Thanh Long nói không sai, thà là bị người Linh tộc đâm một kiếm xiên chết chứ tôi cũng không muốn bị ác linh tra tấn nữa. Chỉ cần nghĩ đến màn giày vò ban nãy là tôi lại thấy rùng cả mình.
Đại pháp sư cố tình muốn giết chúng tôi, giờ chúng tôi đang là thịt nằm trên thớt, chỉ là đang ở trong trạng thái đợi bị làm thịt mà thôi. Tôi chết cũng chẳng sao, nhưng Tử Long thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Cũng không biết Vương Lỗi có thể sống sót hay không, nếu như còn sống, nhất định anh ta sẽ tới tìm chúng tôi. Với đạo hạnh của anh ta, có lẽ vẫn còn một tia hi vọng sống.
Nếu như cả ba anh em chúng tôi đều gặp chuyện không may, chỉ hi vọng Lâm Tiêu có thể dẫn theo những anh em không sợ chết kia, liều mình chống lại phân thân Ma Vương, cho đến người cuối cùng của Đạo giáo ngã xuống. Nhưng tôi tin tưởng họ, họ không phải hạng người ham sống sợ chết.
"Nghỉ ngơi đi, đêm ở thủ phủ của Linh tộc này rất dài, chúng ta vẫn còn có thể sống thêm vài canh giờ nữa!" Thanh Long bấy giờ đã rất mệt mỏi, vừa dứt lời đã ngả về phía sau, hồn thể vừa đè lên bia Trấn Hồn đã bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi cũng rất mệt mỏi, nên cũng học theo cách của hắn ta, ngủ trên bia Trấn Hồn. Cũng không biết là đã ngủ được bao lâu, trên mặt biển bắt đầu có tia sáng. Lúc mở mắt ra, tôi chợt trông thấy có luồng sáng chiếu hắt từ mặt biển lại.
Nhưng bởi vì nước biển quá sâu, ánh mặt trời vẫn không thể nào chiếu rọi được đến đáy biển, tôi chỉ có thể trông thấy những chùm sáng chiếu xạ vào trong nước đang dập dờn theo nước như rong biển. Những con cá bơi tự do thành đàn dưới ánh mặt trời, vừa nhìn đã thấy được vẻ tự do và sự vui vẻ của chúng.
Ngắm nhìn cảnh đẹp như vậy, nỗi buồn phiền trong tôi cũng từ từ biến mất, tâm tình cũng chầm chậm bình tĩnh lại. Thanh Long nhìn tôi, bật cười: "Cảnh đẹp nhất mà đời này tôi từng được chứng kiến chính là cảnh mặt trời mọc trên biển và nơi thánh nữ đưa tôi về nhà."
Tôi cũng bị nụ cười của Thanh Long truyền cảm xúc, nên bản thân tôi cũng thoải mái mỉm cười. Nhưng chúng tôi không nói chuyện nữa, cả hai đều đang chờ người Linh tộc đến đưa chúng tôi rời khỏi ao Phệ Hồn, sau đó xử tử.
Thế nhưng kỳ quái thay, đến tận khi ánh sáng dần ảm đạm đi cũng không có ai đến đưa chúng tôi rời khỏi đây. Mãi cho đến khi đêm tối lần thứ hai buông xuống, vẫn chưa có người Linh tộc xuất hiện.
Thanh Long lúc này cũng không nén được cơn giận, hắn cau chặt đôi mày, khe khẽ thầm thì: "Đại pháp sư nói sẽ xử tử chúng ta, sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh? Chẳng lẽ Linh tộc xảy ra chuyện rồi?"
Thanh Long vốn là người trung thành tuyệt đối, cho dù đã đến tận bây giờ, hắn ta vẫn lo lắng cho an nguy của Linh tộc. Tôi cũng phiền muộn, sao người Linh tộc mãi mà chẳng có động tĩnh gì cả vậy?
Trong đầu tôi bất chợt xuất hiện một suy nghĩ kỳ quái: Hay là Vương Lỗi đã đến rồi?
Ngay khi chúng tôi đang vò đầu bứt tai thì đáy biển lại chấn động một lần nữa. Ngay sau đó, những ác linh kia lại chui ra khỏi xương trắng, bắt đầu ồ ạt cắn xé chúng tôi lần thứ hai.
Lần tra tấn này còn đau đớn hơn đêm qua cả trăm lần. Tôi và Thanh Long không nhịn được phải phát ra tiếng kêu thảm thiết, tình trạng hồn thể cũng ngày một tệ. Vất vả mãi mới nghỉ ngơi được một đêm, hồn thể thoáng khôi phục được một chút thì bây giờ lại bắt đầu mờ nhạt dần. Tựa như chỉ cần dùng một đồng xu ngũ đế bình thường cũng có thể đánh bay ba hồn bảy phách của chúng tôi.
Mãi cho đến khi đáy biển chấn động một lần nữa, ác linh điên cuồng mới trở về lại bên trong xương trắng. Đợi đến sau khi đám ác linh kia biến mất, tôi và Thanh Long đã chật vật và tiều tụy vô cùng.
Hai người chúng tôi nhìn nhau một thoáng, không nói chuyện, rồi nghỉ ngơi một hồi lâu sau Thanh Long mới mở miệng nói: "Xem ra Đại pháp sư không chuẩn bị xử tử chúng ta, mà đang muốn để đám ác linh này nuốt chửng chúng ta. Hơn nữa cũng không phải giết chúng ta ngay trong một lần mà muốn chúng ta phải chịu đủ ba lần tra tấn rồi mới chết."
Lúc ác linh xuất hiện lần nữa, tôi đã đoán ra được điều này. Đại pháp sư không hề muốn cho chúng tôi cơ hội, chỉ muốn chúng tôi phải chịu giày vò tra tấn cho đến chết. Đại pháp sư đã hoàn toàn từ bỏ Thanh Long, e là bởi vì các hộ pháp khác muốn trừ khử hắn ta, nên không cho hắn ta cơ hội sống tiếp.
Tôi kiểm tra tình trạng hai chúng tôi, nhiều nhất cũng chỉ có thể trụ được thêm một lần ác linh cắn nuốt nữa, cũng chính là chỉ còn một ngày nữa là đến lúc chúng tôi hồn bay phách tán.
Hồn bay phách tán, thân thể thối rữa, ngay cả cơ hội để biến thành quỷ cũng không có. Kiểu chết này rõ ràng là muốn chúng tôi biến mất hoàn toàn trong tam giới.
"Ha ha ha!" Thanh Long cười phá lên rồi lầu bầu: "Thanh Long ta một đời trung thành tuyệt đối với Linh tộc, đến cuối cùng lại chết trên tay người mình. Những Đại pháp sư này so với tôn chủ thì thật sự chẳng có khí phách vương giả bằng. Điều may mắn nhất đời này của Thanh Long ta chính là được đi theo tôn chủ. Tôn chủ đã chết, ta cũng phải đuổi theo bước chân của ông ấy!"
Nghe thấy Thanh Long nói vậy, trong lòng tôi thực sự rất buồn bã. Nếu như tôi không đi tìm hắn thì có lẽ hắn đã có thể sống tốt. Bản thân Thanh Long cũng biết rõ, lúc Linh Trường Sinh chết đã hồn bay phách tán, ngay cả cơ hội để làm ma hay đầu thai cũng không có. Có thể nói rằng trong cả tam giới này đều không còn sự hiện hữu của ông ta nữa, có chăng chỉ lưu truyền lại truyền thuyết về ông ta mà thôi.
Thông qua lời Thanh Long nói có thể tưởng tượng ra hắn kính trọng Linh Trường Sinh đến mức nào. Có lúc tôi cũng từng nghĩ, đời người nhỏ bé đến vậy, nếu như có thể chết một cách vĩ đại thì cả đời này sẽ không phải sống uổng phí.
Tôi không biết phải an ủi Thanh Long ra sao, nhưng tôi không cam tâm, tuyệt đối không cam tâm mình lại chết dễ dàng như thế! Cho dù phải chết cũng phải chết quang minh chính đại trên chiến trường!
Ý thức được điều này, tôi bắt đầu vùng vẫy phản kháng, muốn cõng theo bia Trấn Hồn để bơi lên trên. Nhưng hiện giờ tôi đang ở trạng thái hồn thể ba hồn bảy phách, không tài nào bơi lên được.
Sợi dây thừng cột trên bia đá cũng không phải dây thừng bình thường, càng vùng vẫy lại càng siết chặt, có cố sức đến mấy cũng chẳng có bất kỳ tác dụng gì.
Thanh Long thấy tôi đang giãy giụa, bèn lắc đầu cười khổ rồi khuyên nhủ: "Sơ Cửu, vô dụng thôi, từ bỏ đi. Tôi cũng đã thỏa mãn rồi, có thể được xuống suối vàng cùng với cậu, có lẽ kiếp sau chúng ta sẽ là anh em tốt của nhau đấy!"
Lời Thanh Long nói hiển nhiên là đang an ủi tôi, chứ chúng tôi đều hiểu rằng hồn bay phách tán thì làm gì còn có kiếp sau, cũng chẳng làm ma được.
Tôi bật cười: "Thanh Long, đừng bỏ cuộc, nhất định sẽ còn cách khác. Mỗi lần gặp phải khó khăn như thế này, tôi đều sẽ tự nói với mình rằng, nếu như bản thân mình bỏ cuộc thì ngay cả ông trời cũng sẽ không cứu được chúng ta!"
"Ha ha ha!" Thanh Long bật cười ba tiếng, "Cố chấp thật đấy, Lý Sơ Cửu, quả nhiên cậu chính là tín ngưỡng của Đạo môn, cũng là người khó đối phó nhất."
Thanh Long nói xong lại ngả rạp ra đất, cam chịu không giãy giụa nữa. Hai mắt hắn khép hờ, miệng ngâm nga một làn điệu dân ca không biết của nơi nào. Điệu dân ca hắn hát là tiếng địa phương, tôi nghe không hiểu, chỉ nghe ra được vài từ như cố hương, cây táo và mẹ.
Tuy tôi nghe không hiểu tiếng địa phương của hắn, nhưng từ những từ ngữ này vẫn có thể nghe ra được Thanh Long đang nhớ nhà. Hắn ta vốn là một đứa trẻ mồ côi lưu lạc khắp nơi, bởi vì được mẹ tôi cứu nên mới sống đến được bây giờ.
Mọi người đều giống nhau, trước khi chết đều sẽ nhớ về cố hương của mình, muốn được lá rụng về cội. Bởi vì cố hương là cội nguồn của chúng ta, cũng là nơi sinh ra và nuôi dưỡng chúng ta.
Tôi vốn còn muốn vùng vẫy, nhưng sau khi nghe thấy Thanh Long ngân nga làn điệu kia xong, bỗng cảm thấy bình tĩnh lại vô cùng. Không phải tôi từ bỏ cơ hội cầu sinh, mà bởi vì tôi thật sự đã hết cách rồi, chẳng còn cơ hội nào nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chúng tôi cứ nằm như thế, không ai nói chuyện cả. Từng chuyện cũ cứ hiện lên trong đầu tôi, cuộc đời mà tôi đã trải qua bắt đầu được tua lại từ đầu như một thước phim.
Thôn Ma Câu, núi Miêu Vương, miếu Miêu Vương, Diệp gia, Chu Bát Tự, Linh Trường Sinh,... Tất cả đều lướt qua đầu tôi, những kí ức hơn mười năm này, không ngờ lại có thể đủ để tôi hồi tưởng suốt cả một ngày.
Trong lòng có rất nhiều chuyện không buông xuống được, và còn có những người mà tôi không đành lòng buông bỏ. Nhưng lúc này những chuyện đó chỉ là vô bổ, cũng may tôi đã sớm quen rồi. Tuy nói là tiếc nuối, nhưng đây chính là hiện thực.
Điều tôi có thể làm đó chính là hi vọng mọi người có thể sống thật tốt. Những người tôi yêu thương và cả những người thương yêu tôi.
Đợi đến khi đêm tối của ngày thứ ba lại buông xuống, Thanh Long đứng dậy trước, nhìn tôi cười và hỏi: "Sơ Cửu, có hối hận không?"
"Tuyệt không hối hận!" Tôi lắc đầu, đáp một câu chắc nịch: "Cái mạng này của tôi cũng là nhặt về, nên có thể sống được đến bây giờ là tôi đã thỏa mãn rồi! Ha ha ha!"
"Được!" Thanh Long cười lớn, "Thỏa mãn rồi, đời này không còn gì tiếc nuối nữa, ha ha ha!"
Gần như là cùng lúc đó, theo tiếng cười của Thanh Long, đáy biển bắt đầu chấn động một lần nữa. Tôi biết người Linh tộc lại sắp sửa triệu hoán ác linh, mà lần công kích này của chúng cũng là lúc chúng tôi hồn bay phách tán.
Chỉ qua chừng mười giây, những ác linh trắng toát kia lại chui ra khỏi đống xương trắng, điên cuồng đánh về phía chúng tôi. Nhân lúc tôi còn có thể nhìn rõ tình hình xung quanh, tôi và Thanh Long đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời thỏa sức cười lớn.
Chỉ vài giây nữa thôi là chúng tôi sẽ không nhìn thấy nhau nữa. Tiếng cười lớn ban đầu đã từ từ biến thành tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Tôi có thể cảm nhận được ngoại trừ cơn đau xót ruột trên người ra thì còn có cảm giác hồn thể bắt đầu chầm chậm tiêu tan.
Hồn thể bắt đầu tiêu tan, ý thức của tôi cũng bắt đầu mơ hồ dần, tôi biết đây là khúc nhạc dạo của việc hồn bay phách tán. Mà nhắc đến cũng lạ, lúc trước còn cảm nhận thấy đau đớn đến xót ruột xót gan, nhưng sau khi ý thức mờ dần, tôi lại chợt thấy không cảm nhận được cơn đau nào nữa.
Thanh Long bên kia cũng không có bất kỳ động tĩnh nào. Vốn dĩ tôi còn muốn mở miệng gọi hắn một tiếng huynh đệ, nhưng nào ngờ, đúng lúc này, một giọng nói phẫn nộ bỗng nổ vang xung quanh tôi: "Đúng là người tu đạo ngu xuẩn nhất mà ta từng gặp, quả thật đã mất hết cả mặt mũi của phái Huyền Chân ta! Ở trong nghịch cảnh mà không suy ngẫm lại thì có thể trưởng thành được hả???"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận