Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 345: Vạn tiễn xuyên tâm

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Những chuyện đào mộ thế này rất dễ bị người khác soi mói chỉ trích, đặc biệt là các cụ bô lão lại càng chú trọng những điều kiêng kỵ này. Thế nên những người đến giúp anh Ngưu đào mộ đều là đám thanh niên trên trấn, tính ra cũng khá là nhiệt tình và to gan.
Lúc tôi bảo họ đào mộ của Nhị Nha lên, anh Ngưu dường như đã đoán ra được điều gì đó. Bởi vì không có cuốc nên anh ta đào ở vị trí đầu mộ. Ngôi mộ này cũng vừa mới chôn cất, nên có thể đào lên rất nhanh.
Không riêng gì hai thanh niên kia, ngay cả anh Ngưu cũng đào được một con dao nhọn. Con dao này được chôn phía trước đầu mộ khoảng mấy phân, mũi dao hướng thẳng về phía mộ của Nhị Nha, nhìn mà gai mắt.
Anh Ngưu trông thấy con dao nhọn ấy, sợ hãi đứng bật dậy, vội vàng nhìn về phía tôi, nói: "Đạo trưởng, chỗ này cũng có dao nhọn!"
Trước đó, lúc hai thanh niên kia sợ hãi kêu lên, tôi đã chú ý tới bốn phía ngôi mộ. Họ đã đào đến chỗ quan tài, vì tôi đã có thể nhìn thấy nắp quan tài màu đen lộ ra khỏi lớp đất.
Ở vị trí mà họ đào lên, có bốn con dao nhọn hướng về phía quan tài của Nhị Nha. Hơn nữa, tất cả mũi dao đều nhắm chuẩn về phía quan tài. Thấy vậy, tôi liền nghĩ đến lời Hà Thiên Sư nói trước đó, hắn nói hắn đã động tay vào mộ của Nhị Nha, mục đích là để cả nhà Nhị Nha phải chết.
Thêm cả con dao nhọn ở ngay phía đầu mộ mà anh Ngưu đào được này nữa, tổng cộng là năm con. Năm con dao nhọn này rất tà quái. Không có chuôi dao, cả thân dao đều rộng ngang nhau, gần bằng bốn ngón tay, mũi dao rất ngắn, mặt trên còn có thể nhìn thấy vết máu khô. Dao là vật hung, dao dính máu lại càng là đại hung.
Nhất là với mồ mả, nó còn có nghĩa là chém giết, không khác gì Trảm Long đao đối với những con rồng muốn qua sông.
Đây rõ ràng là một trận pháp phong thủy tàn nhẫn, mục đích nhắm vào Nhị Nha. Sau khi được mai táng, chắc chắn Nhị Nha sẽ không được yên ổn, như vậy người nhà cô bé hiển nhiên cũng không được yên thân.
Tôi không nói gì, họ cũng không đào tiếp nữa. Mấy thanh niên trước đó đào mộ phỏng chừng là vì hiếu kỳ, ham vui, giờ nhìn thấy năm con dao ma quái này thì bắt đầu sợ hãi. Tất cả đều đang nhìn tôi, đợi tôi ra lệnh.
Tôi quan sát một lát rồi mới nhặt hết năm con dao nhọn lên. Tôi nhìn thử, trên mặt mỗi con dao này đều viết một chữ, theo thứ tự là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Tôi sửng sốt, lưỡi dao ngũ hành là thuật phong thủy vạn tiễn xuyên tâm rất kinh khủng. Năm con dao hướng ngay về phía mộ, chặn tất cả các lối thoát, vừa vặn tạo thành bố cục vạn tiễn xuyên tâm. Thuật phong thủy này vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa hiệu quả nhanh, chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi là có tác dụng.
Hơn nữa, dùng trận pháp vạn tiễn xuyên tâm để phong ấn quỷ hồn của Nhị Nha, Nhị Nha không được yên sẽ biến thành ác quỷ. Không riêng gì cô bé, ngay cả người nhà hay người thân có quan hệ máu mủ với cô bé, đều sẽ chết hết.
"Đồ rác rưởi, sao có thể ác độc đến mức đó!" Tôi không kìm được phải văng tục chửi bậy, rồi mới cắn răng, nói: "Nếu như tôi không phát hiện sớm, không biết tên rác rưởi này còn muốn hại chết bao nhiêu người nữa!"
Mọi người xung quanh trông thấy tôi nổi điên cũng không dám nói gì, hơn nữa họ cũng không hiểu, thế là toàn bộ đều hướng ánh mắt về phía tôi, tựa như đang muốn hỏi tôi phải làm thế nào.
Tôi nhíu mày: "Phải cứu bé Ngưu ra, đào tiếp!"
Nghe tôi nói vậy, anh Ngưu là người đầu tiên bò đến bên cạnh mộ, điên cuồng đào bới. Mấy thanh niên bên cạnh tuy hơi sợ nhưng nể mặt anh Ngưu nên cũng tiếp tục giúp anh ta đào mộ.
Khoảng tầm bảy, tám phút sau, họ đã đào lộ ra được toàn bộ cái nắp quan tài, nửa phần thân cũng đã lấp ló. Họ vẫn tiếp tục đào, nhưng đào được một lúc thì có mấy người bỗng nhảy lên như bị điện giật, thân thể run rẩy, sợ hãi hô: "Lạnh quá, đây nào giống đào mộ, rõ ràng là đang đào đất lạnh thì có!"
Thấy vậy, tôi mới bảo họ dừng lại. Anh Ngưu vẫn không dám nói ra phỏng đoán của mình, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không dám trốn tránh nữa. Anh ta nhìn tôi, hỏi: "Đạo trưởng, bé Ngưu ở trong quan tài thật ư?"
Dứt lời, đám thanh niên xung quanh lập tức xôn xao cả lên. Đặc biệt là cái cậu to gan nhất, chắc là nghĩ đến cái gì nên mở miệng thốt lên: "Bảo sao, lúc nãy khiêng quan tài lên núi tôi thấy cái quan tài này rõ nặng. Nhị Nha còn nhỏ, kể cả có bị chết đuối thì cũng không thể nặng thế được. Hóa ra bé Ngưu cũng bị nhét trong quan tài!"
Không nói thì không sao, cậu ta vừa nói xong thì đám người xung quanh không đứng vững được nữa, hai chân nhũn cả ra. May là không có ai mở miệng bảo đi về. Tôi hiểu, người bình thường lần đầu tiên gặp phải chuyện ma quái thế này không bị dọa sợ bỏ chạy coi như đã bạo gan lắm rồi.
"Đúng vậy!" Tôi gật đầu, nói: "Bé Ngưu ở trong quan tài, trước đó lúc nhìn thấy cái quan tài này tôi đã thấy có vấn đề, chôn cất Nhị Nha không cần dùng đến quan tài lớn như vậy. Mặc dù tiệm bán quan tài trước giờ không bán quan tài cho trẻ con, nhưng chôn cất Nhị Nha cùng lắm cũng chỉ dùng quan tài cho nữ, không dùng đến quan tài to nhường này! Mọi người đừng sợ, có tôi ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Giờ mọi người hãy mở quan tài ra! Trì hoãn thêm nữa bé Ngưu sẽ càng gặp nguy hiểm!"
Tôi vừa nói vừa đưa năm con dao nhọn qua, ra hiệu cho bọn họ cạy đinh trên nắp quan tài trước. Anh Ngưu giờ cũng chẳng kịp sợ hãi nữa, xung phong cầm lấy dao đầu tiên, sau đó nhoài đến bên mộ, cắm dao vào trong khe hở của nắp quan tài, ra sức bẩy lên.
"Tôi đến giúp anh Ngưu, không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ tới gõ cửa! Chúng ta đang làm việc chính đáng cơ mà, sợ cái quái gì!" Cậu thanh niên bạo gan nhất kia lại đứng dậy, nhận dao từ tôi rồi cũng đến một phía khác bên cạnh anh Ngưu, ra sức bậy nắp quan tài.
Tiếp đó cũng có ba người nữa đứng ra hỗ trợ. Năm con dao nhọn đồng thời đều cắm vào trong khe hở, chỉ thấy họ hô to một tiếng, tất cả đều dồn lực. Thoáng cái, vài tiếng kèn kẹt vang lên, nắp quan tài bị bậy lên, ngay cả đinh quan tài ở bên trên cũng bị bật ra ngoài.
Anh Ngưu cuống quýt thò tay vào định xốc nắp quan tài lên. Nhưng nào ngờ anh ta vừa luồn tay qua được khe hở thì nắp quan tài bỗng sập xuống, kẹp chặt lấy tay anh Ngưu.
"Á!" Tuy anh Ngưu là đàn ông, nhưng cũng phải kêu lên một tiếng thảm thiết. Biến cố đột ngột này khiến những người xung quanh sợ xanh mặt. Sau khi định thần lại, họ mới hét lên một tiếng "Ma!" rồi chạy tán loạn xuống núi.
Lần này đúng là đã dọa họ sợ mất mật rồi. Tôi thấy vậy bèn vội vàng nhặt ba nén nhang dưới đất lên, sau khi dùng bùa mồi lửa liền cắm trước mộ, trầm giọng nói: "Nhị Nha, bé Ngưu là người bạn lớn lên từ nhỏ với em, em muốn hại chết bạn ấy thật sao? Em đã chết, nhưng bé Ngưu thì chưa, em phải để bạn ấy sống yên thì mới là bạn tốt! Nếu như em mang bạn ấy đi, chắc chắn cha mẹ bạn ấy sẽ rất đau lòng. Em là một đứa bé ngoan, em có đành lòng nhìn thấy cảnh cha mẹ bé Ngưu đau lòng vì mất con không? Em phải để bé Ngưu sống thật tốt, kiếp sau hai đứa mới có cơ hội tiếp tục làm bạn tốt của nhau!"
Tôi không hề nổi giận vì tôi thương Nhị Nha. Đều tại ân oán đời trước của cha mẹ nên cô bé mới bị hại thành ra thế này. Đồng thời, tôi cũng nghĩ đến thân thế của mình, tôi và cô bé đâu khác gì nhau, đều là người số khổ bị người đời trước hại.
Cho nên tới bây giờ tôi vẫn chưa ra tay đối phó với Nhị Nha mà chỉ thật lòng khuyên nhủ cô bé.
Tôi vừa dứt lời, khoảng mười giây sau, anh Ngưu rút mạnh được tay về, ngã bật ra đất, kêu lên một cách đau đớn.
Ngón tay của anh Ngưu đã bị đè nát, có vài ngón thậm chí còn bị nắp quan tài đè đứt. Sau khi ngã xuống nền đất kêu gào thảm thiết, anh Ngưu vẫn lo lắng cho bé Ngưu, cắn răng đứng lên lần nữa, quỳ phịch một tiếng trước mộ Nhị Nha, liên tục dập đầu, cái sau mạnh hơn cái trước, anh khóc lóc cầu xin: "Nhị Nha, cháu thả bé Ngưu ra đi, cháu muốn gì, chú đều đốt xuống đó cho cháu. Nếu như không được nữa thì cháu để chú chết thay bé Ngưu. Cháu đưa chú đi, chú sẽ chơi cùng với cháu, chỉ mong cháu thả bé Ngưu ra! Chú cầu xin cháu..."
Công cha như núi Thái Sơn, thấy cảnh này, mắt tôi cũng đỏ hoe, mũi sụt sịt. Bé Ngưu có một người cha bình thường mà vĩ đại yêu thương, còn tôi ngay cả cha ruột là ai cũng không biết, cũng chưa bao giờ biết được tình thương chân chính từ cha ra sao.
Lúc này, nắp quan tài đột nhiên lật ngược lại. Tôi nhìn thấy thi thể Nhị Nha nằm phía dưới cùng, khuôn mặt đã xám ngoét trương phồng lên, nhìn thật sự rất xót xa.
Còn bé Ngưu nằm thẳng tắp trên thi thể của Nhị Nha, người thằng bé bị tay Nhị Nha ôm lấy rất chặt. Nhưng chỉ thoáng cái, tay Nhị Nha đã từ từ buông lỏng ra.
Anh Ngưu thấy vậy, bèn dập đầu thêm lần nữa, liên tục cảm ơn: "Cảm ơn cháu, Nhị Nha, cháu là đứa bé ngoan, kiếp sau nhất định sẽ đầu thai vào một nhà thật tốt!"
Anh Ngưu vừa nói xong, cơ thể bỗng rùng mình một cái, cả người run lên, anh ta đánh mắt nhìn xung quanh theo phản xạ, nhưng không biết cơn lạnh lẽo không tên đó truyền từ đâu đến.
Nhưng anh Ngưu không nhìn thấy được, bởi vì lúc này quỷ hồn của Nhị Nha đang u ám đứng ngay sau lưng anh ta...

Bình Luận

0 Thảo luận