Thật ra với chuyện của bà ba Hoàng thì chắc chắn là càng sớm càng tốt. Dù sao địa bàn của bà ta ở Đông Bắc, nói xa thì không xa, nói gần lại không gần. Nếu đi xe thì nhất định sẽ tốn không ít thời gian!
Vì vậy biện pháp tốt nhất là đi máy bay qua đó. Hơn nữa tôi cũng đã quyết định lần này không cần có quá nhiều người đi.
Chỉ có tôi, Tử Long, A Cẩu và Dương lão thất là được. Tôi để Lâm Tiêu ở lại, sợ đến lúc đó lão tổ nhà họ Diệp sẽ đột nhiên tập kích.
Tôi đã giao tiếp với người của Đại Thần môn mấy lần, khá rõ tình hình của bọn họ. Đạo thuật, tu vi bình thường, lợi hại nhất chắc chắn là xuất mã tiên của bọn họ.
Trước đó ở thôn Ma Câu chỉ nhìn thấy hoàng đại tiên, nhưng cũng chỉ để trấn thủ thôn Ma Câu, vẫn chưa nhìn thấy bà ba Hoàng dùng xuất mã tiên để tấn công người khác.
Nói thật thì tôi cũng muốn lĩnh giáo, xem rốt cuộc xuất mã tiên trong truyền thuyết này có mơ hồ như trong lời đồn không?
Tôi cố tình kéo dài tới sáng sớm mới xuất phát là vì tôi muốn đi tìm Địa Tạng Vương Bồ Tát trong đêm. Tử Long chủ động muốn đi đối phó Đại Thần môn cùng với tôi là vì muốn dời sự chú ý của chúng tôi, muốn tôi tập trung vào chuyện đối phó bà ba Hoàng.
Tử Long làm như vậy, thật ra là vì anh ấy đã âm thầm từ bỏ. Nhưng tôi không thể bỏ cuộc được, chỉ cần vẫn còn một chút cơ hội thì tôi cũng sẽ không bỏ qua.
Thấy đã đến giờ Tý, tôi bèn giả vờ uống say để rời khỏi tiệc rượu. Vừa trở về phòng, tôi nhanh chóng đóng cửa lại, khoanh chân ngồi xuống rồi chắp hai tay lại, bắt đầu niệm thần chú.
Đợi tôi niệm thần chú xong, trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo và u ám. Mấy giây sau, không gian trước mắt tôi bỗng nhiên vỡ ra một cái khe.
Nhìn thấy cửa Địa phủ mở ra, tôi vội vã giơ đạo chỉ lên, lại niệm Xuất Hồn chú: "Hồn phách ly thể, du ly thiên địa; thần hồn bất tán, hạo đãng trường tồn; thần uy khai lộ, thiên đế hộ linh; ta phụng Thái Thượng Lão Quân, lập tức tuân lệnh, lên!"
Sau khi tôi thốt lên từ cuối cùng, tôi lập tức cảm giác thân thể của mình mất trọng lượng, dần lơ lửng lên như lông chim.
Hồn phách của tôi vừa rời khỏi thể xác, cửa Địa phủ lập tức truyền đến lực hút mãnh liệt. Tôi không phản kháng, để mình bị hút vào trong cửa Địa phủ.
Vừa đi vào trong Địa phủ, xung quanh chỉ là một màu đen, hồn phách của tôi cũng nhanh chóng xoay tròn. Ngoại trừ cảm thấy hơi choáng váng đầu, tôi không có cảm giác gì khác.
Choáng váng chừng mười giây, xung quanh lại dần có tia sáng. Nhưng không phải sáng bừng mà là sáng mờ, phảng phất tất cả xung quanh đều mờ tối.
Khi hai chân chạm xuống đất, tôi đứng ngay trước Quỷ Môn quan. Tôi là người quen của âm tào địa phủ, quỷ sai gác Quỷ Môn quan lập tức nhận ra tôi.
Mới đầu hắn còn cả kinh, nhưng sau đó liền bình tĩnh lại, dường như đã quen rồi.
Ngay cả chó giữ cửa địa ngục đang được bọn họ dắt, lúc nhìn thấy tôi cũng không hung dữ gầm lên. Chó không sủa đơn giản là vì gặp người quen!
Quỷ sai gác cửa dẫn đầu bắt chuyện với tôi trước: "Đạo trưởng, lại tới đây nữa sao?"
Quỷ sai này xem như khá dễ tính, không phải là kiểu quỷ sai cứng nhắc, lại có vẻ hung ác.
Tôi cười cười, cũng nói đùa một câu: "Đã lâu không tới đây, đến xem bạn bè ở địa phủ sống thế nào?"
Quỷ sai gác cửa nghe được lời này của tôi thì đảo mắt, không nói đùa với tôi nữa mà nghiêm túc nói: "Trước ngươi còn có một người bạn khác cũng đã tới, suýt thì nấu luôn con chó gác cửa!"
Không cần nghĩ cũng biết người này chắc chắn là Vương Lỗi. E là trên đời này cũng chỉ có anh ta dám ăn chó gác cửa của âm tào địa phủ mà thôi.
Vương Lỗi tới đây để gặp Địa Tạng Vương Bồ Tát, vì muốn ngăn cản Tử Long tiến vào địa ngục Cửu U. Tính thử thì chắc anh ta đã rời đi chừng nửa tháng rồi.
Vương Lỗi vẫn luôn muốn bắt được kẻ thần bí kia, nhưng bản thân anh ta cũng bặt vô âm tín. Nói thật thì có đôi lúc tôi cũng không biết nên đi đâu để tìm anh ta nữa?
Rất nhiều lúc, tôi luôn có một ảo giác, cảm giác Lỗi gia giống như là người không thuộc về thế giới này vậy.
Sau khi hoàn hồn, tôi mới hỏi: "Quỷ sai đại ca, người bạn kia của tôi đã đến đây lúc nào vậy?"
"Để ta nghĩ lại!" Quỷ sai gác cửa đập tay vào gáy, suy nghĩ khoảng vài giây rồi đáp: "Ta nhớ ra rồi, hẳn là mười ngày trước. Đúng lúc ta thay ca, sau đó hắn cũng không nán lại bao lâu đã rời đi rồi!"
Muốn tìm thì chắc chắn là không tìm được Vương Lỗi, chỉ có thể chờ anh ta tự xuất hiện. Sau khi trò chuyện với quỷ sai giữ cửa trong chốc lát, tôi bèn nhờ bọn họ dẫn tôi tới tầng mười tám địa ngục.
Bọn họ không dám đến tầng mười tám địa ngục. Nếu không có chỉ thị do Diêm Vương gia tự tay viết, lúc đi qua núi Kê Minh và dãy Ác Cẩu, bọn họ cũng sẽ gặp phải nguy hiểm. Nhưng tôi đã có kinh nghiệm trước đó nên cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.
Hiện tại tên của tôi đã không còn nằm trong sổ sinh tử, phán quan chẳng có cách gì để đối phó với tôi. Cho dù ông ta thấy tôi còn sống thì cũng không dám đụng đến tôi. Trước đây suýt thì ông ta đã hại tôi bị hồn bay phách tán.
Nếu tôi nói chuyện này cho Diêm Vương gia biết, đoán chừng ông ta cũng không chịu trách nhiệm nổi. Trạng thái thế này rất tốt, tôi sống lại trái với ý trời, ông ta giấu Diêm Vương gia mà hãm hại tôi, tôi không dám kiện ông ta, ông ta cũng không dám đối phó tôi.
Những quỷ sai này như thể đã biết trước là tôi muốn đến tầng mười tám địa ngục vậy, họ chẳng hề có ý ngăn cản tôi mà còn chủ động dẫn đường cho tôi. Chắc vì việc Vương Lỗi làm trước đó nên bọn họ cũng biết đe dọa tôi không có tác dụng gì!
Sau khi ra khỏi thành Phong Đô, những quỷ sai này không dám tiếp tục đi về phía trước nữa. Tôi cảm ơn họ một tiếng rồi mới tiếp tục đi về phía tầng mười tám địa ngục.
Đầu tiên là đi qua núi Kê Minh, sau đó lại vượt qua dãy Ác Cẩu thì mới đến được tầng mười tám địa ngục. Tầng mười tám địa ngục vẫn không có chút thay đổi nào, nhưng loại oán khí thế này lại khiến người ta cảm thấy rất ngột ngạt và khó chịu.
Hiện tại tôi vẫn nằm trong trạng thái hồn phách, nhưng cho dù là vậy thì cũng không chịu nổi luồng oán khí ngút trời kia. Tầng mười tám địa ngục toàn là ác quỷ bị giam, nhất là những ác quỷ ở nơi sâu nhất kia, gần như không thể độ hóa được nữa.
Bọn chúng không muốn được Phật pháp siêu độ, còn đang chờ Minh Vương dẫn bọn chúng trở về dương gian. Đây là mục tiêu mà bọn chúng chưa từng từ bỏ suốt mấy trăm năm, thậm chí là hơn một nghìn năm qua.
Tôi xuống phía sau núi Kê Minh, vừa lúc nhìn thấy Địa Tạng Vương Bồ Tát đang truyền thụ Phật pháp ở đỉnh tháp của tầng mười tám địa ngục. Thú Thính Đế ngoan ngoãn nằm phía sau ông, giống như đang ngủ gật.
Sau khi nhìn thấy tôi đến, nó lười biếng ngước mắt, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi không dám quấy rầy Địa Tạng Vương Bồ Tát, khoanh chân ngồi xuống đất. Tuy rằng tôi nghe không hiểu văn siêu độ bằng tiếng Phạn của Địa Tạng Vương Bồ Tát, nhưng điều kỳ lạ là sau khi tôi khoanh chân ngồi xuống, lòng tôi lại đột nhiên bình tĩnh lại.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tôi đã đạt đến trạng thái lòng yên tĩnh như nước. Trước đó tôi còn đang rất lo lắng và sốt ruột, nhưng sau khi nghe kinh Phật bằng tiếng Phạn một lúc, sự phiền não và ưu sầu trong lòng tôi lại từ từ biến mất.
Nghe một hồi, tôi lại cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn nhắm mắt lại rồi nghỉ ngơi.
"Thí chủ, cậu đã đến rồi!" Tôi mới ngủ, giọng nói của Địa Tạng Vương Bồ Tát liền cất lên.
Vừa mở mắt ra, tôi liền thấy Địa Tạng Vương Bồ Tát đang ngồi đối diện mình. Tôi vội vàng chắp tay trước ngực, thành kính làm Phật lễ rồi kính cẩn chào hỏi: "Địa Tạng Vương Bồ Tát, ngại quá, quấy rầy ông ấy siêu độ rồi!"
"Thí chủ nói quá lời rồi!" Địa Tạng Vương Bồ Tát cười cười, nói: "Phật pháp chân chính cũng không cần quá nhiều nghi thức. Chỉ cần trong lòng có Phật pháp, cho dù ở trong thời loạn lạc thì lòng ta vẫn quy y ngã phật như cũ. Chuyện siêu độ thật ra là vì làm việc. Siêu độ thật thì còn phải dựa vào bản thân! Phật chỉ có thể chỉ dẫn phương hướng chứ không phải là thần vạn năng!"
Tôi đã thói quen với cách nói chuyện của Địa Tạng Vương Bồ Tát, hơn nữa phần lớn những đạo lý mà ông ấy giảng giải tôi đều không hiểu lắm, chỉ có thể nghe hiểu một vài điều đơn giản.
Nhưng vẫn là câu nói đó, ở bên cạnh ông ấy thì lòng tôi rất tĩnh lặng, cũng rất kiên định.
Thấy tôi chỉ gật đầu chứ không nói gì, Địa Tạng Vương Bồ Tát lại nói tiếp: "Vài ngày trước, bạn của thí chủ tới tìm bần tăng, còn cầm theo thịt chó cho ta! Thí chủ kia thật là..."
Địa Tạng Vương Bồ Tát nói câu sau thì không nói nổi nữa, nhưng tim tôi chợt hẫng một nhịp. Tôi vội xin lỗi thay Vương Lỗi: "Bồ Tát, xin lỗi, bạn của tôi không biết điều kiêng kỵ trong Phật môn! Ngài đừng trách anh ấy, anh ấy là người tốt, chỉ là khá thích đùa thôi!"
Cái tên Vương Lỗi này không biết thịt chó là điều tối kỵ của người xuất gia, lại cứ làm ra chuyện thế này. Nhưng hẳn là anh ta không biết điều kiêng kị này, không thì anh ta tuyệt đối sẽ không làm vậy.
"Hết thảy đều là hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ như mây bay lướt qua!" Địa Tạng Vương Bồ Tát cao thâm nói, nhưng tôi thấy trên mặt ông ấy là nụ cười, hẳn là ông ấy không để ý những sai lầm nhỏ trước đó của Vương Lỗi.
"Hắn có tuệ căn, nếu như quy y ngã phật thì nhất định sẽ trở thành đại sư! Chỉ tiếc bần tăng khuyên hắn hồi lâu nhưng hắn vẫn không hề hứng thú chút nào! Nhưng bần tăng tin rằng, nếu hắn có duyên với Phật thì nhất định sẽ trở về, cùng nghiên cứu Phật pháp vô biên với bần tăng!" Địa Tạng Vương Bồ Tát lẩm bẩm mãi một câu.
Xem ra ông ấy thật sự muốn cho Vương Lỗi xuất gia! Nhưng với tính cách của Vương Lỗi, hiện tại anh ta lại có người mình thích mà muốn bảo anh ta xuất gia, có lẽ chuyện này còn khó hơn việc giết chết anh ta nữa.
Tôi sợ làm lỡ quá nhiều thời gian, vội vàng kéo về chuyện chính: "Bồ Tát, lần này tôi đến đây là mong Bồ Tát có thể chỉ điểm cho mình!"
"Ồ?" Địa Tạng Vương Bồ Tát khá kinh ngạc nhưng cũng không nói nhiều, đôi mắt kia cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Sau khi nhìn tôi khoảng mười giây, tôi cũng không dám nhìn ông ấy nữa.
Tôi đang định nói tiếp, Địa Tạng Vương Bồ Tát đã nở nụ cười, nói: "Thí chủ không cần nhiều lời, bần tăng đã biết được bối rối trong lòng thí chủ!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận