Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 297: Nghĩa vô phản cố

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Nghe tên ác quỷ nói về tháp Cửu Long, tôi và Tử Long đều thầm vui mừng, thật đúng là trời cao chiếu cố, không tốn công mà đã có được cái chúng tôi cần. Địa ngục Cửu U lớn như vậy, đâu đâu cũng là những kẻ sừng sỏ, nếu tôi và Tử Long cứ đâm đầu đi tìm bừa thì sẽ rất tốn công tốn sức.
Địa ngục Cửu U đã không thể dùng cái danh địa ngục để hình dung, giờ nó đã là một thế giới đơn độc, giống như Âm tào Địa phủ. Chỉ có điều, người trông coi ở đây là Minh Vương. Bọn chúng có thể sống tự do tự tại trong Địa ngục Cửu U, nhưng không thể rời đi vì phong ấn của Thái Ất chân nhân.
Nhưng nếu lực lượng khủng bố này mà bị thả ra ngoài thì ngay cả Âm tào Địa phủ cũng sẽ bị chúng thay thế.
Tôi vừa nghe lời nhắc nhở của tên ác quỷ này vừa gật đầu đồng ý: "Đại ca yên tâm, đại ca cũng nói bên trong tháp Cửu Long nhốt hung long, dù cho đến mười lá gan, chúng tôi cũng không dám đi!"
"Vậy mới phải chứ!"
Tên ác quỷ này gật đầu, nói bằng cái giọng như đại ca nói với tiểu đệ:
"Sau này ở trong Địa ngục Cửu U này, ta sẽ bao bọc các ngươi, sẽ không có ai dám ức hiếp các ngươi! Đám quỷ bị nhốt chỗ chúng ta, đều là những kẻ mà đến Mười tám tầng địa ngục còn không dám nhận. Nhưng chúng ta cũng không hề cam tâm sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn. Minh Vương đã hứa với mọi người, nhất định sẽ đưa mọi người ra ngoài. Tới lúc đó, cái gọi là Đạo môn dương gian, Âm tào Địa phủ của âm gian đều sẽ bị chúng ta thay thế. Từ đó âm dương điên đảo, tất cả đều sẽ do Địa ngục Cửu U chúng ta làm chủ!"
Tên ác quỷ càng nói càng kích động, tôi nghe mà trong lòng lo lắng không thôi. Quả nhiên y như tôi suy đoán, những kẻ ở Địa ngục Cửu U này không hề cam tâm bị nhốt mãi ở một nơi tối tăm, không thấy được ánh mặt trời.
Song phong ấn của Thái Ất chân nhân cũng thật lợi hại, khiến bọn chúng không thể rời khỏi Địa ngục Cửu U.
Tử Long cũng tỏ ra rất hiểu chuyện, đáp lại ngay: "Vâng, có đại ca bao bọc, nhất định chúng tôi sẽ bớt khổ hơn rồi."
"Yên tâm đi."
Tên ác quỷ vỗ vai chúng tôi, rồi chỉ vào một gian nhà của người chết, nói: "Gian nhà này không có ai ở, hai huynh đệ các ngươi ở đây đi. Đợi đại ca ta lên hương, sẽ đưa các ngươi theo tới cung điện tốt hơn để ở. Các ngươi làm quen trước đi, buổi tối ta sẽ đưa các ngươi đi gặp Minh Vương."
"Vâng, đại ca vất vả rồi!"
Tôi gật đầu không ngừng, tiễn gã rời đi. Gã vừa đi, tôi và Tử Long vội vàng bước vào gian nhà được phân cho. Quy tắc của nhà ma là không được đóng cửa. Sợ kẻ khác nghe thấy, tôi và Tử Long bèn đứng trước cửa, bắt đầu thương lượng đối sách.
Tử Long nói trước: "Sơ Cửu, giờ chúng ta đã có thể xác định, chắc hẳn Vương Lỗi bị nhốt ở tháp Cửu Long. May mà hiện tại chúng ta chưa gặp Minh Vương, tức là chúng ta vẫn có cơ hội. Chúng ta phải cứu được Vương Lỗi trước buổi tối, cũng như đưa anh ta rời khỏi Cửu U!"
"Vâng!"
Tôi gật đầu, nhìn xung quanh, không có lấy một bóng hình, quỷ hồn thích ngủ, dù ở Cửu U cũng không hề thay đổi. Như vậy, đây chính là cơ hội tốt cho chúng tôi.
Sau khi quan sát một lúc, tôi mới nói: "Việc này không thể chậm trễ, giờ chúng ta tới tháp Cửu Long."
"Ừ."
Tử Long đáp một tiếng, chúng tôi đi ra khỏi căn nhà dành cho người chết. Trên đường đi chúng tôi đều cúi thấp đầu, sau khi đi vòng qua một dãy nhà khác, chúng tôi chạy thẳng về phía tháp Cửu Long.
Vừa chạy tới phạm vi đại điện Cửu U thì một xoáy cát màu máu bất ngờ xuất hiện trước mắt chúng tôi. Xung quanh vắng lặng không có lấy một ngọn cỏ, cảnh tượng này giống hệt như lúc Vương Lỗi báo mộng cho tôi. Cũng tức là, Vương Lỗi đang ở ngay bên trong tháp Cửu Long!
Càng tới gần tháp Cửu Long thì tôi càng phấn khích. Đợi đến khi tới gần hơn rồi, tôi mới nhìn thấy rõ hình dáng của ngọn tháp.
Tháp Cửu Long rất cao, gần như chạm tới những đám mây màu máu trên trời. Tôi đếm thử, vừa hay có chín tầng. Trên đỉnh tầng thứ chín còn có thể nhìn thấy bức tượng Long Sinh Cửu Tử. Bọn chúng đều nằm bò, mặt quay về các hướng khác nhau.
Xung quanh hoang vu vô cùng, tựa như giữa sa mạc màu máu, đột nhiên nhô lên một tòa tháp cao. Chúng tôi đi tới tận cửa của tháp Cửu Long mà không hề nhìn thấy có hộ vệ đứng canh.
Y như những gì tên ác quỷ kia nói, ngay cả Minh Vương cũng không dám tới gần chỗ này. Có thể thấy, nơi này khủng khiếp tới mức nào.
Điều may mắn là cho tới khi tôi và Tử Long đứng trước cửa tòa tháp thì vẫn chưa gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Tử Long nhìn tôi, hỏi: "Sơ Cửu, sẵn sàng chưa?"
Tôi gật đầu, cười thư thái. Hai chúng tôi cùng bước tới, mỗi người đặt một tay lên cánh cửa của tòa tháp, rồi cùng đẩy mạnh.
Tiếng cót két vang lên, cánh cửa bị đẩy mở. Ngay khoảnh khắc đó, chúng tôi nghe thấy tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc.
Tiếng rồng gầm cùng với khí thế hừng hực ập tới, khiến tâm thần tôi chấn động, lỗ tai ong ong.
"Đúng là to gan, dám xông vào tháp Cửu Long, muốn chết sao!"
Đúng lúc này chúng tôi nghe thấy tiếng quát như sấm đánh truyền tới từ đại điện Cửu U phía sau.
Tiếng quát này khiến tôi giật nảy người. Tôi lắc đầu mấy cái, cảm giác choáng váng mới biến mất. Đợi khi tôi quay đầu lại thì thấy phía đại điện Cửu U có động tĩnh.
"Chết tiệt, không phải là Minh Vương chứ?"
Tử Long hoàn hồn, cũng kinh ngạc thốt lên.
"Mặc kệ, vào trước rồi tính!"
Hiện giờ chúng tôi không còn đường rút lui nữa, chỉ có thể chạy vào tháp Cửu Long.
Chúng tôi còn chưa kịp nhìn cảnh tượng ở bên trong thì cánh cửa phía sau lưng đã lập tức đóng lại. Tiếng quát ban nãy lại vang lên phía bên ngoài cánh cửa: "Nếu các ngươi dám làm kinh động Cửu Tử (ý chỉ chín đứa con của rồng trong truyền thuyết Long Sinh Cửu Tử) thì ta sẽ xé nát các ngươi. Mau cút ra đây, nếu không ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận!"
Giọng nói này là giọng đàn ông trung niên, có lẽ là Vương Minh, kẻ đứng đầu của Cửu U. Ông ta không dám vào trong tháp Cửu Long nên tôi không lo việc ông ta sẽ xông vào giết chúng tôi.
Mặc kệ ông ta, chúng tôi bình tĩnh quan sát cảnh tượng trước mắt, song ngay lập tức bị giật mình.
Trước mặt chúng tôi, ở vị trí trung tâm của tháp Cửu Long, xuất hiện một hồ máu cực lớn. Hồ máu này được xây dựng theo hình bát quái thái cực, xung quanh đặt tượng Cửu Tử.
Hồ máu bị một đường âm dương chia đôi, nước trong hồ có máu đỏ thẫm, còn tỏa ra mùi máu tanh. Cảnh tượng này, tôi đã thấy trong giấc mơ hai lần nhưng vẫn không khiến tôi khiếp sợ tới mức câm lặng.
Điều khiến tôi thực sự chấn động là đôn đá hình cá âm dương nằm giữa hồ. Bên trái đôn đá là một người đang quỳ gối, cả người bị trói chặt bởi xích sắt, đầu cúi gằm. Còn ở bên phải đôn đá là một con rồng màu đen đang nằm thoi thóp.
Khi tôi còn đang sững sờ thì Tử Long kích động hét lên: "Lỗi... Lỗi gia..."
Nghe tiếng hét lên, người đang quỳ trên đôn đá thoáng run rẩy, sau đó từ từ ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy chúng tôi, nước mắt anh ta cũng rơi lã chã, khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười, sau đó là tiếng nghẹn ngào:
"Mẹ kiếp, ông đây đợi các anh mà sắp tuyệt vọng tới nơi rồi! Lỗi gia tôi biết là chắc chắn các anh sẽ tới! Hai tên khốn khiếp các anh, tôi đây không phí công kết bạn với hai người mà!"
Anh ta nói vậy khiến tôi không kiềm chế được cảm xúc. Tôi nghiến răng, cười bảo: "Lỗi gia, xin lỗi, chúng tôi đã tới muộn!"
Tử Long sụt sịt, cắn môi nói: "Lỗi gia, anh gầy quá, anh phải chịu khổ rồi!"
Thấy chúng tôi đều có vẻ đau lòng, Vương Lỗi vội vàng vùi đầu vào bả vai lau nước mắt, rồi mới cười hì hì: "Không sao, trước đây Lỗi gia tôi ăn hơi bị nhiều, vừa hay giảm cân luôn! Chỉ có điều, gầy bớt rồi, nhan sắc lại lên hạng. Ầy! tôi đẹp trai vậy, đến thần tiên còn đố kị, sau này sẽ cô độc biết chừng nào!"
Thoắt cái mà anh ta đã lại biến trở về Vương Lỗi mặt dày của ngày xưa. Tôi và Tử Long cũng thấy buồn cười. Tôi biết rõ, hiện tại không phải là lúc để ôn lại chuyện cũ. Chúng tôi trải qua trăm ngàn khổ cực đều là vì cứu anh ta ra.
Đợi sau khi ra ngoài, chúng tôi có thể nói chuyện quên ngày tháng, không say không về!
Tôi nhìn hồ máu, nói với Tử Long: "Tử Long, anh ở phía sau giúp em, em đi cứu Lỗi gia ra!"
Tôi để Tử Long ở lại phía sau là vì tôi nhớ tới lời tiên đoán ghi trên trụ đá trong mộ Quỷ Đế. Hai người chúng tôi đi vào, chỉ có một người có thể sống sót rời đi.
Trước đó tôi không tin lời tiên đoán này, nhưng từ khi hai người chúng tôi xông qua Mười tám tầng địa ngục đến việc gặp ông lão chèo thuyền sông Minh Hà chỉ đưa người có duyên, cuối cùng là tiến vào tháp Cửu Long thành công thì chẳng phải tất cả những điều này đều giống như lời tiên đoán được ghi lại đó hay sao? Hai người chúng tôi tới cứu người, định trước chỉ có một còn sống sót. Trước khi tới đây tôi đã tính toán cả rồi, dù có phải ở lại Cửu U thì tôi cũng quyết sẽ để Tử Long bình an trở về dương gian!
Với tình cảm của chúng tôi, hoàn toàn có thể vì đối phương mà không cần tới cả mạng sống! Đổi lại là Tử Long, anh ấy cũng sẽ làm như vậy, hơn nữa còn là nghĩa vô phản cố!

Bình Luận

0 Thảo luận