Ngay từ khoảnh khắc hai chân tôi bước qua cổng cung Ngọc Hư, tôi đã biết mình bị trúng kế, bởi vì cảnh tượng trước mắt tôi không phải là đại điện của cung Ngọc Hư, mà là thôn Ma Câu hồi còn thơ bé.
Lúc này đang là đầu xuân, nên khắp thôn Ma Câu đều ngập tràn sắc xuân mơn mởn. Bấy giờ tôi đang đứng trên cây cầu đá bắc qua sông, hai bên sông là hai hàng liễu rủ xanh rờn, cảnh tượng vừa đẹp đẽ lại vừa yên bình.
Đúng lúc này, tôi nhìn thấy một cụ bà đang bưng chậu quần áo đi ra bờ sông để giặt quần áo. Ngay khi bà ấy bước xuống mép sông, tôi đã nhận ra ngay đó chính là bà nội của tôi.
Thế nhưng khi bà vừa mới bước đến bờ sông, bên sông chợt có một con sóng đánh tới, dạt vào bờ là một người con gái xinh đẹp nhưng sắc mặt tái nhợt. Đến khi bà nội tôi lật người cô ấy lại, tôi mới nhận ra đó chính là mẹ tôi.
Thấy bà tôi cõng mẹ tôi về nhà, tôi bèn bám theo. Người trong thôn kẻ đi người đến, nhưng bản thân tôi giống như trong suốt nên chẳng ai nhìn thấy tôi.
Thật ra tôi cũng hiểu rõ rằng họ đều đã qua đời cả rồi. Chuyện xảy ra sau đó thì là bà nội tôi nhốt mẹ ở trong phòng, bắt người cha vô tích sự của tôi kết hôn sinh con với mẹ.
Sau đó thì ông nội tôi xuất hiện, rồi mẹ tôi thắt cổ tự tử mà chết, cuối cùng là đến sự xuất hiện của sư phụ Tiêu Dao Tử và Tử Long...
Tất cả những điều tôi đang nhìn thấy đều là ác mộng mà tôi phải trải qua hồi còn nhỏ. Mặc dù tôi biết đây là ảo thuật của Thạch Minh Thánh Hàm, nhưng bất giác tôi vẫn cảm thấy có chút lạc lõng và sợ sệt.
"Không được, mình không được nghĩ đến những thứ này nữa, nhất định phải thoát ra khỏi ảo cảnh của Thạch Minh Thánh Hàm. Nếu không, mình chết rồi thì cũng không sao, nhưng không ai có thể ngăn cản cô ta chặt đứt long mạch Trung Hoa được nữa." Tôi không ngừng hít sâu để điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, chuẩn bị tìm cách ra khỏi ảo cảnh.
Ban nãy tôi sơ suất quá, nóng lòng xông thẳng vào cung Ngọc Hư để ngăn cản Thạch Minh Thánh Hàm mà lại quên mất một điều quan trọng nhất là ảo thuật của cô ta.
Tôi đang bắt đầu tìm kiếm lối ra thì giọng Thạch Minh Thánh Hàm bỗng lạnh lùng vang lên: "Lý Sơ Cửu, không phải cậu muốn biết cách thức công kích của ảo thuật hay sao? Hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy, để cậu chết ngay trong ác mộng của mình!"
Tôi giật mình, đoạn nghiêm giọng: "Thạch Minh Thánh Hàm, nếu như cô chặt đứt long mạch Trung Hoa của chúng tôi thì Tử Long và Lỗi gia tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu!"
"Ha ha ha!" Thấy tôi uy hiếp, Thạch Minh Thánh Hàm bèn phá lên cười như điên: "Lý Sơ Cửu, chặt đứt long mạch Trung Hoa chính là sứ mệnh cả đời này của tôi! Cho dù chết cũng không ai có thể ngăn cản được!"
Thạch Minh Thánh Hàm vừa dứt lời, thế giới xung quanh tôi bỗng biến thành màn đêm đen kịt. Nhìn lại bản thân mình, hóa ra tôi lại đang ở trong sân của ngôi nhà cũ hồi còn nhỏ.
Càng không thể ngờ rằng ở giữa sân lại có một quan tài đặt ở đó. Xung quanh quan tài còn có mấy đoạn dây thừng bị đứt, cùng với đòn khiêng nằm lăn lóc ở hai bên. Chỗ ngay đầu quan tài còn đang bày một chiếc đèn Trường Minh.
Ở phía trước quan tài là một thằng bé chừng mười tuổi. Đứa bé đó quỳ trước quan tài, thoạt trông rất mạnh khỏe, kháu khỉnh, nhưng hiện giờ có vẻ mệt mỏi, vừa quỳ vừa ngủ gà ngủ gật, mấy lần suýt thì bị ngã chúi lộn cổ xuống đất.
Cũng không biết nó đã quỳ bao lâu, hai chân dường như đã hơi bị tê đi. Nó xoa vết nhăn trên đầu gối, xốc lại tinh thần rồi quỳ trước mặt quan tài, tựa như đang đợi ai trở về, dáng vẻ bơ vơ và đáng thương đến lạ.
Lúc trông thấy thằng bé này, viền mắt tôi bất giác ươn ướt. Bởi vì thằng bé quỳ trước mặt quan tài chính là tôi của mười hai năm về trước, cũng chính là nguyên nhân khiến tôi bước lên con đường tu đạo.
Tôi nhìn vẻ mặt lo lắng sợ sệt của đứa bé mà trong lòng bỗng chốc dâng lên một cảm giác buồn bã xót xa. Bởi vì tất cả những chuyện này đều là những gì khi xưa tôi từng trải qua, sợ sệt, đáng thương, tuyệt vọng, giày vò đứa bé vô tội này.
Ngay khi tôi định đi gọi thử thằng bé thì cổng sân bỗng có một cơn gió âm thổi đến, trong gió còn lẫn thêm chút lá khô và bụi đất, cứ thế thốc thẳng vào trong sân.
Tôi trông thấy đứa bé kia bị dọa cho giật bắn mình, ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, tức thì bắt gặp chú Tư của nó đang lắc lư đứng ở cửa, cả người ướt sũng như uống rượu say bị ngã xuống vũng nước.
Nhìn thấy cảnh này tôi mới hiểu ra, đây chính là tất cả ác mộng mà tôi đã trải qua hồi còn bé. Cảnh tượng ngay sau đó đã in sâu trong trí óc tôi, mãi mãi không thể xóa nhòa đi được. Cảnh tượng ấy bây giờ lại được tái hiện, tựa như chiếu lại một bộ phim cũ.
Quả nhiên, sau khi thằng bé hỏi thăm chú Tư về tung tích của ông nội, chú Tư bèn bảo nó dìu mình qua cửa. Lúc đó thằng bé không biết chú Tư mình là ma, nên đưa tay ra muốn dìu chú Tư vào.
Cũng chẳng biết tại sao, khi trông thấy cảnh này tôi bèn bất giác kêu lên: "Sơ Cửu, đừng qua đó, ông ta là ma đấy!"
Nào ngờ, ngay sau khi tôi vừa kêu lên, đứa bé kia và chú Tư đều đồng loạt nhìn về phía tôi. Thằng bé nhìn tôi với vẻ nghi hoặc, còn chú Tư thì nhìn tôi với ánh mắt độc ác như rắn rết.
Tôi cũng hoài nghi theo, đây rõ ràng là ảo cảnh, tại sao họ lại có thể nhìn thấy tôi được? Chuyện này rốt cuộc là sao? Thạch Minh Thánh Hàm sử dụng ảo thuật này với tôi là có ý gì?
Ngay khi tôi sắp sửa tuyệt vọng suy sụp thì thằng bé bỗng mở miệng hỏi: "Anh, anh bảo chú Tư là ma ư?"
Nghe vậy, tôi thoáng ngẩn người ra, rồi mới quay đầu lại, gật đầu một cái rồi cười bảo: "Đúng thế, chú Tư của nhóc chính là ma, ông ta sẽ hại nhóc đấy! Đi với anh đi, anh sẽ bảo vệ nhóc, sẽ không để bất kỳ ai làm hại nhóc cả!"
Lúc tôi nói ra những câu đó, trong lòng tôi bỗng cảm thấy khó chịu một cách lạ thường, cảm giác đau đớn đến mức hít thở không thông. Tôi biết suy nghĩ trong đầu mình, vì sao tôi lại muốn giúp đứa bé này, bởi vì tôi xót thương chính bản thân mình khi còn bé.
Bắt đầu từ giây phút mẹ tôi thắt cổ tự tử, tôi đã nếm trải đủ bao đắng cay chua mặn của nhân gian. Cả ngày bất an, lo sợ, biến thành một đứa trẻ mồ côi không ai cần đến. Bây giờ nghĩ lại mới nhớ ra, khi đó tôi mới chỉ có mười tuổi thôi.
Những người khác lúc mười tuổi đều đang đi học, đang hưởng thụ cuộc sống ấm áp bên cạnh người thân. Còn tôi của năm mười tuổi, chạy trốn, khủng hoảng, không có nhà để về.
Lúc tôi quay về thôn Ma Câu với lời ước hẹn mười năm cũng chẳng cảm thấy buồn bã như ngày hôm nay. Nhưng giờ phút này, trông thấy đứa bé trước mặt tôi đây, nội tâm kiên cường của tôi bỗng chốc sụp đổ.
"Sơ Cửu, anh sẽ dẫn nhóc đi! Anh sẽ dẫn nhóc đi, trả lại cho nhóc tuổi ấu thơ ấm áp không bị nỗi hoảng sợ bao trùm nữa." Tôi cố nén không để cho mình khóc ra thành tiếng, thế nhưng nước mắt lại chẳng chịu nghe lời, cứ lẳng lặng tràn ra khỏi bờ mi.
Giây phút tôi chìa tay ra, thằng bé bỗng nhiên túm lấy tay tôi. Lúc nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé bấy giờ vẫn còn chưa nổi lên vết chai ấy, tôi cảm giác như đang nắm lấy một Lý Sơ Cửu cơ khổ bơ vơ của mười hai năm trước.
"Anh ơi, anh dẫn em đi đi!" Đứa bé bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngây thơ với tôi.
"Ừ! Anh sẽ đưa nhóc đi, đi luôn bây giờ!" Tôi gật đầu đáp, rồi kéo thằng bé đi ra ngoài cửa. Chú Tư vẫn còn đang chặn trước cửa, muốn nhảy qua bậu cửa để vào chém quan tài đặt trong sân.
Lúc đi đến trước mặt chú ấy, tôi nghiêm giọng gầm lên một tiếng: "Cút!" khiến thân hình chú Tư chợt tan biến như mây khói.
Tôi không dừng lại, vẫn mải miết kéo đứa bé đi về phía đầu thôn. Tôi quen biết hết những người trong thôn, nhưng họ tựa như đều không trông thấy chúng tôi, cứ thế xuyên thẳng qua người tôi và đứa bé.
Hiện giờ tôi mới hiểu được tâm trạng lúc đó của Tử Long, lúc đó anh ấy và sư phụ đến thôn Ma Câu, sau khi trông thấy đứa bé đáng thương này đã quyết định sẽ bảo vệ nó cả đời.
Mà bây giờ tôi cũng muốn bảo vệ Lý Sơ Cửu yếu ớt của năm đó.
Cùng với lúc tôi kéo tay đứa bé chạy về phía đầu thôn, màn đêm tối tăm đã biến thành ban ngày rực rỡ. Khi chúng tôi vừa mới đến đầu thôn đã trông thấy con sông ở đầu thôn đã bị màn sương quỷ bao trùm, giống y như cảnh tượng trăm quỷ vây thôn năm xưa.
Ngay cả cây cầu đá bắc qua sông cũng đã bị gãy. Thằng bé kéo tôi đi đến chỗ gãy của cây cầu, rồi đặt mông ngồi xuống, hai chân không ngừng đung đưa, mắt thì đăm đăm dõi theo màn sương quỷ phía trước.
Tôi ngồi sát bên cạnh nó, không nói gì, chỉ muốn cứ bảo vệ đứa bé này mãi như thế.
Im lặng được khoảng dăm ba phút, thằng bé bỗng ngẩng đầu hỏi tôi: "Anh này, anh có sợ tuyệt vọng không?"
Thằng bé hỏi tôi xong, khóe miệng còn lộ ra một nụ cười tà ma, thấy tôi ngây ra không nói gì, nó bèn cười tiếp: "Anh, em biết anh chính là em của sau này, mà em cũng chính là anh của hồi bé. Anh có biết không, thật ra em của hồi bé mới là tâm ma lớn nhất trong lòng anh."
Tôi ngây người ra, không hiểu ý thằng bé đang nói là gì, đành nhíu mày hỏi: "Sơ Cửu, nhóc nói vậy là sao?"
Nó lắc đầu cười: "Anh, không cần phải kinh ngạc thế, em là tâm ma của anh, em biết anh đang nghĩ cái gì. Em rất vui vì anh không sa đọa vì cảnh ngộ hồi bé, ngược lại còn vì chịu được khổ sở khi ấy mà ngày càng trở nên xuất sắc. Em muốn giúp anh... giúp anh thoát ra ngoài!"
Câu trước của thằng bé khiến tôi hơi mơ hồ một chút, nhưng câu sau đã khiến tôi sực tỉnh táo trở lại.
Ảo cảnh lúc trước khiến tôi suýt chút nữa lạc lối ngay trong ký ức ác mộng của mình, nếu không có đứa bé này nhắc nhở, tôi cũng quên luôn bản thân mình giờ đang trong ảo thuật của Thạch Minh Thánh Hàm.
Mà nhiệm vụ của tôi chính là phải đi ngăn cản cô ta. Nghĩ đến đây, tôi mới vỗ trán một cái, thầm mắng mình suýt chút nữa thì làm hỏng chuyện lớn.
Nghĩ rằng đứa bé này có thể đưa tôi ra ngoài, tôi vội vàng hỏi: "Sơ Cửu, nhóc có thể đưa anh ra ngoài ư?"
"Vâng!" Đứa bé đó gật đầu, rồi lại nở một nụ cười quái dị, rồi thong dong đung đưa chân, nhả từng chữ một: "Anh này, cách duy nhất để đi ra ngoài chính là... giết chết em!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận