Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 385: Thiên đạo bất công

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Hà thiên sư đột nhiên hét lên khiến tôi giật bắn cả mình. Tôi còn chưa định thần lại, đã nhìn thấy chuông âm dương giắt bên thắt lưng của hắn kêu lên leng keng leng keng.
Nghe thấy vậy, tôi tức khắc hoàn hồn. Trước đó, khi thôn dân Bồ Tát Man và bác Diệp biến mất, Hà thiên sư đã cẩn thận bố trí chuông âm dương, ban đầu là để đề phòng bị bác Diệp với người của gánh hát ma đánh lén.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Bồ Tát Man ở giữa sườn núi, lúc này nơi đó đang đèn đuốc sáng choang, không phải ánh sáng của đèn điện mà là ánh sáng phát ra từ đuốc lửa. Nói cách khác, có người khác đã xông vào Bồ Tát Man.
Chẳng cần động não tôi cũng biết, đám người đó là người của Linh tộc. Lão cáo già họ Diệp kia sau khi phát hiện ra tôi đang đuổi giết mình, đã lén thông báo cho người Linh tộc.
Tính toán thời gian thì có lẽ giờ bọn chúng đã đuổi đến nơi rồi. Chỉ có điều chắc chắn bọn họ sẽ không tìm được hang núi mà tổ sư gia tỉnh ngộ đắc đạo, nên chỉ có thể chờ chúng tôi ở Bồ Tát Man.
Vừa nghĩ đến đây, tôi đã nhìn thấy bên trên có người đốt đuốc đi xuống. Hà thiên sư vội vàng liếc mắt đánh giá tình hình xung quanh, rồi khiêng tôi lên, giấu vào trong khe hẹp giữa vách đá và sườn núi. Hắn như sợ giấu tôi chưa kỹ, còn giật lấy một ít bụi gai và cỏ dại để che lên.
"Đạo huynh, xem ra tôi không thể đi theo cậu để thống nhất Đạo môn rồi. Đây là số mệnh của Hà mỗ tôi, tuy không cam tâm, nhưng tôi đã thỏa lòng. Đạo huynh, cậu tuyệt đối không được đi ra, nếu cậu ra thì Đạo môn sẽ xong đời đấy. Đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm vì cậu. Non xanh nước biếc, không hẹn ngày gặp lại!" Giây phút che mảng cỏ dại cuối cùng lên, Hà thiên sư nói.
Lúc hắn nói chuyện, tôi trông thấy trong mắt hắn ánh lên giọt lệ. Thân hình Hà thiên sư rất gầy, lưng hơi còng, tướng mạo mắt la mày lém, còn ham sống sợ chết. Nhưng giờ phút này, hắn lại quang minh lỗi lạc như một vị anh hùng không hề sợ chết.
Hai cánh tay tôi giờ sắp tàn đến nơi, không thể là đối thủ của chúng được. Hơn nữa tôi không biết lần này Linh tộc phái bao nhiêu người đến bắt tôi, tôi không sợ chết, dù sao thì cũng chỉ là một mạng sống đê hèn. Nhưng tôi không thể mạo hiểm như vậy được, bởi vì tôi không phải chỉ sống cho mình, còn rất nhiều người đang chờ tôi.
Nếu như tôi cứ vậy mà từ bỏ, họ cũng sẽ không buông tha cho tôi!
Tôi cắn răng, còn chưa kịp nói ra được một câu cảm ơn, Hà thiên sư đã trùm nốt mảng cỏ dại cuối cùng lên đầu tôi. Sau đó hắn chạy một mạch xuống núi, đám người cầm đuốc kia ngay lập tức phát hiện ra, không biết là ai đã hô lên một câu, "Có người, mau bắt hắn lại!"
Kẻ đó vừa hô lên, vô số bóng đen đã loạt xoạt vọt xuống. Tôi trốn ở trong bụi cỏ, dõi theo bóng dáng trốn chạy của Hà thiên sư. Hắn chạy rất nhanh, cứ như lăn xuống vậy.
Tốc độ của hắn vốn đã nhanh, nhưng bỗng dưng trong đám người đuổi theo hắn xuất hiện một ông lão. Ông lão này râu tóc đều bạc phơ, thân hình gầy như que củi, mặc một chiếc áo trường sam mỏng, chỉ lóe lên một phát đã thấy lão đuổi kịp được Hà thiên sư và túm giật lấy vai hắn.
Hà thiên sư còn định phản kháng, nhưng đã bị lão nhấc bổng lên. Ông ta trừng Hà thiên sư một cái, nên hắn không dám nói chuyện nữa, đành ngoan ngoãn bị ông lão kia đưa lên trên.
Lúc này tôi mới phát hiện ra người tới là ai. Cầm đầu là hai hộ pháp của Linh tộc, bọn chúng mặc áo bào đen, tôi chỉ có thể phân biệt thân phận họ theo hình thêu trước ngực. Một người chính là Chu Tước, người còn lại là Huyền Vũ.
Không ngờ Thanh Long và Bạch Hổ lại không tới, thực lực của hai người bọn họ lợi hại hơn một chút, e là đã đi tìm thần mộ của Thái Ất Chân Nhân rồi. Lúc trước, tôi còn tính nếu như được gặp lại Thanh Long một lần nữa, bất kể thế nào cũng phải bắt hắn nói cho tôi biết thân phận thật sự của mình.
Lần này, số người đến bắt tôi không hề ít, đợi đến khi những đốm lửa kia tụ tập lại với nhau, tôi mới nhìn rõ những người lần này tới bắt tôi. Không riêng gì hai đại hộ pháp, tôi còn nhìn thấy kẻ khiến tôi giận tím người - Diệp Đường!
Đứng bên cạnh Diệp Đường chính là môn chủ của Thần Tiêu môn - Diệp Thiếu Khanh. Ông lão kia sau khi bắt Hà thiên sư lên thì ném thẳng xuống đất. Hai đại hộ pháp của Linh tộc còn chưa mở lời, Diệp Đường đã cất tiếng: "Lão tổ, Lý Sơ Cửu đâu?"
"Thưa cô chủ, lão chỉ nhìn thấy người này, không nhìn thấy người nào đi cùng hắn cả!"
Lúc này, tôi mới biết thân phận của ông lão này, ông ta chính là Tảo Địa lão tổ của Diệp gia. Thật không ngờ, lần này để bắt được tôi, Linh tộc đã phái ra nhiều cao thủ đến thế.
Diệp Thiếu Khanh và Diệp Đường tôi không thèm để trong mắt, nhưng hai đại hộ pháp của Linh tộc, cộng thêm lão tổ của Diệp gia, với tình trạng này của tôi, có thể nào cũng không thể đánh lại bọn họ.
Mà lúc này tôi chỉ cách bọn họ khoảng bảy tám mét, tôi trốn ở trong bụi cỏ, không dám động đậy. Tôi hiểu tâm ý của Hà thiên sư, hắn muốn đánh lạc hướng đám người truy đuổi thay cho tôi.
Hắn cũng biết tình trạng hiện giờ của tôi không thể nào chiến đấu, nên mới lựa chọn giấu tôi đi, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất.
"Nói! Lý Sơ Cửu đi đâu rồi!" Hộ pháp Huyền Vũ của Linh tộc quát lên.
"Ha ha..." Lúc này, Hà thiên sư lại không hề có vẻ gì là sợ sệt, hắn bật cười ha hả rồi nói: "Thật không dám giấu giếm, các người đã tới muộn rồi! Lý Sơ Cửu đã rời đi, giờ chắc cũng đã đến bến đò Thái Bình. Các người đừng hòng nghĩ tới việc đuổi kịp cậu ta, đừng bao giờ mơ tới chuyện đó!"
"Xem ra không cho mày nếm mùi đau khổ thì mày sẽ không nói thật nhỉ? Hừ!" Huyền Vũ hừ lạnh một tiếng, nhấc chân giẫm nát bả vai Hà thiên sư khiến Hà thiên sư phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.
"Nói cho tao biết, Lý Sơ Cửu ở đâu? Nếu như mày nói thật, tao sẽ giữ lại cái mạng chó của mày! Còn nếu mày dám lừa tao, tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!" Huyền Vũ lại quát lên.
Hắn lại dồn thêm lực trên chân, lúc này tôi đã không còn nhìn thấy thân hình của Hà thiên sư nữa, chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết của hắn vang lên không dứt. Trong lòng tôi khó chịu cực kỳ, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.
Lửa giận trong lòng bốc lên phừng phừng, nhưng lý trí nói cho tôi biết, tôi không được kích động. Nếu như tôi xông ra, tất cả những gì Hà thiên sư làm cho tôi đều sẽ uổng phí!
"Lũ khốn kiếp, Lý Sơ Cửu này xin thề, nhất định sẽ đòi lại gấp bội!" Tôi âm thầm thề, ngay cả cắn nát môi cũng không cảm nhận được cơn đau.
"Bố mày đã bảo rồi còn gì, Lý Sơ Cửu đã đi từ lâu rồi, đám súc sinh chúng mày cả đời này cũng đừng hòng đuổi kịp cậu ta! Tao sẽ chờ đến ngày Lý Sơ Cửu đưa từng người chúng mày xuống Âm tào Địa phủ, ha ha ha!"
"Mày chán sống à!" Hộ pháp Huyền Vũ tức giận gào lên, tôi chỉ nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc, sau đó tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết của Hà thiên sư lại vang vọng khắp chốn Bồ Tát Man yên tĩnh.
Lửa giận trong lòng không thể phát ra ngoài, thân thể tôi cũng đã run lên bần bật. Tôi chẳng buồn để tâm đến vết thương ở lòng bàn tay, cứ thế nắm thật chặt nắm đấm. Vết thương lại bị rách ra, máu tươi liền chảy theo kẽ ngón tay.
Tôi không ngừng hít sâu để nhắc nhở chính mình, nhất định không được kích động, nhất định phải nhẫn nhịn!
"Đưa gã lên trên đi, ta không tin gã có thể chịu đựng được hình phạt của Linh tộc chúng ta. Còn những người khác, đi tìm Lý Sơ Cửu cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!" Huyền Vũ vừa dứt lời đã lấy luôn vũ khí trên người mình xuống.
Vũ khí này nhìn trông giống như móng người, lại có chút giống móc tỳ bà. Sau khi lấy ra, Huyền Vũ đâm thẳng móc xuyên qua xương vai Hà thiên sư. Tiếng kêu gào thảm thiết của hắn khiến trong lòng tôi vô cùng khó chịu, suýt không thở nổi.
Huyền Vũ kéo móc đi, kéo theo cả Hà thiên sư đi về phía Bồ Tát Man. Sau khi kêu thảm thiết một trận, Hà thiên sư như đột nhiên chết lặng, cất giọng hét lên: "Thiên đạo bất công, chó dữ ngang ngược! Đại địa không rõ, ác ma hoành hành! Hà Thừa Chí ta mê muội nửa đời, cuối cùng cũng đã được cảm hóa. Ta tin chắc, công đạo có sẵn trong lòng người, vật cực tất phản, Lý Sơ Cửu nhất định sẽ đến trừng trị đám chó dữ các ngươi. Ha ha ha, con người kiểu gì rồi cũng chết, cái chết của ta ngày hôm nay xin cống hiến để lại núi Tề Vân! Đạo huynh, cậu phải cố gắng sống tốt, giết hết bọn chó đẻ ức hiếp người trong thiên hạ, trả lại công bằng cho thế đạo! Ha ha ha..."
Cuối cùng, tôi không còn nhìn thấy Hà thiên sư nữa. Hắn đã bị Huyền Vũ dùng móc sắt kéo lên Bồ Tát Man, tiếng hét của hắn vang vọng khắp bầu trời Bồ Tát Man, làm kinh động đến đàn chim trong rừng, âm thanh cứ vang vọng mãi mà không dứt.
Nếu như thật sự có ông trời, xin ông hãy mở mắt ra đi! Tôi bất lực nỉ non câu nói này, trong nháy mắt lệ tuôn ướt mi. Tôi hận, hận bản thân mình vô dụng, nếu như tôi có đủ thực lực thì sẽ không có ai có thể giày vò Hà thiên sư như thế này!
Nhưng tôi vẫn còn chưa có thực lực nhường ấy, tôi không biết bản thân phải trải qua bao nhiêu lần giày vò nữa mới có thể bảo vệ người bên cạnh mình!
"Diệp Đường, chị đi về phía bến đò Thái Bình tìm đi. Có lẽ Lý Sơ Cửu chưa đi được bao xa, vẫn có thể đuổi kịp! Còn đệ tử của Thần Tiêu môn, các ngươi đi tìm bên dưới thác nước, đặc biệt là vùng phụ cận đầm rồng, phải tìm cho kĩ vào!"
Diệp Thiếu Khanh nói xong, Diệp Đường liền mang theo người của Diệp gia đi tìm về phía bến đò Thái Bình. Còn đệ tử của Thần Tiêu môn cũng bắt đầu đến gần đầm rồng để tìm tung tích của tôi.
Chờ bọn họ đều đi cả rồi, Diệp Thiếu Khanh mới châm đuốc chậm rãi đi về phía tôi, vừa đi vừa lấy chân quét vệt máu trên đất, nham hiểm nói: "Lý Sơ Cửu, cậu sơ xuất thật đấy, ngay cả máu trên đất cũng quên luôn! Cậu không chết, vậy chứng tỏ bác Diệp đã chết! Chắc cậu cũng biết bác Diệp là cha ruột của tôi mà nhỉ? Thù giết cha, nợ máu phải trả bằng máu!"
Tôi hoảng hốt, cơ thể không kìm được run lên bần bật. Chết tiệt, tôi bị hắn ta phát hiện ra rồi!

Bình Luận

0 Thảo luận