Tuất Đạo Tử thấy tôi không đưa ra bất kỳ ý kiến gì về thuật ngũ hành, e rằng cũng đã nghĩ đến việc tôi muốn nghe suy nghĩ của ông ấy về ảo thuật của Âm Dương đạo hơn.
Không phải là tôi coi thường thuật ngũ hành của Âm Dương đạo, chỉ là nếu so sánh cùng với ảo thuật của họ thì dường như không cùng đẳng cấp. Nói cách khác, Thạch Minh Thánh Hàm mới là kẻ địch lớn nhất của chúng tôi.
Vả lại, cô ta còn là cao thủ ảo thuật mạnh nhất trong lịch sử Âm Dương đạo. Tôi và cô ta từng chạm mặt nhau mấy lần, nhưng trước giờ không có cơ hội giao đấu, tuy rằng từng bị ảo thuật của cô ta nhốt lại mấy lần, nhưng cô ta cũng chưa từng ra tay tấn công chúng tôi.
Những cao thủ như Tuất Đạo Tử cũng gặp thất bại trước ảo thuật, điều này đủ cho thấy thủ đoạn của ảo thuật không chỉ đơn giản là nhốt người, chắc chắn còn chiêu thức tấn công nào đó đáng sợ hơn.
Chúng tôi và Thạch Minh Thánh Hàm chắc chắn sẽ có một trận chiến ác liệt, không cần biết cô ta có tìm thấy long mạch chủ của Hoa Hạ hay không, chúng tôi cũng không thể để cô ta sống sót mà rời khỏi lãnh thổ Hoa Hạ! Nếu muốn đối phó với cô ta, chúng tôi bắt buộc phải phá giải được ảo thuật của cô ta, nếu không không một ai là đối thủ của cô ta, bao gồm cả Vương Lỗi!
Biết mình biết ta mới có thêm hi vọng thắng, đây là kinh nghiệm và thói quen của tôi từ trước đến nay.
Nhân lúc Tuất Đạo Tử vẫn chưa lên tiếng, tôi đã mở lời dò hỏi trước: "Tuất tiền bối, không biết ảo thuật của Âm Dương đạo tiến hành tấn công như thế nào? Thật lòng không dám giấu, ta từng bị ảo thuật của chúng nhốt lại vô số lần, nhưng chúng chưa từng tấn công ta! Vả lại, thần nữ hiện tại của Âm Dương đạo được xưng tụng là cao thủ ảo thuật mạnh nhất trong lịch sử Âm Dương đạo!"
Tôi nói như vậy, thần sắc của Tuất Đạo Tử bỗng chốc trở nên kém hơn khá nhiều. Sau khi im lặng mất mấy giây, ông ấy mới lên tiếng nói: "Chàng trai, năm đó khi bần đạo đối đầu cùng thần nữ của Âm Dương đạo đã không cẩn thận tiến vào bên trong ảo thuật mà cô ta bày ra. Mà một khi tiến vào ảo thuật, thần nữ sẽ dùng thứ mà chúng ta sợ hãi nhất trong lòng để đối phó với chúng ta. Không sợ chàng trai chê cười, năm đó bần đạo suýt chút nữa thì chết ngay trong tay mình. Nếu không nhờ sư đệ của bần đạo khởi động huyết quang của Sát Quỷ Kiếp Long, e rằng bần đạo đã chết trong ảo thuật từ lâu rồi! Ảo thuật thiên biến vạn hóa, không có phương thức tấn công cố định."
Khi nhắc đến việc này, sắc mặt của Tuất Đạo Tử càng lúc càng thêm nghiêm trọng. Có thể tưởng tượng ra, năm đó, khi đối phó với thần nữ của Âm Dương đạo, chắc hẳn ông ấy cực kỳ chật vật, hay nói cách khác, dù đánh đấm nhưng rất buồn bực.
Tôi cũng có thể trải nghiệm được cảm xúc chết tiệt khi bị nhốt trong ảo ảnh, bất kể dùng sức mạnh lớn tới cỡ nào cũng không thể bước ra khỏi mộng cảnh; dù tôi phẫn nộ đến mức nào cũng không tìm được chỗ trút giận.
Tôi không lên tiếng ngắt lời Tuất Đạo Tử. Sau khi ngừng lại mất mấy giây, ông ấy mới lại bắt đầu kể: "Nhưng ảo thuật tuy rất đỉnh, cũng không phải trạng thái vô địch! Chỉ cần không phải là pháp thuật do tiên nhân sử dụng thì cũng có nghĩa là ảo thuật vẫn chưa thoát khỏi ngũ hành và chưa nhảy ra khỏi tam giới, mà điều này cũng chứng minh rằng nhất định có cách nào đó phá giải ảo thuật! Trước khi chết, bần đạo đã nghĩ tới một điều, đó là "tâm sinh tướng". Tuy ảo thuật nhốt chúng ta vào trong hoàn cảnh mà chúng ta thấy sợ, nhưng nếu chúng ta không tưởng tượng, đồng thời quên đi cơn ác mộng đáng sợ nhất trong lòng, chưa biết chừng có thể thoát ra khỏi ảo ảnh!"
Nghe thấy những lời này của Tuất Đạo Tử, tôi biết đến hiện giờ ông ấy vẫn chưa hiểu thấu được cách phá giải ảo thuật. Có lẽ vẫn còn thiếu chút gì đó, hay nói cách khác là còn thiếu chút thời cơ, ông ấy đã có thể nghĩ được cách hóa giải, nhưng chí ít không phải thời điểm hiện tại.
Thấy tôi và Mạnh Doanh khẽ nhíu mày, Tuất Đạo Tử cũng ngượng ngùng cười cười: "Có lẽ thiên phú của bần đạo chưa đủ, từ đầu chí cuối không thể nào lĩnh ngộ được cách thức phá giải ảo thuật! Chuyến này các cậu đi giết trộm, bần đạo thấy áy náy trong lòng, không thể giúp được gì, chỉ mong các cậu bình an trở về, đừng như bọn ta, có ngày đi mà không có ngày trở lại!"
Thấy Tuất Đạo Tử có ý tự trách mình, tôi vội vàng mỉm cười rồi nói đùa một câu: "Tuất tiền bối, nếu không nghĩ ngợi, không suy ngẫm, chỉ có thể là người chết thôi. Nhưng đây cũng là một phương pháp, chỉ có người chết mới không trúng ảo thuật!"
Tôi vừa dứt lời, quả nhiên thấy Tuất Đạo Tử bật cười. Sau đó, tôi mới ôm quyền cáo từ: "Tuất tiền bối, hi vọng các vị ở trên trời có linh thiêng, hãy bảo vệ cho chúng tôi, để chúng tôi giải quyết đám giặc cỏ này mãi mãi, diệt trừ hậu họa cho Đạo giáo Hoa Hạ mãi mãi!"
"Ừm!" Tuất Đạo Tử gật gật đầu, xua xua tay, mỉm cười với chúng tôi: "Hai chàng trai trẻ, bảo trọng nhé!"
Khi ông ấy vẫy tay từ biệt, hồn thể của ông ấy cũng ngày càng mờ nhạt. Đợi khi âm vang của câu nói sau cùng biến mất trong hang động u tối, chút thần thức cuối cùng của ông ấy cũng biến mất mãi mãi giữa trời đất.
Khi chúng tôi rời khỏi hang động, ma nữ áo trắng hỏi tôi tại sao không dẫn họ đi. Tôi biết dù có giải thích cho cô ta cũng không nói rõ được, đành mỉm cười bình thản và đáp: "Họ đã coi nơi này như nhà mình rồi, họ không muốn rời đi, tôi chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của họ thôi!"
Ma nữ áo trắng không biết trận pháp cân bằng âm dương nên chỉ "ồ" một tiếng rồi cũng không hỏi nhiều nữa, cứ thế lặng lẽ theo sau lưng chúng tôi. Tốc độ quay về của chúng tôi rất nhanh, khống chế thời gian rất tốt.
Khi chúng tôi quay về với đội ngũ xác chết, phép đuổi xác của Mạnh Doanh vẫn chưa hết tác dụng! Lúc này đã gần tới giờ Tý, chúng tôi không thể tiếp tục lỡ làng được nữa, bấy giờ mới nhắc nhở Mạnh Doanh tăng tốc!
Cách nơi chúng tôi cắm lều dựng trại cũng không xa, nhưng phải đi hết nửa tiếng đồng hồ! Bởi vì nhóm xác chết này quá khủng khiếp, vả lại tốc độ hành quân cũng rất chậm.
Chúng tôi vừa xuất hiện sau lưng họ thì cậu đệ tử phụ trách cảnh giới đã phát hiện ra, lập tức hô lớn về phía đội xe: "Chưởng môn, là anh Cửu... là nhóm anh Cửu đã quay lại rồi..."
Nghe cậu ta hô lên như thế, Lâm Tiêu là người đầu tiên thò đầu ra. Ban đầu ông ta sững người, sau đó lập tức cười tươi rói chạy về phía chúng tôi. Đám người Y Y cũng đi theo, dường như đã chạy hết xuống núi rồi.
"Sơ Cửu, người anh em Mạnh Doanh, thế nào rồi? Hai người không sao chứ?" Lâm Tiêu chạy tới trước, hỏi chúng tôi với vẻ lo lắng.
"Lâm đại ca, anh yên tâm đi, chúng tôi không sao hết!" Tôi mỉm cười lắc đầu rồi quay sang hỏi họ: "Mọi người cũng không sao chứ?"
"Vẫn ổn đấy chứ, chỉ lo cậu với người anh em Mạnh Doanh gặp chuyện gì thôi!" Khi Lâm Tiêu lên tiếng, tôi chú ý thấy A Cẩu không có mặt ở đây mới vội vàng hỏi: "Lâm đại ca, A Cẩu đâu?"
"Sơ Cửu, A Cẩu không sao, cậu đừng lo lắng. Ban ngày cậu ấy tiêu hao không ít sức mạnh tinh thần để đối phó với phong thủy sát huyệt của Sát Quỷ Kiếp Long nên bây giờ đang ngủ trong xe!"
Nghe thấy tin A Cẩu an toàn, tôi mới âm thầm thở phào một hơi. Tôi biết phong thủy của Sát Quỷ Kiếp Long quá tà môn, A Cẩu có thể chấn trụ được sát huyệt, chắc chắn đã dốc hết sức rồi.
Với tính cách của anh ta, thậm chí có thể vì tôi mà chẳng cần đến tính mạng của bản thân, vì thế nên tôi mới lo anh ta xảy ra chuyện.
Y Y rất hiểu chuyện, lúc này cô ấy yên lặng đứng bên cạnh tôi, túm chặt lấy bàn tay tôi! Khi tôi cúi đầu nhìn cô ấy, cô ấy mỉm cười hề hề với tôi, không hề khiến tôi thấy lo lắng hay tự trách.
Có người vợ như thế, kẻ làm chồng này còn cầu mong gì hơn? Trước mặt bao nhiêu người, tôi cũng không nói ra được câu gì sến sẩm, chỉ có thể nhẹ nhàng siết lấy bàn tay của cô ấy!
Trình Tùng đưa chủ đề nói chuyện về với vấn đề chính: "Sơ Cửu, bây giờ cậu đã dẫn xương cốt của họ ra ngoài thì phải nhanh chóng dùng đống xương cốt này để gọi hồn! Oan hồn bên trong Thung Lũng Chết đều ở trong cái không gian quái dị đó, chỉ có cách dùng xương cốt của họ mới có thể gọi được oan hồn của họ ra ngoài. Bây giờ đã vào giờ Thìn rồi, chuyện không thể chậm trễ được nữa, tôi lập tức bảo họ đi gọi hồn. Cậu mau nghỉ ngơi đi!"
Nói thật lòng, tôi với Mạnh Doanh vừa lạnh vừa đói, ở một ngày dưới sơn cốc, có thể nói là không uống một giọt nước nào. May mà có Trình Tùng giúp tôi, tôi có thể nhân lúc này mà đi nghỉ trong chốc lát.
Thuật gọi hồn không phải pháp thuật gì phức tạp. Vả lại, lần này người đến đây toàn là cao thủ. Với đạo hạnh của họ, chắc hẳn nếu muốn gọi hồn cho đống thi thể này cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi!
"Trình Tùng, số lượng của thi thể quá nhiều, tôi dẫn người tới giúp ông nhé!" Lâm Tiêu biết khối lượng công việc không hề nhỏ nên mới chủ động dẫn người của ông ta tới giúp.
"Cũng được, vậy chúng ta mau chóng dẫn đám thi thể này vào Thung Lũng Chết thôi!" Trình Tùng cũng không khách sáo, sau khi đồng ý, ông ta nhanh chóng dẫn đội hình tiến vào Thung Lũng Chết.
Lâm Tiêu nhanh chóng theo sau, sau cùng mới là Mạnh Doanh tiếp tục đuổi xác tiến vào Thung Lũng Chết. Khi họ tiến vào Thung Lũng Chết, tôi và Y Y cũng quay về bên cạnh đống lửa. Sau khi ngồi xuống, Y Y rót nước nóng cho tôi, vừa dùng khăn mặt ướt giúp tôi lau vết bẩn trên mặt, vừa hỏi han với vẻ đau lòng: "Anh Cửu, anh có mệt không?"
Tôi lắc lắc đầu, tiện đà kéo cô ấy vào lòng mình, dùng trán cụng nhẹ vào tóc mái của cô ấy: "Y Y, anh Cửu không mệt. Chỉ cần em ở bên cạnh, dù khổ đến mấy, mệt đến mấy, anh cũng sẽ thấy rất vui! Chỉ thiệt cho em rồi, đi theo anh là phải sống cuộc sống màn trời chiếu đất thế này!"
"Đồ ngốc!" Y Y nũng nịu mắng một câu, sau đó mới dịu giọng: "Anh Cửu, Y Y biết anh ở bên ngoài cũng rất vất vả, rất mệt mỏi. Y Y không cần danh, cũng không cần lợi, chỉ cần mãi mãi được ở bên anh Cửu thôi!"
Y Y hiểu chuyện đến mức khiến tôi đau lòng, tôi rất cảm động, nhưng không biết dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành, chỉ có thể ôm chặt cô ấy vào lòng, ừm ừm gật đầu vài cái.
Qua khoảng mười phút gì đó, tôi mới nghe tiếng đọc bùa chú triệu hồn vọng ra từ Thung Lũng Chết. Nhìn trận doanh* của họ, chắc hẳn họ sẽ bắt tay với nhau để cùng gọi hồn.
(*) Trận doanh: Là mô hình tạo thế trận được liên kết một cách chặt chẽ, có thủ có công, bọc lót cho nhau một cách khăng khít, không kẽ hở. Từ này trở nên phổ biến sau chiến thắng lịch sử của Cao Thuận khi tạo ra được một đội hình "Hãm Trận Doanh".
Mười mấy cao thủ cùng dùng đến chú triệu hồn chắc hẳn có thể gọi hết oan hồn của họ ra ngoài. Chỉ cần oan hồn rời đi, thứ không gian quỷ dị kia cũng sẽ biến mất theo.
Điều này cũng có nghĩa là từ nay về sau, cánh Cổng Địa Ngục không còn là cấm địa chết chóc trong lời kể của mọi người nữa. Nơi này cây cối tốt tươi, quả thực rất hợp cho chăn nuôi. Đến lúc đó, người Tạng ở vùng phụ cân có thể tới đây để chăn thả gia súc!
Mà ngay khi tôi vừa mới thả lỏng thì Trình Tùng bỗng dưng quay về, không biết từ lúc nào. Sắc mặt ông ta cực kỳ nghiêm trọng, hàng lông mày nhíu chặt vào. Thấy tình hình không ổn lắm, tôi đang định cất tiếng hỏi thì ông ta đã trầm giọng mở lời trước: "Sơ Cửu, thám tử do tôi phái đi đã gặp chuyện rồi..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận