Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 852: Ôn lại chuyện cũ

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Toàn bộ thôn Tuyết Cốc đã biến thành tòa thành trống, thi thể Âm Dương sư của Âm Dương đạo nằm ngổn ngang khắp nơi. Có một bộ phận người là vẫn còn sống, chỉ là mức độ bị thương nặng nhẹ khác nhau mà thôi.
Tôi và Tử Long phụ trách xử lý thi thể của Tuệ Hải, Tuệ Hải chết vì đứt hết sinh cơ nên lúc chết không phải quá đau đớn. Để làm Bách Quỷ Dạ Hành khiếp đảm, để tranh thủ cơ hội cho chúng tôi, Tuệ Hải đã lựa chọn lấy cái chết để mở đường cho mọi người.
Tôi đã đồng ý với cậu ta, nhất định sẽ mang tro cốt của cậu ta trở về Pháp Môn tự. Tuệ Hải học ở Pháp Long tự của Nhật Bản đã nhiều năm, cậu ta vẫn rất muốn được trở về Tổ quốc của mình. Vốn dĩ chỉ còn hai tháng là có thể về nhà, nhưng bởi vì có sự xuất hiện của chúng tôi mà cậu ta không thể nào sống sót quay về Tổ quốc thân yêu của mình được nữa.
Mà điều tôi có thể làm đó chính là mang tro cốt của cậu ta trở về quê hương, để tro cốt của cậu chôn chặt trong cố thổ Trung Hoa, để hồn phách của cậu trường tồn với sông núi nước non Trung Quốc.
Tôi và Tử Long hỏa thiêu thi thể của Tuệ Hải, lấy được tro cốt xong xuôi đã là sang buổi tối. Mấy người chúng tôi cũng chẳng khác gì người không có hộ khẩu, nếu như không có người giúp đỡ, chúng tôi không thể nào quay trở lại Trung Quốc, cho nên đành phải ở lại thôn Tuyết Cốc một đêm. Yêu khí xung quanh đã tan đi tự bao giờ, Bách Quỷ Dạ Hành cũng đã quay trở lại núi Phạm Âm, ắt hẳn chốc nữa cũng không dám đi ra đối phó chúng tôi.
Còn về những Âm Dương sư còn sống sót kia, chúng tôi quyết định không giết họ. Họ đều vô tội, Thiên Quân đã chết, cho dù có sống tiếp cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Đông Tử và A Cẩu đều bị thương, nhất là Đông Tử, tay phải của cậu ta đã liệt hoàn toàn. Tuy rằng có thể dùng một chút sức, nhưng nếu để cậu ta cầm vũ khí thì e là cả đời này cũng đều không làm được.
Tử Long xử lý vết thương giúp họ một chút, còn Thạch Minh Thánh Hàm nấu đồ ăn cho chúng tôi. Vương Lỗi thì quấn quýt lấy cô ta không rời một bước. Thạch Minh Thánh Hàm đi đến đâu, đảm bảo Vương Lỗi đều ở ngay bên cạnh. Cho dù Thạch Minh Thánh Hàm có đánh mắng ra sao thì cũng chẳng thể đuổi được anh ta đi. Dù sao thì quả thật da mặt anh ta còn dày hơn cả tường thành cơ mà.
Tôi sai người âm thầm liên lạc với Lâm Tiêu, Lâm Tiêu nói sẽ lập tức sắp xếp chuyện giúp chúng tôi trở về Trung Quốc, bảo chúng tôi cứ bình tĩnh ngồi chờ, đến lúc đó sẽ có người đến tìm chúng tôi.
Chỉ trong một thoáng, Thạch Minh Thánh Hàm đã làm được cả một bàn rất nhiều món ăn. Chúng tôi lựa chọn ngủ lại ở căn Nhà Gió của Haruko, đây vốn dĩ chính là nhà nghỉ, muốn thứ gì đều có thứ đó. Món Thạch Minh Thánh Hàm làm đều là nguyên liệu kiểu Nhật, còn có thêm cả rượu sake, đám chúng tôi toàn người thô lỗ, cũng chẳng khách sáo gì, vừa ngồi vào bàn là bắt đầu ăn ăn uống uống.
Vừa ăn được mấy miếng, Tử Long bèn nhấc chén rượu lên, đưa mắt nhìn về phía Thạch Minh Thánh Hàm, cười nói: "Vợ của huynh đệ, chén rượu này chúng tôi mời cô! Lúc đó ở địa cung long mạch, nếu cô không hạ thủ lưu tình, nếu cô không lạc đường biết quay lại, thì chỉ e là long mạch của Trung Hoa đã bị cô chặt đứt rồi. Nhắc mới nhớ, cô chính là ân nhân của tất cả người tu đạo Trung Quốc! Chén rượu này, chúng ta cùng nhau uống!"
Điều Tử Long muốn nói cũng chính là điều mà chúng tôi muốn cảm ơn. Quả thật, nếu như Thạch Minh Thánh Hàm không hối cải, quay đầu là bờ thì e long mạch Trung Hoa chúng tôi đã bị cô ta chặt đứt.
Cô ta là một người con gái thông minh, biết lợi dụng cơ hội nội loạn, hợp tác với nhiều thế lực để đạt được mục đích cuối cùng của mình. Có thể nói lúc đó cô ta hoàn toàn có cơ hội dùng đao Trảm Long chặt đứt long mạch Trung Hoa.
Thế nhưng cuối cùng cô ta lại không làm vậy và buông tha cho căn cơ long mạch Trung Hoa. Tôi tin một phần là bởi vì tình yêu của cô ta đối với Vương Lỗi, một phần khác là bởi vì sợ chiến tranh nổ ra, sinh linh đồ thán.
Thạch Minh Thánh Hàm hơi lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng dù sao trước kia cô ta cũng là thần nữ của Âm Dương đạo, trường hợp như thế này ắt hẳn cũng có thể bình tĩnh đối mặt được. Cô ta khẽ mỉm cười, gỡ bỏ vẻ ngượng ngùng ban nãy, nâng chén rồi cười nói: "Tôi và các cậu đều như nhau, đều không muốn nhìn thấy cảnh dân chúng lầm than, thống khổ cùng cực. Giống như lời Sơ Cửu từng nói trước đây, cả thế giới này nên chung sống hòa bình với nhau trên cơ sở tín nhiệm lẫn nhau. Và còn một điều nữa, đó là bởi vì các cậu chính là huynh đệ vào sinh ra tử của Vương Lỗi."
Thạch Minh Thánh Hàm là một cô gái hết sức phóng khoáng, vừa dứt lời đã ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén sake trong tay. Vui vẻ nhất lúc này chính là Vương Lỗi, có thể tìm được cô vợ thấu hiểu lòng người lại rộng lượng như vậy, đúng là phúc phận tu luyện mấy đời của anh ta.
Uống xong chén rượu đầu tiên, Tử Long bèn rót thêm một chén, đặt trước mặt hộp tro cốt của Tuệ Hải: "Tuệ Hải, tôi biết cậu không thể uống rượu, nhưng chén rượu này coi như tôi tiễn cậu lên đường. Lên đường bình an nhé, chúng tôi nhất định sẽ đem tro cốt của cậu về nước."
Tử Long nói xong bèn rải rượu trong chén xuống đất, sau đó mấy người chúng tôi đồng thời cạn chén. Đến chén thứ ba, Tử Long mãi không nói gì, chỉ nhìn về phía tôi.
Tôi lập tức hiểu ý anh ấy, bèn đứng dậy rót đầy rượu, đoạn nói: "Chén thứ ba này, chúng ta hãy kính cho tương lai của Đạo môn chúng ta. Từ khi tôi và Tử Long rời khỏi núi Miêu Vương, gặp được Lỗi gia, chúng ta đã giết kẻ thù, trừ tà trừ quỷ suốt dọc đường, khôi phục phái Huyền Chân và phái Phù Lục. Cuối cùng là diệt Linh tộc, chém Diệp gia, thống nhất Đạo giáo phương Bắc, sau đó thống nhất giáo phái phương Nam. Giờ Đạo giáo Nam Bắc đã thống nhất, Đạo giáo Trung Hoa đã dung hợp lại thành khối đại đoàn kết, đại diện cho việc nội loạn và đấu tranh bên trong giáo phái Trung Hoa đã kết thúc. Ổn thỏa xong thế cục trong nước, lần này chúng ta đến Nhật Bản, chém chết Thiên Quân của Âm Dương đạo - Haruko, đồng thời giải quyết được họa ngoại xâm Đạo giáo Trung Hoa. Bây giờ giặc trong giặc ngoài đều đã được giải quyết toàn bộ, chỉ còn cửa ải cuối cùng là kiếp nạn Ma Vương!"
Bốn chữ "kiếp nạn Ma Vương" được tôi nhấn nhá rất mạnh, nhất thời thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Lời tôi vừa mới nói quả thật chính là hiện trạng của Đạo giáo Trung Hoa hiện nay.
Bây giờ loạn trong giặc ngoài đã được giải quyết, Đạo giáo đang phát triển không ngừng. Mà vấn đề lớn nhất chính là kiếp nạn Ma Vương. Ba phân thân của Ma Vương đều muốn nuốt chửng lẫn nhau, trở thành ma đầu mạnh nhất tam giới. Đến lúc đó trong cả tam giới này sẽ không còn ai là đối thủ của hắn nữa. Người, quỷ, yêu, tiên của tam giới đều sẽ trở thành con rối của Ma Vương. Đến lúc đó, tam giới sẽ hoàn toàn biến thành tòa thành địa ngục máu lạnh vô tình.
Nghe tôi nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc, ngay cả Vương Lỗi cũng nghiêm mặt lại. Anh ta biết sự lợi hại của phân thân Ma Vương, với đạo hạnh của anh ta thì chung quy vẫn chẳng phải đối thủ của phân thân Ma Vương.
Tôi thấy họ không lên tiếng, bèn nói tiếp: "Cho nên, lần này chúng ta trở lại Đạo giáo Trung Hoa, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là nâng thế lực Đạo giáo Nam - Bắc lên, cùng đối phó với phân thân Ma Vương. Nhất định phải phong ấn họ trước khi ba phân thân hợp nhất với nhau. Nếu không, không chỉ Đạo giáo mà ngay cả tam giới cũng sẽ bị hủy diệt!"
Vương Lỗi bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía Tử Long, cất giọng hỏi: "Anh Long, chắc sức mạnh tà ác trên người cậu được thanh tẩy rồi phải không?"
"Ừm." Tử Long gật đầu, sau đó nhìn Vương Lỗi với vẻ mặt khó hiểu, không biết anh ta đang định làm gì, nhưng cũng chẳng hỏi gì thêm. Vương Lỗi tự lắc đầu mấy cái: "Sở dĩ Lỗi gia tôi xuất hiện bên cạnh hai người các cậu là bởi vì tôi trông thấy hình ảnh các cậu bên trong bánh xe vận mệnh. Thông thường chỉ cần hình ảnh ai xuất hiện trong bánh xe vận mệnh là chứng tỏ người đó liên quan đến kiếp nạn Ma Vương. Lúc trước, khi ở cung Ngọc Hư trên núi Côn Lôn, Lỗi gia tôi đã dùng bánh xe vận mệnh để kiểm tra anh Cửu, nhưng bất ngờ là anh Cửu lại không phải người được bánh xe vận mệnh lựa chọn. Nên hiện giờ chỉ đành phải xem xem anh Long có phải người được lựa chọn hay không rồi!"
Vương Lỗi nói xong bèn lùi về sau một bước, thấy khoảng cách đã ổn rồi mới vung tay một cái, một tấm gương Thái cực bỗng xuất hiện trước mặt Tử Long, phát ra ánh sáng trắng ngời.
Tấm gương này giống hệt như tạo hình của hình vẽ thái cực, vừa trong suốt vừa phát ra tia sáng gần như trắng tinh. Bánh xe vận mệnh này hơi chói mắt, nếu nhìn lâu sẽ khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Vương Lỗi lúc này lại tiếp tục vung tay, bánh xe vận mệnh đang trôi lơ lửng bỗng lập tức xoay tròn. Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhìn thấy bên trong vụt qua rất nhiều hình ảnh, đều là hình ảnh của một vài người, chỉ là tốc độ quá nhanh, không thể thấy rõ được, chỉ trông thấy đường nét lờ mờ.
Thế nhưng sau khi bánh xe vận mệnh chuyển động, tôi lại phát hiện sắc mặt của Vương Lỗi trông ngày càng khó coi. Tất cả mọi người đều biết tính anh ta, bất kể là xảy ra chuyện gì, anh ta cũng sẽ không có vẻ mặt nghiêm trọng như thế này. Nói theo kiểu của anh ta thì là cuộc sống đã đủ khổ rồi, nên cần phải sống sao cho thật vui vẻ, bởi vì chẳng ai biết được, ngày mai hay sự cố bất ngờ sẽ đến trước.
Trong khi tôi còn đang nhớ lại câu nói nguyên văn này của Vương Lỗi, thì anh ta đã thu bánh xe vận mệnh lại, đặt mông ngồi xuống ghế, vẻ mặt kinh hoảng sững sờ, miệng lẩm bà lẩm bẩm: "Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao lại xuất hiện tình huống như thế này? Chẳng lẽ bánh xe vận mệnh xảy ra sai sót ư? Không đúng, Lỗi gia mình bảo vệ bánh xe vận mệnh đã mấy trăm năm, nó chưa bao giờ bị sai cả. Nhưng... nhưng chuyện này rốt cuộc là sao?"
Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi trông thấy Vương Lỗi hốt hoảng đến thế. Từ khi tôi quen biết Vương Lỗi, anh ta vẫn luôn giữ dáng vẻ tưng tửng cợt nhả, cho dù gặp phải khó khăn đến đâu cũng chỉ cười khì đi ứng phó, chẳng bao giờ xuất hiện vẻ mặt căng thẳng sợ hãi như thế này.
Phản ứng của Vương Lỗi khiến Thạch Minh Thánh Hàm sợ, cô ta mau chóng móc khăn mùi soa ra, vừa lau mồ hôi trên trán anh ta vừa lo lắng hỏi: "Vương Lỗi, anh làm sao thế?"
Vương Lỗi lắc đầu không nói gì, vẻ mặt thất thần như đang phải chịu một cú sốc lớn. Mãi sau anh ta mới định thần lại, nhưng cứ ngẩn người ra nhìn tôi và Tử Long, đồng thời lắc đầu lẩm bẩm: "Tại sao các cậu đều không phải người được lựa chọn, trong khi cả hai người đều xuất hiện bên trong bánh xe vận mệnh?"

Bình Luận

0 Thảo luận