Tôi đã thấy rất rõ biến cố vừa xảy ra với bác Diệp. Ông ta cũng biết tôi đã nhìn thấy nên không tiếp tục thôi thúc Thước Trấn Hồn nữa.
Đến tận lúc này tôi mới biết mục đích của ông ta là gì. Ông ta muốn cởi bỏ hoàn toàn phong ấn mà tổ sư gia để lại trên Thước Trấn Hồn. Nhưng sức mạnh của tổ sư gia quá to lớn, đạo hạnh của ông ta vẫn chưa đủ để cởi bỏ.
Đây chính là một con dao hai lưỡi. Ông ta có được truyền thừa từ kim thân của tổ sư gia, sức mạnh cực kỳ khủng bố. Song ông ta không có cách nào phát huy được toàn bộ thần lực của tổ sư gia, nguồn sức mạnh đó đã vượt qua ngưỡng mà ông ta có thể chịu đựng, bởi vậy, lực cắn trả cũng đủ để ông ta "hưởng thụ" một phen.
Tôi nhìn lại Thước Trấn Hồn, không khỏi nhíu mày. Có thể nói, Thước Trấn Hồn chính là pháp khí xấu nhất mà tôi từng thấy. Trước đó tôi từng vô ý cởi bỏ phong ấn của nó một lần, chỗ gỉ sét ở phần thân của Thước Trấn Hồn đã bong ra.
Giờ bác Diệp lại cởi bỏ phong ấn của nó một lần nữa, song cũng chỉ đến được một nửa thước thì đã không dám tiếp tục sử dụng thần lực của tổ sư gia. Cũng bởi vậy, Thước Trấn Hồn trông có hơi dị dạng, nửa phần trên đã bong hết gỉ sắt, để lộ ra hơn nửa thân kiếm sắc bén, cũng không biết được làm từ gì mà đen nhánh một màu.
Còn phần dưới của thước vẫn bị gỉ sắt bao phủ. Giờ trông nó không khác gì trên kiếm dưới thước, xấu đau xấu đớn, khéo rơi ngoài đường cũng chẳng có ai thèm nhặt.
Chỉ trong chừng mười giây ngắn ngủi bận suy nghĩ vu vơ này của tôi, bác Diệp đã tranh thủ điều tức một phen. Tôi thấy vậy, không khỏi bật cười: "Bác Diệp à, tu vi của ông quá thấp, không gánh nổi thần lực của tổ sư gia. Nếu cứ cố sử dụng thần lực thì sẽ chỉ chết vì nổ tan xác thôi. Cho nên, ông còn chưa đủ tư cách để nhận truyền thừa kim thân của tổ sư gia đâu."
"Ha hả!" Bác Diệp cười châm chọc, nói: "Đúng là bây giờ tôi chưa đủ tư cách để hấp thu triệt để thần lực của tổ sư gia, song cho dù là vậy thì tôi vẫn dư sức giết cậu."
Ông ta vừa dứt lời, con ngươi màu vàng óng của ông ta đã ngút ngàn sát khí. Hai tay ông ta siết chặt lấy Thước Trấn Hồn, khiến nó tức thì bắn ra ánh sáng chói lòa, đồng thời thân thước cũng to lên gấp mấy lần.
Cảm nhận được sức mạnh đang ngập tràn trong thân thước, tôi không khỏi hoảng sợ, trợn to mắt nhìn sang nó. Tôi không dám lơ là, vội vàng lùi về sau mấy bước, hai tay kết chỉ quyết, niệm to chú thỉnh thần: "Thiên linh linh, địa linh linh, thỉnh chúng tiên phật, bồ tát, thần minh. Đệ tử Lý Sơ Cửu phái Huyền Chân, hôm nay xin được dùng máu để mời thần, mời Cửu Thiên Huyền Nữ nương nương, Thái Thượng tiên sư, Bắc Đẩu tinh quân, chư thiên Đạo chủ, tiên phật thần thánh, mời các ngài cưỡi mây tía tới ngôi làng này. Xin các ngài ban cho đệ tử thần uy của Đạo gia, thân xác kim cương, không gì có thể phá được! Đệ tử Lý Sơ Cửu, tam thỉnh tam giáo, ban ta chân thân! Thái!"
Ngay sau khi thốt ra tiếng cuối cùng, tôi cắn rách đầu lưỡi, phun máu của mình ra. Chỉ trong giây lát, tôi đã cảm nhận được mấy luồng gió mát thổi qua. Tôi thở phào, cả người cũng thả lỏng. Ngay sau đó, một bóng người to lớn, hư ảo đã bao trùm lấy tôi, khiến thân xác tôi thoắt cái đã trở nên cao lớn hơn rất nhiều.
Bóng hình hư ảo trong suốt này mang hình dáng của tượng tổ sư gia, cũng chính là thần uy của tổ sư gia trong Đạo giáo tôi. Ngay lúc tôi mời thần giáng xuống để hộ thân, bác Diệp cũng ra tay. Ông ta chỉ tay một cái, Thước Trấn Hồn bắn thẳng về phía tôi.
Tôi và ông ta chỉ đứng cách nhau có bốn, năm mét, bởi vậy chỉ trong nháy mắt, Thước Trấn Hồn đã bắn tới trước mặt. Tôi không dám lơ là, hai tay bấm chỉ quyết, điều khiển thần uy của tổ sư gia.
Nhưng sức mạnh của Thước Trấn Hồn quá kinh khủng, hai tay tôi đã bắt đầu run rẩy.
Đùng!
Nháy mắt, hai luồng sức mạnh va vào nhau, tạo ra một tiếng nổ rung chuyển trời đất. Tôi có thần uy hộ thể, nhưng sức mạnh của Thước Trấn Hồn quá khủng khiếp, khiến tôi có cảm giác như mình vừa bị một tảng đá nặng tới nghìn cân đập thẳng vào người, khiến tôi bay ngược ra sau. Vừa rơi xuống đất, tôi lấy đà đứng bật dậy ngay.
Tôi nhìn lại thì thấy tượng tổ sư gia đã bắt đầu nứt vỡ. Mặt khác, ảo ảnh của tượng thần cũng càng lúc càng mờ đi, tựa như sắp biến mất.
"Tôi đã nói rồi, cậu không đấu lại tôi được đâu! Muốn mời thần hộ thể, tiếc là cậu không có thời gian để lập đàn làm phép. Thần uy được mời xuống một cách qua loa như thế, có thể ngăn cản được sức mạnh kim thân của tôi sao?" Bác Diệp cười khinh thường.
Ông ta nói không sai, vừa nãy tôi vội vã sử dụng chú thỉnh thần xuống mà không hề lập đàn làm phép tế bái, báo cáo thần minh, chỉ sử dụng máu của bản thân. Thần uy ban nãy tôi mời xuống không phải của Thái Thượng Lão quân, cũng không phải của tổ sư gia Tam Thanh, cho nên sức mạnh cũng yếu hơn rất nhiều.
Bác Diệp là một kẻ thông minh, ông ta không hề tiếp tục hấp thu sức mạnh của kim thân mà chỉ định sử dụng sức mạnh đã hấp thu được nhằm giết chết tôi. Nếu tôi không nghĩ ra cách ứng phó, chắc chắn sẽ chỉ có con đường chết.
Thần uy hộ thể trên người tôi đã sắp bị ông ta đánh tan, cứ vậy cũng không được. Tôi bắt buộc phải tìm được ra một thứ pháp khí có thể đối kháng với Thước Trấn Hồn.
"Chết đi!" Ngay lúc tôi đang nghĩ cách, bác Diệp đã gào to một tiếng. Tiếp đó, ông ta chỉ tay một cái, Thước Trấn Hồn lại phi về phía tôi. Có kinh nghiệm vừa nãy, tôi không dám đón đỡ trực diện mà là dồn sức vào chân, vắt chân lên chạy nhanh nhất có thể quanh hang động.
Tôi vừa mới chạy đi, Thước Trấn Hồn đã đánh trúng vào vách hang đá bên cạnh chỗ tôi vừa đứng. Sau một tiếng nổ đinh tai, trên vách đá xuất hiện một cái lỗ to đùng, đá vụn bắn tung tóe.
Tôi không dám dừng lại, vẫn tiếp tục chạy thật nhanh. Và đúng lúc này, tôi nhìn thấy phía sau bức tượng của tổ sư gia có một cây phất trần, đây cũng là pháp khí duy nhất tôi nhìn thấy được ở quanh đây.
Sau mấy cú nhảy lên, tôi đã rút được cây phất trần ra. Một tay tôi cầm lấy cán phất trần, phần cán này được làm từ gỗ cây táo từng bị sét đánh, tay còn lại túm lấy phần lông của cây phất trần.
Cây phất trần này chắc hẳn được làm từ lông của thần thú, nếu không nó sẽ chẳng tồn tại được sau hơn mấy trăm năm như vậy. Trong miệng tôi vẫn còn máu từ lúc nãy, tôi bèn phun lên phần lông của cây phất trần. Tiếp sau đó, tôi vung cây phất trần một cái, đồng thời miệng hô to: "Thần binh, thần binh, thượng liệt cửu tinh; âm dương ngũ hành, ứng vận nhi sinh; trần hóa băng nhận, sát tà tru tâm! Biến!"
Ngay khi thốt ra tiếng cuối cùng, tôi lại vung cây phất trần một cái, rồi quấn thật nhanh phần lông đó lại, chỉ nháy mắt cây phất trần đã hóa thành một thanh đao to lớn. Tôi lại cắn rách đầu ngón trỏ của mình, lấy máu tươi vẽ hình một lá bùa Thần binh ngay phía trên phần lông của cây phất trần.
Thoắt cái, bùa chú đã có tác dụng. Phần lông phất trần mềm mại trở nên cứng rắn vô cùng, tựa như một thanh đao to lớn được làm từ lông thú. Tôi cầm lấy cây đao bằng phất trần chỉ bằng một tay, nó nặng khoảng mấy chục cân (1 cân Trung Quốc bằng 0,5 kg). Cây đao này không sắc bén như vũ khí thực sự, song bởi vì có thêm pháp lực nên hoàn toàn có thể đánh kẻ khác bị thương.
Gần như là cùng một lúc, Thước Trấn Hồn lại bắn về phía tôi. Lần này tôi không tránh né nữa mà ngược lại, tôi hét to một tiếng, cũng xông thẳng tới. Khi sắp tới gần Thước Trấn Hồn, tôi giậm chân xuống đất thật mạnh lấy đà rồi bật nhảy lên thật cao.
Hai chân tôi giang rộng, hai tay tôi giữ chặt phần cán của cây đao lớn biến ra từ cây phất trần. Tôi vận dụng toàn bộ sức lực trong cơ thể, chém cây đao về phía Thước Trấn Hồn.
Keng!
Sau tiếng va chạm cực kỳ chói tai đó, tôi cảm thấy hai cánh tay tôi đều bị rung đến mức tê rần. Cả người tôi bị lực chấn đó đánh bay ra sau. Tôi lộn mấy vòng trên không trung rồi rơi xuống đất.
Bởi vì phản lực vẫn chưa tan hết nên vừa rơi xuống đất, tôi không khỏi lảo đảo lùi lại đằng sau mấy bước, cho đến khi lưng chạm vào vách hang, tôi mới đứng lại được.
Còn Thước Trấn Hồn cũng bị tôi đánh cho bắn ngược lại. Bác Diệp nhảy lên bắt lấy thước, có vẻ ông ta đã giận đến tái mặt, giọng nói đầy bực dọc: "Giờ thì tôi cũng muốn xem thử, rốt cuộc cậu sống dai đến mức nào?"
Ông ta vừa dứt lời đã cầm theo Thước Trấn Hồn xông tới chỗ tôi. Tốc độ của ông ta quá nhanh, tôi chỉ nhìn thấy được cái bóng mờ của ông ta xẹt qua. Chỉ trong nháy mắt, ông ta đã xuất hiện trước mặt tôi, chém xuống đầu tôi.
Tôi nhướng mày, xoay người sang bên, vừa kịp tránh được nhát chém của ông ta. Thước Trấn Hồn trong tay ông ta chém hụt vào trên vách hang đá, bắn ra cả tia lửa, đồng thời để lại một vết nứt to tướng trên vách hang.
Còn ông ta thì có vẻ như đã bị tôi kích thích đến mức điên cuồng. Thấy đòn vừa rồi không trúng đích, ông ta lại giơ Thước Trấn Hồn lên, tiếp tục chém về phía tôi. Thế tấn công của ông ta quá mạnh mẽ, tôi không dám trực tiếp đỡ đòn, chỉ đành vừa đỡ vừa lùi lại.
Mới chỉ qua mười mấy chiêu, phần lông phất trần đã bị chém bay tứ tung, bay đầy trong không khí. Tôi nhìn lại đầu cây phất trần, giờ nó chỉ còn phần đầu gỗ trụi lủi.
Không thể để tiếp tục như thế được, ông ta đang hoàn toàn chiếm ưu thế. Khi tôi không thể tránh né được nữa, tôi càng không có khả năng đỡ được chiêu tấn công của ông ta. Ông ta đã hấp thu được một phần sức mạnh của kim thân, bởi vậy thực lực của ông ta đã vượt xa của tôi. Chỉ có một kết cục cuối cùng đang chờ tôi, đó là cái chết.
Ý thức được điều này, tôi đã nảy ra một suy nghĩ khá là liều lĩnh. Tôi cũng đã hạ quyết tâm, cho dù có phải liều cái mạng này của mình, tôi cũng muốn tự tay giết chết ông ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận