà còn dâng cao lên khiến những đệ tử đang giữ trận Thái cực Bát quái chẳng thể né tránh. Toàn thân người nào người nấy đều bị nước sông dội ào một cái cho ướt sũng.
Sắc mặt Chu Tước trở nên rất khó coi. Tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, hắn nghiến răng, nghiêm nghị quát về phía thôn Ma Câu ở bên kia bờ sông: "To gan, lẽ nào các ngươi dám cãi lại mệnh lệnh của tôn chủ chúng ta? Ta nhắc nhở các ngươi một lần, nếu như còn không nhường đường, vậy thì cũng đừng trách chúng ta không khách khí!"
"Ha ha ha..." Âm thanh kia lạnh lùng bật cười: "Đây là địa giới của bọn ta, nếu như người sống đã đến rồi thì đừng hòng để cho bọn họ đi ra ngoài!"
Giọng nói này vừa vang lên, đám quỷ hồn vốn dĩ còn do dự bỗng nhốn nháo hẳn lên. Oán hận lúc trước vừa mới bình ổn lại bỗng lại bạo phát, ngay cả âm khí nổ tung cũng có cảm giác mạnh hơn lúc trước.
Lão tổ Diệp gia cũng nhìn ra được Chu Tước không thể trấn áp quỷ hồn ở thôn Ma Câu, bấy giờ đành phải hô lớn: "Đệ tử Diệp gia nghe lệnh, thần chú giết quỷ, giết!"
Nghe lệnh lão tổ Diệp gia, những đệ tử này ngay lập tức phun máu ra, kiếm gỗ đào trong tay lại đâm về phía oan hồn xung quanh một lần nữa.
Cú đâm này lại khiến trận Thái cực Bát quái phát ra kim quang. Luồng kim quang lần này còn chói mắt hơn cả lần trước, sau khi được tạo ra thì lại rất nhanh chóng tỏa ra bốn phương tám hướng.
Chỉ trong vòng chớp mắt, hai luồng sức mạnh một chính một tà lại va vào nhau trên không trung. Uỳnh một tiếng chói tai vang lên, đệ tử Diệp gia ngay tức khắc quỳ một chân xuống đất.
Đạo thuật của bọn họ đã đến cực hạn, bọn họ đều đã phải cố gắng gượng nãy giờ. Mà hơn ngàn quỷ hồn ở xung quanh cũng bị chấn động đến mức bay ngược ra ngoài vài mét. Những oan hồn đứng gần nhất thì bị uy lực còn sót lại của thần chú giết quỷ gây chấn động cho hồn bay phách tán.
Mà ở một bên, Chu Tước cũng lấy ra một cái bình đựng hồn, vặn nắp bình ra xong, hắn lấy máu tươi đút cho quỷ hồn bên trong bình. Sau khi quỷ hồn kia bay ra, tôi mới giật mình phát hiện ra đó là một Quỷ vương!
Quỷ vương này chúng tôi từng gặp phải khi đi tìm Quỷ đế Thổ Bá lần trước. Lúc đó tôi và Chu Tước cùng nhau liên thủ, vốn có thể khiến cho Quỷ vương này hồn bay phách tán, nhưng Chu Tước lại chơi tôi một vố, tự mình nuôi dưỡng Quỷ vương này.
Không ngờ giờ hắn lại dùng Quỷ vương ở nơi này. Sau khi Quỷ vương kia được thả ra, Chu Tước lạnh lùng ra lệnh: "Đi tìm cho ra ác quỷ này cho ta, ta muốn nó hồn bay phách tán ngay tại chỗ!"
Quỷ vương của Chu Tước gật đầu, thân hình lóe lên, vèo một phát đã bay sang bên kia bờ sông. Nhưng vừa mới bay được khoảng một hai mét, Quỷ vương kia bỗng dưng lại bị khựng lại giữa không trung, không thể nào động đậy, cứ như bị thứ gì đó nhốt lại vậy.
Lúc này Chu Tước cũng nhận ra được tình hình có biến, hắn hét lên với Quỷ vương mà mình nuôi: "Quay lại, mau quay lại đây!"
Nhưng Quỷ vương kia không biết đã bị vật gì khống chế, hồn thể sợ hãi đến run lẩy bẩy, ngay cả cơ hội xoay người cũng không có. Chỉ trong vòng có một hai phút đồng hồ, hồn thể của Quỷ vương càng ngày càng nhạt, như sắp sửa tan biến.
Tôi xem mà sửng sốt, tôi biết thực lực của Quỷ vương này, lúc trước một mình tôi đối phó với y đã vô cùng phiền phức, bây giờ Chu Tước lại nuôi y, với thực lực của y thì quả thật đã khó nhằn hơn trước thêm mấy phần.
Thế nhưng một Quỷ vương mạnh như vậy, ngay cả cơ hội để đánh trả cũng không có! Vậy thì đạo hạnh của quỷ hồn động thủ với y chắc chắn còn trên cơ cả Quỷ vương.
Thanh âm kia lúc này lại lạnh lùng vang lên: "Một Quỷ vương nhỏ nhoi mà cũng muốn đối phó với ta ư? Thật là nực cười!"
Âm thanh vừa dứt, Quỷ vương mà Chu Tước nuôi dưỡng cũng liều mạng dùng một chút sức lực còn lại để nghiêng đầu, hô lên: "Chủ nhân, đi mau, là Quỷ... Quỷ đế!"
Quỷ vương nói xong được chữ đế cuối cùng, hồn thể tức thì tan biến thành mây khói. Chu Tước còn không có cả thời gian để cứu y, Quỷ vương mà hắn nuôi dưỡng bấy lâu nay cứ vậy mà hồn bay phách tán.
Lúc nghe được hai chữ Quỷ đế, tôi cũng phải há hốc miệng vì hoảng hốt. Người tu đạo chúng tôi đều biết một điều, đó là Quỷ vương trăm năm, Quỷ đế ngàn năm.
Số năm ở đây là chỉ năm mà oán quỷ sống. Quỷ hồn bình thường sau một quãng thời gian thì oán khí trong cơ thể cũng sẽ chậm rãi tiêu tan, cuối cùng biến thành cô hồn dã quỷ không có ý thức.
Còn những ác quỷ có oán khí hơi lớn một chút, bọn chúng chết oan chết uổng hoặc là chết do tám chướng nạn*, sau khi hại người khác, oán khí trong cơ thể sẽ ngày càng lớn mạnh, ý thức cũng sẽ càng ngày càng mạnh lên. Chờ đến trăm năm sau bọn chúng sẽ biến thành Quỷ vương, có thể thống trị những oan hồn oán quỷ khác.
(*) Tám chướng nạn: Gồm Địa ngục, Súc sinh, Ngạ quỷ, Trường thọ thiên, Biên địa, Căn khuyết, Tà kiến biện thông, Như lai bất xuất sinh theo quan niệm của Nhà Phật.
Nhưng bởi vì có sự tồn tại của Đạo môn nên có rất ít oán quỷ có thể sống trăm năm trở lên, chứ đừng nói gì là Quỷ đế ngàn năm. Quỷ đế này không phải Thổ Bá của Cửu U, mà là một sự tồn tại chí tôn kinh khủng nhất của quỷ hồn.
Bọn họ gần như là một sự tồn tại nghịch thiên, ngay cả Âm tào Địa phủ cũng không quản được bọn họ. Quỷ đế chẳng những có linh trí của người mà còn có thể thản nhiên cất bước dưới ánh mặt trời mà không hề sợ sệt. Hơn nữa còn có tin đồn, rằng nếu Quỷ đế có thể vượt qua được lôi kiếp thì có thể chuyển thế làm người.
Nhưng trong lịch sử hơn một nghìn năm của Đạo môn, gần như là chưa từng xuất hiện Quỷ đế. Điều khiến tôi không ngờ được là vậy mà y lại xuất hiện ở thôn Ma Câu. Không cần nghĩ cũng biết, Quỷ đế này không phải là đã tồn tại hơn một nghìn năm, mà nhất định là do y đã cắn nuốt hết oan hồn của thôn Ma Câu nên mới có thể biến thành Quỷ đế.
Mặc dù tôi đã từng nghe nói về những ghi chép liên quan đến Quỷ đế, nhưng trước giờ chưa từng gặp phải, cho dù là Quỷ vương cũng rất hiếm hoi. Thôn Ma Câu xuất hiện Quỷ đế, vậy thôn Ma Câu này còn có người sống được nữa không?
Nội tâm tôi phút chốc dâng lên một nỗi tuyệt vọng tràn trề. Không chỉ tôi, ngay cả Chu Tước và Thanh Long cũng phải biến sắc, vội vàng hô to: "Đi, mau quay về trấn! Chỗ này xuất hiện Quỷ đế, nếu không đi thì chết hết!"
Vừa dứt lời, hắn và Thanh Long đều đồng thời ra tay. Hai người không sử dụng đạo thuật mà là thuật ngự quỷ của Linh tộc. Hơn một ngàn oan hồn xung quanh đây đều là quỷ hồn bình thường, nên đương nhiên sẽ kiêng kỵ thuật ngự quỷ này.
Sau khi hai đại hộ pháp thông ra được một con đường, các đệ tử phía sau đều lục tục đi theo sau, nhanh chóng chạy trốn về phía trấn Ma Câu.
Tôi thấy vậy cũng không dám rề rà, quay người lủi nhanh về trấn. Tốc độ của tôi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ xa bọn họ. Sau khi chạy về đến trấn, tôi lập tức phi về tiệm quan tài.
Cửa lớn của tiệm quan tài đóng kín mít, sau khi tôi gõ cửa mấy lần, Dương lão thất liền chạy ra mở cửa cho tôi. Thấy sắc mặt tôi bất thường, anh ta vội vàng hỏi: "Anh Cửu, có phải thăm dò được gì rồi không?"
"Đúng thế." Tôi gật đầu, đoạn nói tiếp: "Đi vào trước đã rồi nói sau, đóng chặt cửa lại, người Linh tộc cũng quay lại rồi!"
Nói xong tôi vội vàng chạy về phía sân sau của tiệm quan tài, lúc này lão quỷ đang chăm sóc cho lão thợ làm vàng mã, sau khi nhìn thấy tôi quay lại, ông ta cũng lập tức đi tới hỏi tôi: "Sơ Cửu, tình hình thế nào rồi?"
Tôi kể lại tình hình vừa nãy cho họ, sau khi nghe xong, lão quỷ xanh mặt, lộ rõ vẻ mặt tuyệt vọng, đồng thời kinh hãi thốt lên: "Quỷ đế! Cõi đời này đúng là có Quỷ đế thật, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn cho rằng đó chỉ là một truyền thuyết của Đạo môn! Không ngờ truyền thuyết này lại là sự thật! Sự tồn tại của Quỷ đế trong số quỷ hồn cũng giống như có cao nhân sắp đứng hàng tiên ban trong số những người tu đạo chúng ta vậy! Nhân vật lợi hại như vậy mà lại xuất hiện ở thôn Ma Câu, thôn Ma Câu này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy trời! Hiện tại, tôi không dám nghĩ tiếp nữa..."
Sự xuất hiện của Quỷ đế hoàn toàn vượt ra khỏi dự tính của chúng tôi. Không phải tôi sợ Quỷ đế, mà là tôi sợ thôn Ma Câu đã chẳng còn ai sống sót nữa!
Dương lão thất không biết Quỷ đế là gì nên cất giọng hỏi: "Anh Cửu, rốt cuộc Quỷ đế là cái gì cơ?"
Tôi lắc đầu, hiện giờ không có tâm tư đi giải thích cho anh ta những thứ này. Lão thợ làm vàng mã thấy tôi lộ rõ vẻ lo lắng bồn chồn bèn chủ động giải thích cho Dương lão thất. Anh ta nghe xong mặt mũi cũng tái dại, e là cũng bị dọa sợ, nên không dám nói chuyện nữa.
Lão quỷ cũng sốt ruột như kiến bò chảo nóng, hai tay chắp sau lưng, lo lắng đi qua đi lại khắp phòng. Tôi trông mà càng thấy hoảng, đang định bảo ông ta đừng đi qua đi lại thế nữa thì ông ta chợt dừng lại, quay sang hỏi tôi: "Sơ Cửu, vậy bây giờ cậu tính thế nào?"
Tôi không trả lời lại ngay, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ kế sách để đối phó. Nhóm người giúp chúng tôi dụ Diệp gia lúc trước hẳn vẫn còn đang ở gần đây, bởi vì dọc đường đi tôi không trông thấy họ, ngay cả thi thể cũng không có thấy.
Vậy có nghĩa là họ vẫn còn sống, chỉ là vì kiêng dè Linh tộc nên mới không dám tới tìm chúng tôi. Hiện tại, tôi cũng không thể xác định những người kia là ai, nên cũng không dám mạo muội đi tìm họ.
Lúc này, người của Linh tộc cũng đã trở về trấn Ma Câu, chúng tôi muốn rời đi cũng không kịp, chỉ có thể trốn ở trong sân sau tiệm quan tài này.
Lão quỷ không thấy tôi lên tiếng lại càng sốt ruột, ông ta vội vã thúc giục: "Sơ Cửu, cậu nói gì đi chứ, cậu không nói câu gì, tôi lại càng thấy sợ đấy!"
"Lão quỷ, đừng cuống!" Tôi lắc đầu, trong lòng đã có bước dự định đầu tiên, tôi cắn răng nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ trốn ở trong này! Hiện giờ những quỷ hồn bao vây thôn Ma Câu có Quỷ đế khống chế, đương nhiên sẽ không bị Linh tộc khống chế. Đám Linh tộc muốn đi vào thôn Ma Câu, cũng muốn giết tôi. Cho nên, chúng ta phải chờ! Chờ bọn chúng đi giải quyết Quỷ đế, sau đó chúng ta sẽ chơi trò bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng..."
Nào ngờ, tôi còn chưa nói hết câu, Dương lão thất vẫn nằm bò trên tường rào để giám sát nãy giờ bỗng đột nhiên nhảy xuống, vọt đến trước mặt tôi rồi cúi người thổi tắt ngọn đèn trên bàn, đồng thời hạ giọng thì thầm: "Anh Cửu, hình như ngoài cổng trấn có không ít người đến."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận