Vầng trăng này đột ngột xuất hiện giữa bầu trời đêm, quả là ma quái dị thường. Không phải là ánh trăng này quá lạnh lẽo, mà là nó xuất hiện trước cả hai tiếng đồng hồ.
Bây giờ vẫn còn chưa đến lúc chạng vạng, chỉ là chúng tôi đang ở dưới đáy thung lũng nứt sâu trăm mét, ánh sáng rất tối nên sẽ tưởng nhầm là đêm đã xuống. Nhưng tôi vừa xem giờ xong, còn khoảng một canh giờ nữa mới bắt đầu vào đêm.
Hay nói cách khác, giờ không phải là lúc mặt trăng xuất hiện. Nhưng điều ma quái là ngẩng đầu lên có thể trông thấy ngay một nửa vầng trăng treo giữa bầu trời đêm.
Ánh trăng lành lạnh lạ thường, lúc chiếu vào thung lũng nứt, ánh trăng nhàn nhạt vừa khéo lại chồng lên chỗ huyết quang bao phủ lấy bầy xác kia. Ánh sáng hai màu đỏ trắng tức thì dung hòa vào nhau, khiến cho người ta có ảo giác đẹp đẽ xa hoa đến lạ.
Đặc biệt là làn huyết quang âm u bao phủ lấy bầy xác, lúc đầu màu sắc hẵng còn nhạt, về sau, sau khi được ánh trăng phủ lên, trong nháy mắt, làn huyết quang kia bỗng đỏ đậm lên không ít.
Cũng không biết có phải do tôi xuất hiện ảo giác hay không mà tôi bỗng dưng ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt. Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi đó, bầy xác trước mặt đột nhiên trở nên nhốn nháo, bất an vô cùng.
Mạnh Doanh thấy cảnh này, bèn vội vã gọi tôi: "Sơ Cửu, xem tình hình này thì có lẽ A Cẩu vẫn còn chưa giải quyết được phong thủy sát huyệt của Sát Quỷ Kiếp Long. Oán niệm của những thi thể này ngày càng mạnh, tôi sợ đến khi thân thể họ khô héo xong sẽ biến thành cương thi, ngay cả đao thương cũng không đâm được, đến lúc đó cậu muốn đi cũng không còn cơ hội nữa. Nhân lúc bây giờ huyết quang của Sát Quỷ Kiếp Long vẫn còn có thể chống lại được, cậu hãy mau đi đi! Đợi đến khi tìm được cách phá giải rồi hãy quay trở lại cứu tôi!"
Mạnh Doanh biết tình hình hiện tại ngày càng ác liệt, nếu như không nghĩ ra được cách nào khác thì hai người chúng tôi chắc chắn đều sẽ phải ở lại dưới đáy thung lũng nứt sâu cả trăm mét này.
Tôi đảo mắt nhìn tình huống xung quanh, huyết quang kì dị kia tuy có thể mê hoặc tâm trí người khác, nhưng với đạo hạnh của tôi thì để an toàn leo lên có lẽ không thành vấn đề.
Chỉ là đạo hạnh của Mạnh Doanh không đủ, chắc chắn anh ta không đủ tỉnh táo để leo lên được. Nếu như anh ta không thể leo lên, kết cục đang chờ anh ta chắc chắn chính là cái chết.
Nghĩ đến đây, tôi lắc đầu, hô: "Mạnh đại ca, chúng ta cùng nhau xuống thì phải cùng nhau lên. Anh không cần khuyên tôi, anh biết tính cách của tôi là như thế nào mà! Tôi cũng tin vào A Cẩu, nhất định cậu ta có thể giải quyết được phong thủy Sát Quỷ Kiếp Long. Đến lúc đó, nếu như thật sự không còn cách nào khác, thì để sống sót, chúng ta sẽ..."
Tôi không nói hết câu mà đảo mắt nhìn quanh bầy thi thể đông nhung nhúc trước mặt. Chúng tôi dù sao cũng là người sống, nếu như họ uy hiếp đến tính mạng của chúng tôi thật thì chúng tôi đành phải phá hủy thân xác của họ thôi.
"Hầy!" Mạnh Doanh biết tính tôi nên cũng biết tôi tuyệt đối sẽ không bỏ rơi anh ta, sau khi nghe tôi nói xong lại càng thở dài ảo não một tiếng, như thể muốn nói đáng lẽ ra không nên kêu tôi cùng đi xuống dưới này.
Tôi nợ anh ta nhiều quá rồi, cho dù phải đền mười cái mạng cũng không đủ. Người phụ nữ mà anh ta yêu thương nhất - Tuyết Mai - lúc trước bởi vì cứu đệ tử Diệp gia mà sẵn sàng dẫn dụ quỷ thai trong bụng họ sang người mình, cuối cùng rơi vào kết cục nổ tung bụng mà chết.
Tuyết Mai dùng tính mạng mình để cứu những đệ tử kia chỉ bởi vì chị ấy cho rằng họ là người của tôi. Nhưng chị ấy không hề biết rằng, lúc đó chúng tôi đã trở thành quân cờ của Diệp Đường, bị cô ta lợi dụng, rồi bán đứng.
Chỉ nói đến phần ân tình tôi nợ chị Tuyết Mai là đã đủ để tôi bảo vệ Mạnh Doanh bằng cả tính mạng mình.
"Xì...xì..." Nào ngờ, lúc tôi đang định lấy chị Tuyết Mai ra để cổ vũ cho Mạnh Doanh lấy ý chí sống tiếp thì bầy xác trước mặt bỗng vang lên từng tiếng "xì xì" như có người đang cố gắng hít thở lấy hơi.
Nghe thấy tiếng hít thở lạ lùng này, tôi cũng chẳng lo quấy nhiễu bầy xác kia nữa, vội vàng soi đèn pin trong tay qua. Ánh đèn lướt qua, tôi trông thấy những thi thể này quả nhiên đang hít thở.
Lồng ngực của họ không phập phồng, cuống họng cũng không chuyển động, nhưng ở chỗ cánh mũi rõ ràng đang hô hấp. Mà khi tôi chiếu đèn pin lên, tôi còn trông thấy mặt họ còn chầm chậm mọc ra một tầng lông tơ màu đen.
Ngay cả làn da của họ cũng không trắng xám như trước nữa, ngược lại còn có dấu hiệu khô quắt lại và biến thành màu đen.
Mạnh Doanh trông thấy cảnh này, bèn hốt hoảng hét lên: "Sơ Cửu, thi thể của họ đã bắt đầu biến hóa rồi! Lúc trước thi thể họ bị đông lạnh dưới lớp băng, không tiếp xúc với không khí nên vẫn còn giữ nguyên trạng thái y như lúc mới tử vong. Bây giờ họ đã bắt đầu hô hấp trở lại, e chừng chưa đến sáng mai là xác của họ sẽ khô quắt lại, và cũng mọc đầy lông tơ màu đen, hoàn toàn biến thành cương thi không có ý thức."
Tôi bắt đầu cuống lên, mục đích chúng tôi đi xuống lần này là để mang hài cốt của họ ra ngoài. Chỉ có vậy mới có thể giúp họ giải thoát được vĩnh viễn. Thế nhưng với tình hình hiện tại thì đừng nói là giúp họ giải thoát, e là ngay cả hài cốt của họ cũng không thể nào giữ lại được.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao, từ dưới đáy thung lũng nứt sâu cả trăm mét này chỉ có thể trông thấy nửa vầng trăng đang tỏa ra ánh sáng lành lạnh. Ánh trăng càng ngày càng sáng, huyết quang mà Sát Quỷ Kiếp Long tỏa ra cũng ngày càng đậm đặc, dẫn đến bầy xác cũng càng bạo động hơn.
Tôi và Mạnh Doanh mới chỉ nói chuyện với nhau vài phút ngắn ngủi mà bầy xác này đã xông đến tấn công Mạnh Doanh.
May mà ở nơi khe hở hẹp nhất có mấy thi thể bị Mạnh Doanh dán bùa trấn thi bị mắc kẹt ở đó, nên vừa khéo chặn cái khe hở đó lại luôn. Thế nhưng khi bầy xác này điên cuồng chen qua khe hở, thì những thi thể kia cũng bị đẩy dần ra ngoài.
Mạnh Doanh đang ở trong khe hở, trên tay đã không còn bùa trấn thi nữa, ngay cả pháp khí cũng không có lấy một chiếc, chỉ có một chiếc đèn pin cầm tay và một con dao găm.
Giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể đánh cược thôi. Tôi hô lên: "Mạnh đại ca, dẫn theo bọn họ đi vào bên trong đi, tôi sẽ đi lấy pháp khí giúp anh! Anh nhất định phải bảo vệ mình, tôi lấy được pháp khí rồi sẽ đến tìm anh ngay lập tức!"
"Được!" Mạnh Doanh đáp một tiếng rồi đi về hướng sâu nhất của thung lũng nứt. Tốc độ của anh ta rất chậm, vừa lùi vừa hét lên với bầy xác đang cố sức chen qua khe hở: "Đến đây đi, không phải các ngươi muốn ăn thịt uống máu ta à? Ta đợi các ngươi ở đây này, mau qua đây đi!"
Mạnh Doanh thừa biết những thi thể này vốn dĩ không thể nghe hiểu giọng điệu khiêu khích của anh ta. Anh ta cố tình tạo ra âm thanh như vậy chỉ là để giải tỏa bầu không khí căng thẳng này, đồng thời cổ vũ chính mình cũng như tiếp sức cho tôi.
Tôi cũng đang tìm cơ hội để lấy pháp khí cho Mạnh Doanh, đây là cơ hội cuối cùng của chúng tôi rồi. Chỉ cần Mạnh Doanh có được pháp khí trong tay, là có thể thử cản thi lần cuối cùng. Nếu như không thể khống chế được những thi thể này, vậy thì chúng tôi chỉ có thể lựa chọn từ bỏ họ.
Bởi vì khe hở kia quá hẹp, chỉ đủ cho một người chui qua, nhưng những thi thể kia không có ý thức, cứ muốn chen lên công kích Mạnh Doanh nên tức thì tất cả đều tắc cứng ở chỗ khe hở.
Đặc biệt là những thi thể bị kẹt đầu tiên ở giữa khe đá, hiện giờ đã bị bầy xác phía sau chen lên, xô đẩy thành một đống thịt vụn. Mùi xác hôi thối lan ra khắp đáy thung lũng nứt khiến người ta ngửi mà buồn nôn.
Tôi cố bịt mũi ngăn mùi hôi thối này lại, nhìn bầy xác dần dần chen qua khe hở mà lòng như lửa đốt. Chiếc balo đựng pháp khí đang ở ngay giữa bầy xác, hay nói cách khác, phải đợi những thi thể này đi qua được một nửa thì tôi mới có thể lấy được pháp khí cho Mạnh Doanh.
Thế nhưng với tốc độ hiện giờ của những thi thể này thì muốn họ đi qua được một nửa ít nhất cũng phải mất một canh giờ. Chúng tôi không thể cầm cự được, phải nghĩ cách nhanh chóng lấy được balo đựng pháp khí.
Tiếng Mạnh Doanh hét ngày một xa dần, có vẻ như đang dẫn bầy xác kia đi sâu vào trong.
Tôi phải giúp Mạnh Doanh, nếu không anh ta sẽ bị thi thể bao vây mất! Nghĩ đến đây, tôi vội vàng lộn trái áo khoác lại, rồi dùng lại cách như lúc chống lại huyết quang của Sát Quỷ Kiếp Long. Tôi cắn ngón trỏ, nhanh chóng vẽ lên áo hình vẽ Thái Cực Bát Quái lần thứ hai.
Vẽ xong, tôi trùm áo lên trên đỉnh đầu, rung người một cái, chân khí Huyền Chân trong cơ thể tức thì bạo phát. Sau khi cảm nhận được chân khí Huyền Chân đang che chở cho cơ thể của mình, tôi mới vọt về bầy xác trước mặt.
Lúc mới tiến vào phạm vi bao trùm của huyết quang, cảm giác nóng như thiêu đốt ngay lập tức xuất hiện, như thể trên đầu tôi không phải là một chiếc áo bình thường mà là một chiếc áo nóng ran mới được vớt từ trong nước sôi ra.
Không cần nghĩ cũng biết uy lực của huyết quang lúc này đã vượt xa uy lực lúc ban đầu của nó.
Nhưng giờ tôi không có thời gian để ý đến cái đau, chỉ có thể cắn răng tiếp tục xông về phía trước. Ngay lúc tôi mới vọt vào trong đội ngũ thi thể, trọng lượng cơ thể và quán tính của tôi đã đá bay luôn hai cái xác.
Cũng may những thi thể này vẫn chưa hoàn toàn biến dị, nếu như đợi đến khi chúng biến thành loại cương thi có thể trạng mình đồng da sắt, chỉ sợ tôi không thể nào mở ra được một con đường giữa bầy xác này.
May thay, khi vừa mới vọt vào trong bầy xác, tôi đã trông thấy chiếc balo rơi ngay phía trước. Không biết nó đã bị thi thể giẫm đạp bao nhiêu lần mà giờ đây trông nó đã bẹp dí cả lại.
Nhưng phần lớn pháp khí trong balo đều bằng đồng nên cũng không lo bị bầy xác giẫm hỏng. Tôi túm lấy balo trên mặt đất, không lựa chọn quay đầu lại mà tiếp tục xông lên phía trước.
Vừa thoát khỏi phạm vi bao phủ của huyết quang, tôi vội vàng hô lên: "Mạnh đại ca, mau trở lại, tôi lấy được pháp khí rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận