Nhìn thấy Lý Tiêu Vũ tan nát cõi lòng như thế, đám đàn ông như chúng tôi không biết phải tiến tới an ủi thế nào. Tính cách của Lý Tiêu Vũ vốn rất mạnh mẽ, lần trước khi ở đảo Trường Thọ, cô ấy đã có ý định xuất gia, bầu bạn cùng đèn nhang.
Bây giờ Tử Long chết thê thảm, tôi sợ cô ấy sẽ suy sụp hẳn. Nhưng Vương Lỗi là người thông minh, thấy cảm xúc của Lý Tiêu Vũ không ổn, anh ấy lập tức biến mất. Chưa qua bao lâu, tôi đã thấy anh ấy dẫn Y Y và Thạch Minh Thánh Hàm tới rồi.
Đã lâu lắm rồi tôi chưa được gặp Y Y, khi nhìn thấy tôi, ban đầu Y Y giật mình, sau đó toét miệng cười hề hề rất ngốc. Lúc này đương nhiên không phải thời điểm thích hợp để quấn quýt bên nhau, tôi vội vàng đưa mắt ra hiệu cho cô ấy. Y Y lập tức hiểu ra, bèn cùng Thạch Minh Thánh Hàm đỡ Lý Tiêu Vũ.
Cũng không biết họ đã nói gì, hai người họ đưa Lý Tiêu Vũ ra khỏi đại điện. Có Thạch Minh Thánh Hàm và Y Y ở bên cạnh, tôi cũng thấy nhẹ lòng hơn.
Nhìn thấy họ đi ra khỏi đại điện Miêu Vương Quan, Vương Lỗi cũng cười cười bất đắc dĩ, lầm bầm một câu: "Lỗi gia này không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ phụ nữ khóc. Phụ nữ ơi là phụ nữ, quả nhiên chúng ta không chọc vào được."
Thấy Vương Lỗi cười khổ, có thể nhìn ra được, chắc hẳn Thạch Minh Thánh Hàm đã "hạ gục" được anh ấy. Con người anh ấy trước nay đã quen phóng khoáng, không câu nệ, tự do, thực sự cần người trói buộc.
Đợi khi cảm xúc của mọi người đã khôi phục khá nhiều rồi, Lâm Tiêu mới đứng ra nói, "Sơ Cửu, theo lời cậu nói thì bây giờ phân thân của Ma Vương đã cắn nuốt Minh Vương của Cửu U, thực lực chắc chắn sẽ tăng vọt. Còn cả đội quân Ma Vương mà cậu nhắc tới, chúng ta có thể đánh lại được sao?"
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lâm Tiêu hoài nghi, ông ta vốn là người không sợ chết, nhưng bây giờ phải lộ ra thần sắc này thì chắc hẳn rất chật vật.
"Ôi!" Tôi thở dài rồi nói: "Đúng vậy, bây giờ là thời gian gian khổ nhất của chúng ta. Tôi biết rõ sức mạnh của đội quân Ma Vương, chí ít cũng phải có hàng vạn nhân lực. Vả lại, thế lực của họ sẽ càng ngày càng lớn. Không mất bao lâu nữa, họ sẽ quay lại dương gian, tất nhiên là quay lại tấn công chúng ta. Đây là trận đánh cuối cùng của Đạo giáo, nếu chúng ta không trụ nổi, tam giới sẽ chìm vào bể khổ. Nhưng tôi vẫn chỉ muốn nói câu đó thôi, dù phải chiến đấu tới người cuối cùng cũng phải giữ được núi Miêu Vương."
"Ừm." Lâm Tiêu gật đầu chắc nịch rồi hỏi tôi: "Sơ Cửu, phân thân của Ma Vương rốt cuộc là ai? Cậu từng giáp mặt với hắn ta, chắc hẳn cũng biết được thân phận của hắn ta chứ?"
"Lâm Tiêu, trí thông minh của ông đúng là ngang vai ngang vế với Đông Tử đấy." Vương Lỗi trêu chọc, cười bảo: "Chuyện đã đến nước này rồi, lẽ nào ông vẫn chưa nhận ra à? Phân thân của Ma Vương kia là Sư Tư Triết ở bộ phận đặc thù đấy. Trước kia Lỗi gia giao đấu cùng ông ta đã đoán ra được rồi."
Lâm Tiêu không hề tức giận mà chỉ "ồ" một tiếng như bừng tỉnh, "Lỗi gia dạy đúng quá, thế mà tôi không nghĩ đến, thân phận thực sự của phân thân Ma Vương là Sư Tư Triết. Bây giờ ông ta cắn nuốt Minh Vương ở Cửu U, chỉ cần tìm được phân thân cuối cùng là ông ta có thể trở thành Ma Vương thực sự rồi."
Tôi lắc đầu, "Ông ta không tìm được phân thân của Ma Vương đâu. Không có vòng quay số mệnh, ông ta không bao giờ mong tìm được phân thân cuối cùng của Ma Vương. Bây giờ người có thể khống chế được ông ta chỉ có hai người, một là phân thân của Ma Vương, người còn lại là người được vòng quay số mệnh lựa chọn. Bây giờ thứ đó ở trong tay tôi, lúc đó tôi đã nhảy vào sông Minh Hà. Với thủ đoạn của Sư Tư Triết, chắc chắn sẽ rút cạn nước sông Minh Hà để tìm tung tích của vòng quay số mệnh. Bây giờ không tìm được nó, chắc chắn ông ta sẽ tới núi Miêu Vương tìm Vương Lỗi. Thế nên, chúng ta phải chuẩn bị trước."
Tôi vừa dứt lời, ông thợ cắt giấy đã lên tiếng: "Nhưng mà... Sơ Cửu à, nhân lực của chúng ta hiện giờ không đủ, đệ tử của Hoàng Tự môn và Huyền Tự môn được phái ra ngoài trước đó đến nay vẫn chưa về, e là lành ít dữ nhiều. Bây giờ thế lực ở núi Miêu Vương chỉ còn đệ tử của Thiên Tự môn và Địa Tự môn, cộng vào chưa đến tám trăm người. Với đội ngũ tám trăm người, làm sao địch lại hàng vạn quân của Ma Vương?"
Ông thợ cắt giấy nói không sai, đây chính là khó khăn lớn nhất của chúng tôi ở thời điểm hiện tại. Người của chúng tôi ít hơn không chỉ mười lần, đã vậy không một ai đối phó được với Sư Tư Triết. Nói cách khác, chúng tôi không có phần thắng.
Bầu không khí ở hiện trường lại một lần nữa trầm xuống, tất cả mọi người mải miết suy tính kế sách đối phó. Nhưng qua một lúc lâu không ai lên tiếng, vì không nghĩ được cách nào ổn thỏa.
Im lặng thêm một lúc, tôi mới cất tiếng hỏi: "Lâm đại ca, Đạo giáo phương Bắc còn bao nhiêu nhân mã?"
Tôi hỏi như thế, Lâm Tiêu mới mỉm cười, "Sơ Cửu, lão Thất chấp chưởng Đạo giáo phương Bắc, hiện giờ phải có tới hàng nghìn người. Khi cậu quay về, Lỗi gia đã báo tin cho lão Thất, để anh ta nhanh chóng dẫn đội ngũ tới chi viện. Theo lịch trình của họ thì chắc sẽ tới núi Miêu Vương trước khi trời sáng."
Tôi nhẩm đếm, cho dù tính cả thực lực của Đạo giáo phương Bắc cũng chưa đến hai nghìn người, đối phó với đội quân của Ma Vương như muối bỏ bể thôi.
Thấy tôi im lặng không nói gì, A Cẩu đứng dậy, "Anh Cửu, em cũng âm thầm thông báo với các đạo quan dọc đường rồi. Đợi khi tất cả bọn họ chạy tới, đội ngũ của chúng ta chắc sẽ có hơn hai nghìn người."
"Tốt!" Tôi gật gật đầu rồi quay sang nhìn Vương Lỗi, hỏi anh ấy: "Lỗi gia, anh biết Đạo thuật thượng cổ, chuyện này đành dựa vào anh thôi. Làm thế nào mới có phát huy sức mạnh của hai nghìn người tới cực điểm?"
Vương Lỗi sững người, buột miệng trả lời tôi: "Chắc cho họ uống thuốc kích thích, có lẽ còn có tí cơ may!"
"Ơ..." Tôi lập tức vã mồ hôi lạnh, lắc đầu bất lực, "Lỗi gia, bây giờ đã là lúc nào rồi? Anh có thể nghiêm chỉnh hơn được không!"
"Khụ!" Bị tôi mắng như thế, Vương Lỗi giả bộ ho khan một tiếng, đứng dậy gật gật đầu, nghiêm túc phân tích: "Bất kể thế nào, chắc chắn chúng ta không phải đối thủ của đội quân Ma Vương. Biện pháp duy nhất là kết trận. Lỗi gia tin rằng, đại trận Thái Cực của hai nghìn đệ tử có thể chống đỡ được vài canh giờ. Nhưng điều này cũng chỉ có thể làm chậm bước chân của đội quân kia thôi, biện pháp giải quyết thực sự là tìm được người mà vòng quay số mệnh đã chọn. Mẹ kiếp, chuyện này cũng thật lạ, người mà vòng quay số phận đã chọn, đến giờ vẫn chưa thấy tin tức, lẽ nào đã ra nước ngoài rồi?"
Nói đến sau cùng, Vương Lỗi cũng phải cười khổ đầy bất lực. Xem ra lần này đến anh ấy cũng không có cách.
Bầu không khí tại đó càng lúc càng trầm trọng, khi tất cả mọi người không đưa ra được ý kiến nào thì bên ngoài đột ngột có đệ tử trình báo: "Chưởng môn Lý, có người cầu kiến."
"Ờm?" Tôi sững người trong thoáng chốc rồi mới hỏi: "Ai cầu kiến thế?"
"Là ông già của tổ chức 093 và Trình Vũ Phi, họ dẫn theo không ít người tới."
Nghe thấy ông già của 093 đã đến, tôi vội vàng đáp: "Mau, mau mời họ vào trong."
Không mất quá lâu, tôi đã nhìn thấy Trình Vũ Phi khoác tay ông cụ tiến vào trong. Sau lưng họ có mấy chục người ăn mặc như đạo sĩ, tuổi đời rơi vào khoảng bốn mươi, bước đi vững chãi và mạnh mẽ, hơi thở đều đều, vừa nhìn đã biết là cao nhân.
Tôi vội vàng nhường chỗ cho ông cụ, ông cụ ngồi xuống rồi mở lời trước: "Sơ Cửu, đây là đội ngũ tinh nhuệ của tổ chức 093, hi vọng có thể giúp được các cậu."
Tôi không biết đạo hạnh của những người này cao đến đâu, nhưng nếu đã là người được tổ chức 093 chọn, chắc chắn không phải kẻ tầm thường. Bây giờ hoàn cảnh của chúng tôi rất khốn khó, cần nhất là người trợ giúp.
"Cảm ơn ông ạ." Tôi nói lời cảm ơn chân thành, ông cụ mỉm cười xua xua tay, "Bây giờ cục diện thiên hạ đại loạn đã bắt đầu, hi vọng cậu có thể dẫn dắt các anh hùng của Đạo giáo đối đầu với Ma Vương. Bất kể thế nào, chúng ta tuyệt đối không để Ma Vương đạt mục đích dễ dàng."
Đứng trước mặt đội quân của Ma Vương thì sức mạnh của 093 cũng nhỏ bé vô cùng. Nhưng đúng lúc tôi có việc cần họ giúp đỡ, bèn nhìn về phía ông cụ, "Ông cụ, đội quân Ma Vương có thể chạy tới trong vòng hai ngày này. Trước thời điểm đó, tôi có chuyện này phải phiền đến ông."
Ông cụ không hề chần chừ mà lên tiếng bảo đảm ngay, "Sơ Cửu, cậu cứ việc nói, chỉ cần nằm trong phạm vi quyền hành của tôi, tôi sẽ không khước từ."
"Được ạ!" Tôi cười cười và nói: "Dưới chân núi Miêu Vương có không ít thôn dân, sở dĩ đến bây giờ họ vẫn còn an toàn là vì có sự che chở của Đạo pháp. Nhưng nếu đội quân Ma Vương đánh tới, chắc chắn họ cũng bị tàn sát. Thế nên, tôi hi vọng ông có thể đưa họ tới nơi an toàn, đồng thời nghĩ cách di dời thôn dân trong phạm vi năm ki-lô-mét vuông quanh núi Miêu Vương."
Ông cụ gật đầu, "Yên tâm đi, chuyện nhỏ này cứ giao cho tôi. Vậy tôi xin cáo từ trước, tôi đợi tin tốt từ cậu nhé."
Ông cụ này là người hào sảng, phong thái làm việc trước nay không rề rà, sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình lập tức dẫn Trình Vũ Phi rời đi. Trợ thủ mà ông ấy dẫn tới sẽ ở lại giúp chúng tôi, Lâm Tiêu cũng nhờ đệ tử dẫn họ đi nghỉ.
Bây giờ không có cách nào khác, chúng tôi chỉ có thể chuẩn bị trước. Sau đó, tôi bèn hạ lệnh: "Lâm Tiêu, ông cụ nghe lệnh. Hai người dẫn đệ tử Địa Tự môn tọa trấn mạn Đông của núi Miêu Vương, sẵn sàng đón địch. Dựa theo phương pháp của Vương Lỗi, bày đại trận Thái Cực!"
"Tuân lệnh!"
Sau khi hai người nhận lệnh, tôi tiếp tục hạ lệnh: "Vương Kỳ Bằng, Dương lão tam nghe lệnh, hai người dẫn đệ tử đạo quan tiến thẳng về sườn Tây bày trận Thái Cực. Nhất định phải dùng pháp khí và linh phù tốt nhất!"
"Vâng, anh Cửu!" Sau khi hai người nhận lệnh, tôi tiếp tục sắp xếp, "Đông Tử và A Cẩu nghe lệnh, hai người dẫn theo một nửa đệ tử Thiên Tự môn và cao thủ từ tổ chức 093 phái tới, tọa trấn hướng Nam của núi Miêu Vương. Còn về vị trí phía Bắc, giao cho lão Thất và Đạo giáo phương Bắc sắp kéo tới trấn thủ. Làm thế nào để kết trận liền mạch, tới lúc đó Lỗi gia sẽ đích thân chỉ đạo. Đây là trận đánh cuối cùng của chúng ta, nhất định phải dốc hết sức, đánh trận huyết chiến! Vực dậy tinh thần nào, đi chuẩn bị thôi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận