Thấy ông thầy đồng về cùng với anh em Dương lão tam, tôi thầm cười lạnh. Ông già này xuất hiện cũng thật đúng lúc!
Mặc dù khó chịu, nhưng tôi vẫn rất bình tĩnh, không hề tỏ ra bất mãn chút nào. Lát nữa chuẩn bị thăm dò ông ta thử, đêm hôm khuya khoắt ông ta chạy đi đâu?
Dương lão tam chạy chậm tới trước mặt tôi, hỏi: "Anh Cửu, xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi, chúng tôi thấy chỗ này có dị tượng, lập tức đuổi tới đây!"
"Không có gì!" Tôi lắc đầu cười bảo: "Vừa rồi tôi chiên dầu một con hóa sinh tử, hai con hóa sinh tử khác dẫn theo đám quỷ nô đến cửa trả thù. Phải rồi, lão tam, sao các anh lại đi cùng với ông cụ tới đây thế?"
Ngoài mặt thì tôi đang hỏi Dương lão tam, nhưng thật ra là đang hỏi ông thầy đồng. Dương lão tam hiểu rõ ý tôi, lập tức trả lời: "Anh Cửu, trên đường chúng tôi tới đây, vừa khéo gặp phải ông ấy cho nên đi cùng nhau tới đây luôn."
"Ờ?" Tôi đáp một tiếng đầy hứng thú, cười hỏi ông thầy đồng: "Ông à, nửa đêm nửa hôm, ông già rồi không ở nhà nghỉ ngơi, tinh thần vẫn sung mãn thế ạ?"
Ông thầy đồng hiểu trong lời tôi nói có ý châm chọc, sầm mặt, hờ hững đáp: "Lúc nãy tôi đi đến công trường xảy ra chuyện, muốn xem thử có tìm được manh mối nào không. Chàng trai, cậu đang nghi ngờ tôi đấy à?"
Tôi lắc đầu, cười đáp: "Ông đa nghi quá, ý tôi là mấy nay trong thôn không được an toàn, sức khỏe ông không tốt, buổi tối tốt nhất đừng đi lung tung khắp nơi! Nếu xảy ra chuyện gì thì thân phận con cháu như chúng tôi không biết ăn nói với bí thư chi bộ thôn thế nào!"
"Ha ha..." Ông thầy đồng cười lạnh lùng, ôm quyền bảo: "Cảm ơn cậu đã quan tâm, mạng tôi dai lắm! Ngược lại các cậu đấy, đừng có cậy mạnh quá!"
Ông thầy đồng từ tốn nói một câu xong thì thẳng thừng đi ngang qua tôi, đi thẳng về nhà ông ta. Dương lão tam chờ ông ta đi vào cửa rồi mới hỏi tôi: "Anh Cửu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thấy bóng lưng ông thầy đồng dần dần biến mất, tôi mới từ từ kể lại chuyện vừa xảy ra cho anh em họ nghe. Vốn dĩ có cơ hội giải quyết hai con hóa sinh tử còn lại, nhưng lại bị kẻ nào đó lén lút cứu thoát!
Dương lão tam nghe xong, cau mày, nghi hoặc bảo: "Lúc nãy, chúng tôi ở chỗ cách đây không xa đi về, vô tình gặp ông thầy đồng. Tôi cũng hỏi ông ta vừa rồi đã đi đâu. Ông ta cũng trả lời y chang như thế, bảo là đi tới công trường nơi đã xảy ra chuyện để tìm manh mối. Anh Cửu, xem ra ông thầy đồng này chính là người đã khoét tim kẻ điên kia!"
Tôi không kết luận, chỉ nhắc nhở họ: "Bây giờ chúng ta không có chứng cứ, đây chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi. Ông thầy đồng này không phải là người đơn giản, tốt nhất các anh đừng có rút dây động rừng, chờ có chứng cứ rồi đi tìm ông ta cũng không muộn. Lão thất, tốc độ của anh nhanh nhất, từ giờ trở đi, anh phụ trách theo dõi ông ta. Nhớ phải cẩn thận, đừng để ông ta phát hiện. Hễ có tin tức gì thì thông báo cho tôi ngay lập tức!"
"Anh Cửu yên tâm đi!" Dương lão thất gật đầu, rồi vòng ra sau nhà, tìm cơ hội theo dõi ông thầy đồng.
Dương lão thất đi rồi, tôi mới sắp xếp chuyện tiếp theo: "Lão tứ, anh đi đến tiệm quan tài Tam Thập Lý một chuyến. Lão nhị vẫn đang ở trong tiệm quan tài, anh đi xem tình hình anh ta thế nào rồi. Nhân tiện xem thử mấy người thợ nâng quan còn sống đó, hỏi thăm họ xem lúc họ nâng quan đã gặp phải chuyện gì!"
"Vâng anh Cửu!" Dương lão tứ gật đầu, rồi rời khỏi thôn ngay trong đêm.
Chờ hai người họ đi rồi, Dương lão tam mới hỏi tôi: "Anh Cửu, tiếp theo cậu tính toán thế nào?"
Tôi cắn răng bảo: "Ba con quỷ đòi nợ hóa sinh tử đó là ba anh em, vừa rồi tôi đã giải quyết một con trong số đó. Với oán khí của chúng, chắc chắn chúng sẽ điên cuồng trả thù. Lát nữa anh với bí thư chi bộ thôn thiêu mấy thi thể này đi. Tôi sẽ bảo tất cả thôn dân tập trung tại nhà bí thư chi bộ thôn. Nếu không, hai con hóa sinh tử đó sẽ hại họ!"
"Vâng." Dương lão tam đồng ý đáp lời. Chúng tôi vừa nói vừa đi vào nhà bí thư chi bộ thôn, nhìn thấy cành cây gỗ đào nằm trên đất, tôi tiện tay nhặt lên.
Cành cây gỗ đào này rất nặng, đã bị thiêu đen thui. Đây chính là cành cây gỗ đào năm đó đã xuyên đầu ba đứa bé sơ sinh, nhưng tôi vẫn không hiểu rõ, tóm lại đó là tà thuật ở mức độ nào.
Lấy cành cây gỗ đào xuyên đầu của ba đứa bé sơ sinh, sau đó lại thiêu cháy bọn chúng bằng mồi lửa lớn, cuối cùng trói thi thể chúng lại với nhau bằng dây thừng buộc xác rồi đặt vào bao tải to. Theo như lời chủ thầu đã kể lại, lúc đào thi thể chúng lên, không hề có dấu vết bị thối rữa.
Điều duy nhất tôi có thể xác định được là kẻ vừa nãy đánh lén tôi bằng cành cây gỗ đào chắc chắn là tên đầu sỏ gây tội năm đó!
Dương lão tam cầm cành cây gỗ đào quan sát, ngửi một hồi, nhăn trán cau mày, lẩm bẩm: "Trên này có mùi thi thể rất nồng, chắc là cành cây gỗ đào kia rồi. Nhưng tôi nhớ cành cây gỗ đào này ở trong chiếc quan tài trẻ con kia cơ mà nhỉ?"
Tôi đã nghĩ tới điều này từ trước. Lúc tôi phát hiện cành cây gỗ đào này, chính là ở nơi đào thi thể trẻ con lên. Bây giờ có người lấy nó đánh lén tôi, chứng tỏ người này đã đi đến nơi xảy ra chuyện, mang cành cây gỗ đào này về.
Tôi đã có cách, lát nữa sau khi sắp xếp cho dân làng xong đâu đấy, tôi sẽ lặng lẽ lên chỗ đồi núi đã xảy ra chuyện một chuyến.
"Anh Cửu, như những gì cậu vừa kể, kẻ hại chết ba đứa trẻ là cha ruột của bọn chúng. Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, rốt cuộc kẻ đó muốn làm gì? Mượn mệnh hay là trốn tránh lời nguyền của ngũ tệ tam khuyết*?" Dương lão tam không hiểu, nên hỏi tôi.
(*) Ngũ tệ tam khuyết: Thế giới vận hành luôn có phép tắc của mình, những người trộm nhìn thiên cơ, thay đổi quy tắc vận hành sự và vận sẽ bị trời trừng phạt. Ngũ tệ là năm điều hại: góa vợ, quả phụ, cô đơn, cô độc, tàn tật. Tam khuyết là ba điều thiếu: quyền, tài, mệnh.
Tôi lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, trước giờ tôi chưa từng thấy cách thức này, càng chưa từng nghe người khác nói. Đáng tiếc chúng ta không đủ kinh nghiệm, nếu có người bậc trên ở đây, có lẽ có thể biết được tà thuật tàn nhẫn kỳ quái này!"
Lúc nói chuyện, chúng tôi đã đi vào nhà bí thư chi bộ thôn. Trình Vũ Phi và ông bí thư nghe thấy tiếng của chúng tôi thì chạy từ trong phòng ra. Nhìn thấy những thi thể không đầu đó, bất giác quỳ xuống khóc lóc bù lu bù loa.
Trình Vũ Phi nhìn tình hình ngoài cửa, rồi hỏi: "Lý Sơ Cửu, hai con hóa sinh tử còn lại đâu?"
"Chạy rồi!" Tôi không có nói việc có người đã cứu bọn chúng, chỉ nhìn bí thư chi bộ thôn rồi nói: "Bí thư chi bộ thôn, ông nghỉ ngơi đi, chờ chúng tôi xử lý những thi thể này xong, ông liền đi thông báo cho tất cả dân làng đến nhà ông ngay. Một con hóa sinh tử đã bị tôi làm bị thương bằng pháp khí, tối nay ắt sẽ không dám chạy ra ngoài làm loạn."
Hiện tại, bí thư chi bộ thôn rất yếu ớt, ông ta quỳ dưới đất, giơ ống tay áo xoa mồ hôi trên mặt, gật đầu bảo: "Đạo trưởng yên tâm, tôi sẽ thông báo họ tới ngay."
Tiếp theo, tôi và Dương lão tam chất thi thể thành đống. Trình Vũ Phi ở bên giúp đỡ cầm củi lửa. Sau khi chất xong xuôi, tôi rưới dầu, châm lửa thiêu.
Lửa cháy hừng hực bao phủ khắp trời, khói nồng tứ phương, đốt hơn một tiếng đồng hồ, thi thể mới thiêu thành xương cốt. Bây giờ bí thư chi bộ thôn cũng đã bình tĩnh hơn nhiều. Tôi bảo Dương lão tam đi với ông ta đến ủy ban làng, thông báo cho dân làng biết.
Lúc gần đi, tôi nói với bí thư chi bộ thôn: "Ông bí thư, lát nữa, ông phải ổn định cảm xúc của dân dàng, không được nói hết sự thật cho họ biết, tôi sợ họ sẽ khủng hoảng. Còn công việc làm thế nào thì tôi sẽ tự mình sắp xếp. Nhưng tất cả dân làng phải tập trung hết ở nhà ông, tuyệt đối không được rời khỏi nửa bước!"
Bí thư chi bộ thôn nghiêm túc gật đầu, đi theo Dương lão tam đến ủy ban làng.
Họ đi rồi, tôi mới sắp xếp việc cho Trình Vũ Phi: "Vũ Phi, lát nữa cô phải giúp đỡ ông bí thư, xử lý tốt chuyện của dân làng. Phải tìm một lý do hợp lý, đừng để họ sinh nghi."
"Yên tâm đi, tôi có cách." Trình Vũ Phi gật đầu, lại hỏi tôi: "Thế còn cậu?"
Tôi cười đáp: "Bây giờ tôi có việc phải làm, cô ở lại trong nhà là được!"
"Được, cậu cẩn thận đấy!"
"Ừ." Tôi đáp, rồi cầm đèn pin trong nhà, đi lên ngọn đồi xảy ra chuyện. Mấy phút sau, tôi đã đến công trường. Công trường lúc này rất lạnh lẽo, đèn công trường vẫn sáng, nhưng không còn ai sống cả.
Công trường này chết rất nhiều người, vừa đi vào công trường, đã cảm nhận được cơn lạnh rùng rợn, làm cả người không thoải mái. E là sau chuyện này, nếu công trường vẫn tiếp tục khai công, thì cũng phải mời thầy đến làm mấy trận pháp sự, hóa giải hung khí còn sót lại ở công trường. Nếu không, sau này còn xảy ra chuyện nữa!
Sau khi đi qua công trường, tôi đi thẳng đến ngọn đồi phía sau. Vừa đến chỗ những máy xúc đất, tôi đã bắt đầu ngồi chổm hổm xuống, kiểm tra tỉ mỉ.
Trên đất đều là bùn nhão, còn thấy dấu chân lộn xộn khắp nơi. Tôi kiểm tra rất tỉ mỉ, vì muốn xem thử trên mặt đất còn dấu chân của người khác để lại không!
Vừa xem, quả nhiên phát hiện được điều khác thường! Trên mặt đất có rất nhiều dấu chân lộn xộn, có dấu thì in hằn sâu hoắm, nhưng có một cặp dấu chân rất mờ nhạt! Rõ ràng, dấu chân này không phải dấu chân mà chúng tôi để lại trước đó, mà nó thuộc về người khác!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận