Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 465: Điên đảo thị phi

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Tất cả mọi người tập trung trên bờ, đợi Thanh Long và Chu Tước hạ lệnh. Nhân lúc này, tôi quan sát và đánh giá họ, không chỉ có đệ tử Diệp gia, mà cho dù là đệ tử Linh tộc, mặt mũi ai cũng nặng nề và nghiêm trọng.
Họ đã biết nơi này xuất hiện cả Quỷ đế, đã vậy thôn Ma Câu còn quái quỷ và hung hiểm đến mức này, chỉ e đã vượt quá khả năng tưởng tượng của họ đối với nơi đây.
Nhất là sắc mặt của Đại Thần môn và người của các môn phái trộm mộ khá khó coi, chẳng qua ai cũng nín nhịn trong lòng, không dám nói ra, thỉnh thoảng còn liếc về phía con sông phía sau lưng, sợ đám thủy quỷ trên những chiếc thuyền trắng vẫn còn xuất hiện.
Cảm xúc sẽ lan truyền trong cộng đồng, nhất là cảm xúc sợ hãi. Chỉ cần có ai đó không kiềm nén được mà giải phóng nó ra, chắc hẳn sẽ nhanh chóng lan tỏa trong đám đông. Nhưng họ không dám, cũng không có đường lui, họ kiêng dè thủ đoạn của Linh tộc, giết người không ghê tay, không hề chùn bước!
Thông tin tôi và Linh tộc quyết một trận tử chiến đã được truyền bá rộng rãi trong Đạo môn, chắc chắn sẽ còn có thêm nhiều người tu đạo chạy tới. Đa số là muốn tới hóng chuyện, nhưng chỉ sợ phen này có đi mà không có về.
Vương Lỗi đã xuất hiện, tính thời gian thì chắc đội quân của Tử Long cũng đến rồi, chắc hẳn hai người đã hội hợp. Bây giờ chỉ còn thiếu Vương Kỳ Bằng và thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa nữa thôi.
Thông tin đã được truyền đi nên chắc chắn họ cũng đang trên đường chạy tới. Còn về phía cửu động thập trại do Lâm Y Y dẫn đầu, tôi không biết họ biết tin tức này chưa.
Thực ra điều tôi lo lắng nhất là sợ họ gặp phải đội quân của tôn chủ Linh tộc, bây giờ thế lực của Thần Tiêu môn vẫn chưa tới, ngoài ra hai hộ pháp và tôn chủ khác cũng chưa xuất hiện, chắc hẳn cũng đang trên đường đến đây.
Vương Lỗi thì còn đỡ chứ những người khác chắc chắn không phải đối thủ của họ, tôi chỉ sợ họ phải hứng chịu thủ đoạn hiểm độc của tôn chủ. Hiện tại, tất cả vẫn là một ẩn số, trận chiến lớn chắc hẳn sẽ nổ ra. Vấn đề lớn nhất hiện tại là phải đối phó với Quỷ đế tại thôn Ma Câu này.
Chỉ khi nào giải quyết được Quỷ đế, họ mới dám yên tâm tiến vào thôn Ma Câu. Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, trên sổ sinh tử đã xuất hiện tên tôi, tuổi thọ của tôi sắp hết. Chỉ mong phán quan có thể khoan hồng độ lượng, cho tôi thêm một chút thời gian, như thế tôi có thể giải quyết chuyện thôn Ma Câu rồi.
Trước đó, khi biết tin này, lòng tôi không thể nào bình tĩnh được, nhưng bây giờ tôi nghĩ ngợi thông suốt rồi. Con người kiểu gì cũng phải chết, nhưng không thể chừa lại nuối tiếc nào.
Cho dù liều mạng, tôi cũng phải làm sao để những người đi theo mình có thêm vài người sống sót, nhất là Tử Long và Y Y. Một người là anh em của tôi, một người là người phụ nữ chưa kịp động phòng của tôi, tôi không muốn thấy bất kỳ ai trong số họ chịu tổn thương,
Tôi đã tính toán sẵn đường lui cho Lâm Y Y, tuy chúng tôi từng bái đường, nhưng vẫn chưa động phòng, vậy thì không thể coi là vợ chồng chính thức. Sau này cô ấy có thể gả cho người khác, làm vợ, làm mẹ người ta, lòng tôi cũng không còn lo lắng gì nữa.
Về phần phái Huyền Chân, nếu qua phen này mà vẫn còn sống sót, tôi sẽ nhờ Vương Kỳ Bằng tiếp quản chức chưởng giáo, tuyệt đối không để phái Huyền Chân suy tàn thêm lần nữa.
Khi tôi đang âm thầm tính toán thì Thanh Long và Chu Tước đã bàn bạc xong. Thanh Long bước tới phía trước đội ngũ, đảo mắt nhìn đám đông rồi nói: "Chắc các người cũng đã biết chuyện thôn Ma Câu này có Quỷ đế cả rồi. Tôi biết Quỷ đế rất khó đối phó, nhưng chúng ta không thể từ bỏ. Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải giải quyết Quỷ đế. Chỉ khi nào giải quyết được Quỷ đế, chúng ta mới có thể bình thản đi vào trong thôn! Giờ đã là buổi chiều, đợi đến tối, chúng sẽ xuất hiện. Thế nên mới nói, chúng ta không có đường lui nữa, chỉ có thể tiến về phía trước!"
Khi Chu Tước nói chuyện thì đám đệ tử xung quanh không ai dám lên tiếng, tất cả giữ vững nhịp thở, thậm chí không dám thở mạnh. Nhưng biểu cảm của họ là biết, họ đang sợ hãi.
Chu Tước ngừng lại trong thoáng chốc rồi tiếp tục nói: "Quỷ đế là sự tồn tại ở cảnh giới cao nhất của quỷ hồn rồi, quả thực rất khó đối phó, nhưng Đạo môn phát triển đến ngày hôm nay, có bao nhiêu người từng được gặp Quỷ đế? Đây là cơ duyên của tạo hóa, khi còn sống được gặp Quỷ đế, vậy thì chết cũng không thấy nuối tiếc nữa. Nhưng..."
Khi Chu Tước nói đến đây, đề tài câu chuyện bỗng dưng có một bước chuyển ngoặt: "Nhưng Quỷ đế không phải sự tồn tại vô địch, Quỷ đế ở dương gian của chúng ta thì ít chứ Quỷ đế ở Địa ngục Cửu U nhiều như lông bò vậy. Cho dù Quỷ đế lợi hại đến đâu đi chăng nữa, năm đó Thái Ất Chân Nhân vẫn nhốt hết bọn chúng dưới Địa ngục Cửu U đấy thôi. Từ trước đến nay tà không bao giờ thắng chính, tôi tin rằng chúng ta có thể đánh bại Quỷ đế ở thôn Ma Câu này. Mọi người đừng sợ, những ai sống sót chắc chắn sau này sẽ được Linh tộc trọng dụng!"
Nghe những lời Chu Tước nói, tôi bỗng nhiên rất muốn bật cười. Hắn là hộ pháp của Linh tộc, địa vị chỉ đứng sau tôn chủ và thánh nữ. Trong mắt Đạo môn, hắn chính là thống lĩnh của tà đạo, cũng là sự tồn tại tượng trưng cho tà đạo!
Vậy mà giờ hắn lại tự xưng mình là chính đạo, nhưng những việc mà bọn chúng làm so với lệ quỷ chỉ có hơn chứ không có kém. Những lời nói đường đường chính chính này rõ ràng đã đổi trắng thay đen một cách vô liêm sỉ.
Nhưng lão tổ Diệp gia rất phối hợp với Chu Tước, lớn tiếng hô hào hưởng ứng: "Hộ pháp nói không sai, từ xưa đến nay tà không thể thắng chính. Quỷ đế có lợi hại đến đâu cũng vẫn là tà, suy cho cùng không thể đánh bại được những người tu đạo như chúng ta. Chỉ cần chúng ta đoàn kết lại, sự tích chúng ta đánh bại Quỷ đế sẽ mãi mãi lưu truyền trong Đạo môn. Đến cả hậu nhân của chúng ta cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo và tự hào về chúng ta!"
Lời nói của lão tổ Diệp gia quả thực có thể lay động lòng người, đã vậy còn ở trong tình huống hoàn toàn không còn đường lui. Quả nhiên, nhờ tác động của ông ta, đệ tử Diệp gia lục tục giơ cây kiếm gỗ đào lên, đồng thanh hô to: "Chém tà ma! Giết Quỷ đế!"
Tiếng hô của họ hoàn toàn phá vỡ sự im lặng của thôn Ma Câu, tiếng vọng không ngừng dội lại trong lớp sương mù xung quanh, rất lâu cũng chưa tan hết. Tiếc rằng khu vực này cả người lẫn thú đều khó sống nên không nghe được dù chỉ là tiếng chim kêu khi giật mình bay đi, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách của dòng sông cuồn cuộn phía sau.
Nhờ hiệu ứng từ đệ tử Diệp gia, những người khác cũng hô hào theo, câu sau ngùn ngụt khí thế hơn câu trước. Đây là chút bùng nổ trong cơn tuyệt vọng, nhiệt huyết của tất cả mọi người được châm ngòi.
Bởi vì họ biết rằng, đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể bất chấp mọi thứ mà lao về phía trước thôi.
"Được!" Chu Tước nở nụ cười quỷ dị: "Chỉ cần mọi người đoàn kết lại, há phải sợ một Quỷ đế? Nhân lúc bây giờ trời chưa tối, chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị trước! Đệ tử Diệp gia nghe lệnh!"
Chu Tước định hạ lệnh nên thế lực của Diệp gia - do lão tổ Diệp gia đứng đầu - lập tức cúi đầu xuống chờ đợi Chu Tước sắp xếp.
Chu Tước gật gật đầu rồi lớn tiếng nói: "Lão tổ Diệp gia, Diệp Đường, hai người dẫn đầu đệ tử Diệp gia kết trận tại đây! Nhất định phải ngăn được cô hồn dã quỷ bên ngoài, không được phép cho chúng xông tới. Nếu muốn đối phó với Quỷ đế, chúng ta phải chặt đứt thế lực của Quỷ đế, để hắn bị cô lập, không được chi viện! Quỷ đế không có đối thủ thì chúng ta cũng dễ dàng đối phó với hắn hơn!"
"Xin hộ pháp cứ yên tâm, hãy giao chuyện này cho Diệp gia!" Lão tổ Diệp gia hứa hẹn.
"Được, khá lắm!" Chu Tước gật gật đầu hài lòng rồi nhìn về phía Bà Ba Hoàng: "Bà Ba Hoàng, nghe đồn bà là hóa thân của Hoàng Đại Tiên, mà dòng dõi của Đại Thần môn rất giỏi thỉnh thần trừ tà, bây giờ tôi xin giao cho bà một nhiệm vụ!"
Bà Ba Hoàng này vuốt ve Hoàng Bì Tử trong lòng, gật gật đầu với biểu cảm khá đắc ý. Biểu cảm này chắc là vì Linh tộc muốn trọng dụng họ.
Nhưng họ vẫn không hiểu được thủ đoạn của Linh tộc, đợi khi họ vô dụng rồi, người của Linh tộc có thể bỏ rơi họ bất cứ lúc nào.
Sau khi thấy Bà Ba Hoàng gật đầu, Chu Tước mới tiếp tục sắp xếp: "Bà Ba Hoàng, đợi khi đêm xuống, bà dẫn theo đệ tử của Đại Thần môn, thỉnh Xuất Mã Tiên của các vị ra, để họ canh giữ bên ngoài thôn này, nhất định không được để quỷ hồn xông vào thôn, hiểu chứ?"
Bà Ba Hoàng hất cằm đầy đắc ý, thản nhiên nói một câu không thành vấn đề. Sau khi sắp xếp xong người của Diệp gia và Đại Thần môn, Chu Tước tiếp tục nói: "Lát nữa tôi và Thanh Long hộ pháp sẽ dẫn đầu đệ tử Linh tộc tiến vào thôn, nếu gặp được Quỷ đế, tôi và Thanh Long hộ pháp sẽ giữ chặt chân hắn. Đến lúc đó, hơn một trăm người các người phải tập trung hết lại, cùng nhau kết sát quỷ chú. Bất kể thế nào, cũng phải giết được Quỷ đế đấy!"
"Được!" Lúc này đây tất cả mọi người tràn trề nhiệt huyết, vẻ sợ hãi trước đó đã hoàn toàn biến mất. Những lời nói của Chu Tước đem đến lòng tin và hi vọng cho họ.
Nhưng trong lòng tôi vẫn thấy lửng lơ lắm, luôn cảm thấy chắc hẳn Quỷ đế này không dễ đối phó như vậy. Quỷ Vương mà lúc trước Chu Tước từng nuôi cũng được coi là lệ quỷ cực kỳ khó đối phó, nhưng đứng trước mặt Quỷ đế, đến cả cơ hội giãy giụa cũng không có đã hồn bay phách lạc rồi.
Tôi chưa từng chứng kiến đạo hạnh của Quỷ đế, đương nhiên cũng hi vọng hắn có thể giải quyết được Linh tộc và nanh vuốt của Linh tộc, tốt nhất là lưỡng bại câu thương. Như thế, người được lợi nhất sẽ là tôi.
Khi tôi đang tính toán trong lòng thì tất cả mọi người đã bắt đầu bận rộn với nhiệm vụ của mình, ai cần kết trận thì kết trận, ai cần bày pháp đàn thì bày pháp đàn, hàng trăm người tu đạo cùng nhau ra tay, khung cảnh cực kỳ náo nhiệt.
Chu Tước thì dẫn theo đệ tử Linh tộc ngồi khoanh chân nghỉ ngơi, bây giờ đã sắp đến hoàng hôn, chỉ cần đợi màn đêm buông xuống! Tôi cũng muốn biết, trong mười năm qua, rốt cuộc xung quanh thôn Ma Câu đã tụ tập bao nhiêu oan hồn lệ quỷ.
Tôi càng muốn biết, phải chăng đám oan hồn lệ quỷ nãy đã phá vỡ được trận pháp của ông nội tôi và tiến vào thôn Ma Câu! Tất cả mọi thứ vẫn là ẩn số, nhưng chỉ cần đợi khi đêm xuống, tôi sẽ biết ngay mọi đáp án mà tôi cần.
Ngay khi tôi đang mong chờ thì Dương lão thất đột nhiên kéo tôi một cái. Tôi quay đầu nhìn lại, thấy anh ta chỉ về phía bờ sông, ban đầu tôi không kịp phản ứng, phải quan sát kỹ một lúc mới phát hiện ra manh mối, sau đó lặng lẽ vui mừng như mở cờ trong bụng!
Bởi vì chiếc bè gỗ dựa vào bờ sông bị ai đó lặng lẽ kéo sang. Hiển nhiên, phía bên kia bờ sông có người muốn qua đây...

Bình Luận

0 Thảo luận