Bây giờ tôi đã có thể xác định ảo ảnh mà lão Trần nhìn thấy chính là địa bàn của Linh tộc. Tính ra thì bây giờ tôi chỉ còn cách địa bàn của Linh tộc một đoạn bằng thời gian di chuyển nửa ngày.
Thế nhưng lão Trần lại khẽ lắc đầu, nói: "Tiểu huynh đệ, sợ là cậu sẽ không tìm được nơi này đâu!"
"Hả?" Tôi ngẩn ngơ, nói: "Trần đại ca, anh nhớ được vị trí đại khái, hơn nữa lộ trình từ đây đến đó cũng không tính là xa. Tại sao lại không tìm được chứ?"
"Ha ha, cậu hiểu lầm rồi!" Lão Trần cười cười, nói: "Ý tôi không phải như vậy. Tôi vẫn còn nhớ được vị trí đại khái của ảo ảnh đó. Sau này tôi cũng đi ngang qua đó mấy lần, nhưng chưa bao giờ gặp lại được ảo ảnh thần kỳ kia nữa, dường như nó chẳng hề tồn tại."
Sau khi hiểu ý của lão Trần, tôi bèn cười nói: "Trần đại ca, không sao đâu, tất cả đều là duyên số. Nếu như may mắn có thể nhìn thấy được ảo ảnh thì chuyến đi này không tính là uổng công. Nếu như không nhìn thấy thì chúng ta trở về là được, không sao cả!"
Lão Trần nghĩ ngợi một chút, sau đó lập tức nở nụ cười rồi nói: "Cậu là người thuê, cậu quyết định. Đúng lúc tôi cũng muốn xem thử mình còn có duyên phận này không."
Sau khi quyết định phương hướng, lão Trần bảo mọi người đi tới đó. Lại uống thêm một chút rượu, men say cũng xuất hiện nên lão Trần bảo tôi sớm nghỉ ngơi, còn mình thì loạng choạng về phòng thuyền trưởng đi ngủ.
Nhưng tôi thì chẳng hề say chút nào. Tôi đứng trên đầu thuyền, thỉnh thoảng gió biển lại thổi đến mặt tôi, cả người cũng trở nên tỉnh táo hơn. Nhìn biển rộng không có giới hạn, sự kích động trong lòng khiến tôi suýt thì muốn kêu to một cách đầy sảng khoái.
Vốn dĩ tôi tưởng rằng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian để tìm kiếm, không ngờ mọi chuyện lại nhanh chóng xuất hiện chuyển biến tốt. Có phương hướng và mục tiêu chính xác sẽ tiết kiệm được không ít thời gian. Nói không chừng còn giống như lời lão quỷ nói vậy, trình diễn tuồng Đường Tăng đợi sau lưng chim sẻ.
Lúc này trong lòng tôi đã nhẹ nhàng, tìm được địa bàn của Linh tộc thì Tử Long đã được cứu. Cho dù gặp phải Đoạt Phách, chỉ cần tôi liều mạng chiến đấu thì vẫn có cơ hội giết chết hắn. Có thể nói nếu như tôi không bị thương thì Đoạt Phách không phải là sự uy hiếp.
Mà điều tôi lo lắng duy nhất bây giờ là vu độc trên người lão quỷ. Nếu như Lý Tiêu Vũ không thể giải quyết được vu độc trên người ông ta, vậy thứ đợi lão quỷ chính là cái chết.
Tốc độ di chuyển của thuyền đánh cá rất nhanh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy lũ cá bơi qua theo bầy. Xung quanh không có bất kỳ con thuyền nào, đưa mắt nhìn ra xa chỉ là biển cả không thấy giới hạn. Dường như trên mặt biển to lớn cũng chỉ có một con thuyền đánh cá lẻ loi là thuyền của chúng tôi.
Tôi đứng trên boong thuyền đến hừng đông. Ánh mặt trời chói mắt dâng lên từ phần cuối của mặt biển khiến toàn bộ mặt biển được chiếu thành một màu vàng óng. Bây giờ chúng tôi đã hoàn toàn rời khỏi phạm vi của lục địa, xung quanh không nhìn thấy bất kỳ một hòn đảo nào, đã hoàn toàn đi sâu vào bên trong đại dương.
Lúc này lão Trần đã tỉnh, nhíu mày hỏi tôi: "Tiểu huynh đệ, cả đêm qua cậu không ngủ sao?"
Tôi gật đầu cười, nói: "Vừa nghĩ đến ảo ảnh thần kỳ kia, tôi chẳng hề thấy buồn ngủ chút nào."
"Người trẻ tuổi như các cậu đúng là vô cùng hiếu kỳ. Những người ở độ tuổi như chúng tôi không ngủ một đêm thôi là ngày hôm sau đã khó chịu rồi." Lão Trần cười khổ lắc đầu, sau đó mới hỏi đoàn thủy thủ của mình về vị trí và tọa độ hiện tại của chúng tôi.
Sau khi hỏi rõ ràng, lão Trần mới nói: "Tiểu huynh đệ, còn khoảng một tiếng nữa mới tới nơi, cậu ăn cái gì đó trước đi!"
"Được rồi!" Quả thật tôi cũng đã đói bụng, chỉ là tôi ăn không quen thức ăn của bọn họ, chỉ có thể để ăn mì mà bọn họ mang đến. Sau khi ăn chút gì đó để lấp đầy bụng, tôi và lão Trần đứng ở trên boong thuyền ngay đầu thuyền.
Lão Trần đeo kính mát, cầm cái la bàn hàng hải trong tay, lúc thì nhìn tình hình phía trước, lúc lại cúi đầu nhìn vào la bàn trong tay. Trong lúc đó, chúng tôi không nói với nhau một câu nào, đều đang đợi kỳ tích xuất hiện.
Cuối cùng qua nửa tiếng sau, lão Trần bỗng nhiên ra lệnh: "Giảm tốc độ, dừng thuyền lại!"
Vừa nghe thấy mệnh lệnh của ông ta, tôi vội vàng hỏi: "Trần đại ca, đã tới nơi chưa?"
"Không sai!" Lão Trần khẽ gật đầu, nói: "Dựa theo trí nhớ của tôi, nơi ảo ảnh xuất hiện là ở vùng biển này. Còn chuyện có thể nhìn thấy ảo ảnh thần kỳ kia không thì phải xem tiểu huynh đệ cậu có vận may này không thôi."
Lão Trần rất tiêu sái, nói xong câu này thì chuẩn bị chuyện ngừng thuyền. Xung quanh không có bất kỳ hòn đảo nào, hoàn toàn là một vùng biển không thấy giới hạn, cũng không có bất kỳ con thuyền nào đi qua. Dường như chúng tôi đã đến khu hoang vu không người vậy.
Lúc này tôi cũng không sốt ruột, rất có thể ảo ảnh này sẽ xuất hiện vào buổi tối. Vì vậy tôi chỉ có thể để mình bình tĩnh lại mà chờ đến buổi tối. Lão Trần khống chế thuyền đánh cá di chuyển với tốc độ thấp ở xung quanh.
Lần này ra biển không phải để làm việc nên những thủy thủ khác đều rất nhẹ nhàng. Có người đang câu cá, có người lại đang đánh bài, cứ như khách du lịch vậy. Trong lúc đó thì tôi cũng đang quan sát tình huống xung quanh.
Thế nhưng mãi cho đến khi trời tối thì vẫn chẳng có phát hiện gì. Sau khi ăn xong cơm tối, thuyền viên trên thuyền đều lên boong tàu, cũng đang quan sát tình huống xung quanh giúp tôi.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, một vầng trăng sáng giữa trời, bầu trời đầy sao, nước biển phẳng lặng sâu thẳm. Lúc cúi đầu nhìn mặt biển, tôi còn có thể thấy được những ngôi sao phản chiếu trên mặt biển giống như một bức tranh lấp lánh diệu kỳ.
Ngoại trừ tiếng kêu của hải âu thì là tiếng sóng biển yếu ớt, ngoài ra thì không còn bất kỳ động tĩnh gì nữa.
Tôi vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu sốt ruột. Nhất là khi thời gian chầm chậm trôi qua, vừa nghĩ đến tình hình của Tử Long và lão quỷ thì tôi bắt đầu đứng ngồi không yên.
Thấy tâm trạng của tôi không ổn, lão Trần đi thẳng tới bên cạnh tôi rồi nhỏ giọng an ủi: "Tiểu huynh đệ, cậu cũng đừng để ý quá. Tôi đã sống trên biển hơn nửa đời người mới may mắn nhìn thấy được ảo ảnh như vậy. Chuyện thế này không thể miễn cưỡng được đâu, chỉ có thể xem ý trời mà thôi. Cho dù là thần tiên ở trong tiên phủ hay là ảo ảnh không thật thì vẫn phải chú ý đến hai chữ duyên phận."
Lão Trần không biết ảo ảnh kia quan trọng với tôi thế nào, nhưng ông ta cũng tốt bụng nên mới muốn khuyên tôi đừng cố chấp quá.
Tôi cười cười, nói: "Trần đại ca, cảm ơn lòng tốt của anh. Tôi biết có vài chuyện không thể cưỡng cầu được, thế nhưng tôi hiếu kỳ và thích mạo hiểm, cho dù ra sao thì tôi cũng muốn đợi đến giây phút cuối cùng!"
Nghe được lời này của tôi, lão Trần có vẻ khá kinh ngạc, nói: "Tiểu huynh đệ, không tồi đâu. Sự kiên trì này của cậu quả thật rất đáng quý, hiện tại những người trẻ tuổi như các cậu đang thiếu hụt tinh thần như vậy. Không sao đâu, cậu muốn chờ bao lâu cũng được, ông anh đây chờ cùng cậu!"
Lão Trần vốn là người lạc quan. Sau khi an ủi tôi, ông ta trực tiếp trở về khoang thuyền làm việc. Tôi lại đợi khoảng mười phút, xung quanh vẫn yên tĩnh đến đáng sợ, chẳng hề có chút động tĩnh gì.
Không thấy động tĩnh của thủy triều, cũng không thấy dấu hiệu mưa to gió lớn, quả thật là yên tĩnh đến kỳ lạ.
Lại chờ thêm giây lát, Trần đại ca bèn cầm rượu xái và đồ ăn khuya đến, cười ha ha với tôi rồi nói: "Cảnh đẹp như vậy cũng chỉ có thể nhìn thấy được ở trên biển rộng. Cùng uống cùng hát, cuộc sống chẳng uổng. Tiểu huynh đệ, không cần vội. Ông anh đây cùng cậu uống rượu chờ đợi."
Quả thật bây giờ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi mà thôi. So với việc chờ đợi trong lo lắng và giày vò, chẳng bằng chờ đợi trong sự hưởng thụ. Tôi cũng không khách sáo, thong dong uống rượu với lão Trần.
Giữa lúc chờ đợi, lão Trần sợ tôi sốt ruột bèn kể cho tôi rất nhiều chuyện lý thú khi bọn họ ra biển. Tôi nghe thì rất vui vẻ, thời gian trôi qua cũng nhanh. Thấm thoát đã đến nửa đêm, nhưng mà kết cục của việc chờ cuối cùng cũng là thất vọng, chẳng hề có bất kỳ phát hiện nào.
Còn không chờ được đến hừng đông, lão Trần đã say ngất ở trên boong thuyền, ngủ say như chết. Chỉ chốc lát sau, ông ta đã phát ra tiếng ngáy đinh tai nhức óc.
Tôi nghe được tiếng ngáy của ông ta thì trong lòng cũng phiền muộn, chẳng hề buồn ngủ chút nào. Một mình uống rượu chờ đến hừng đông, không biết là do uống say hay là mệt mỏi, tôi vừa nhìn thấy ánh sáng chói mắt của mặt trời thì cơn buồn ngủ lập tức kéo tới.
Vừa về tới khoang thuyền, tôi liền ngã xuống giường rồi ngủ thiếp đi, giấc ngủ này kéo dài đến buổi chiều. Lúc lão Trần đến gọi tôi thì đã làm xong cơm tối. Dựa theo kế hoạch của tôi thì nhiều nhất chỉ có thể chờ đợi thêm đêm nay, nếu như qua đêm nay vẫn không có phát hiện gì thì tôi phải chạy về, bởi vì còn có chuyện của lão quỷ nữa.
Nếu như Lý Tiêu Vũ không thể giải quyết vu độc trong cơ thể lão quỷ, vậy kết cục của ông ta chính là cái chết. Thế nhưng lần này ông trời cũng không chiếu cố tôi, đợi đến hơn nửa đêm thì trên mặt biển phẳng lặng vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Lão Trần đã từ bỏ, cười khuyên tôi: "Tiểu huynh đệ, lần này chỉ sợ là chúng ta đã uổng công rồi. Có điều cậu cũng đừng nản chí. Tôi nhớ lần trước khi mình thấy được ảo ảnh là đêm trăng tròn, cậu có muốn chờ đến trăng tròn tháng sau rồi lại đến đây một lần không?"
Lúc này trong lòng tôi rất tuyệt vọng, cũng rất mất mát. Nhưng tôi lại không thể biểu hiện ra trên mặt, chỉ có thể cười đồng ý với lão Trần. Không tìm được địa bàn của Linh tộc, không chỉ lão quỷ phải chết mà cả Tử Long cũng không thể cứu được!
Đợi đến lúc mặt trời mọc xuất hiện, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng. Trong lòng tôi thất vọng đến cực điểm, chẳng hề nghĩ đến lại là kết cục này. Vốn dĩ tôi cho rằng gặp được phúc tinh như lão Trần, nói không chừng tôi có thể tìm được địa bàn của Linh tộc, nhưng kết cục cuối cùng vẫn là thất vọng trở về.
Không còn cách nào khác, tôi bèn bảo lão Trần trở về đảo Trường Thọ. Vừa qua khỏi buổi trưa, chúng tôi đã đến được gần đảo Trường Thọ. Thuyền đánh cá không thể cập bờ, lão Trần bèn bảo thuyền viên dùng thuyền nhỏ đưa tôi lên đảo Trường Thọ. Lúc gần đi, ông ta còn căn dặn tôi, nếu lần sau còn muốn đi thì ông ta chỉ lấy một nửa tiền thuê thuyền.
Tôi cười cảm ơn lòng tốt của ông ta. Sau khi lên đảo Trường Thọ, tôi liền đi thẳng đến miếu Hải Thần. Nhưng tôi vừa đi vào miếu Hải thần, nội tâm vốn đang tuyệt vọng lập tức giống như gặp thêm tai ương, chẳng khác nào rơi vào vực sâu lạnh lẽo vô tận!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận