Sau khi quyết định xong, chúng tôi không định cố tình tiến vào trong trấn nữa! Trong trấn có oán quỷ canh gác, hiển nhiên là bọn chúng không muốn để chúng tôi vào.
Dựa vào đạo hạnh của tôi, muốn xông vào không khó. Nhưng tôi lo hai anh em Dương lão tam và Dương lão thất, bọn họ không đủ đạo hạnh. Hơn nữa tôi cũng không biết bên trong rốt cuộc có bao nhiêu oan hồn ác quỷ. Nếu cố tình xông vào, tôi sợ họ không chịu nổi, bị ác quỷ nhập vào người rồi mất trí.
Cách bây giờ chính là chờ. Chờ đến khi trời tối, thứ bên trong sẽ ra ngoài hoạt động. Chúng tôi chọn một nơi bí mật, chính là nấp ở phía sau mấy cây đa kia. Như vậy cho dù có người đến thì chúng tôi cũng có thể phát hiện ra ngay!
Để tránh bại lộ, chúng tôi cũng không đốt lửa. Mà sau khi tối đến, không khí cũng càng ngày càng lạnh, nhiệt độ bây giờ chắc đã xuống đến âm mấy độ!
Tôi cảm thấy trên lông mày và trên tóc đều đã kết băng, thân thể đông cứng đến mất cảm giác. Lại thêm âm khí thấu xương truyền ra từ trấn, tôi sắp không chịu đựng nổi nữa rồi!
Lúc đến đây, Dương lão thất có mang theo một bình rượu mạnh. Hai anh em họ dựa sát vào nhau, thỉnh thoảng lại uống một hớp rượu mạnh để bớt lạnh. Nhưng cho dù làm vậy thì họ vẫn lạnh đến run lẩy bẩy.
Hoàn cảnh lần này còn gian khổ hơn bất kỳ lần nào chúng tôi từng trải. Nhưng điều tốt là hai anh em họ chẳng hề kêu khổ tiếng nào!
Đêm càng khuya, không khí cũng càng lạnh. Nếu còn tiếp tục như vậy thì chúng tôi nhất định sẽ bị chết cóng. Kỳ lạ là cho dù bây giờ đã khuya, bên trong và xung quanh trấn đều không hề có một chút tiếng động nào, yên tĩnh như chết!
"Anh... Anh Cửu, sắp... sắp đến giờ... đến giờ... tý rồi. Sau đó... chúng ta phải... làm sao?" Dương lão thất sắp không chịu nổi nữa, lúc nói chuyện cũng run cầm cập.
Tôi nghiến răng, an ủi: "Lão thất, chờ thêm chút nữa. Chờ đến giờ tý là các oan hồn ác quỷ sẽ xuất hiện! Gắng chịu một chút!"
"Vâng." Dương lão thất run rẩy gật đầu, lại uống thêm một hớp rượu mạnh. Mặt anh ta đã có vẻ ngà ngà say.
Thật ra tôi cũng không chắc chắn lắm. Nếu còn không có động tĩnh gì nữa thì tôi phải cho họ nhóm lửa lên. Đợi thêm nửa tiếng, nếu thật sự không được thì chỉ có thể nhóm lửa.
Thời gian từ từ trôi qua. Đối với chúng tôi mà nói, mỗi một giây đều là nỗi giày vò dài đằng đẵng. Không chỉ giày vò về thể xác mà còn ở tinh thần.
Chờ thêm mấy phút, tôi cũng sắp không chịu được nữa. Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, vầng trăng khuyết đã treo cao. Nhưng ánh sáng từ mặt trăng lại rất mờ tối, giống như bọc một lớp lông vậy. Tôi cảm thấy ngay cả ánh trăng cũng có vẻ lạnh lẽo!
"Anh Cửu, lão thất không chịu được nữa rồi!" Lúc này Dương lão tam bỗng nhiên hô lên.
Tôi lập tức nhìn về phía Dương lão thất. Tình trạng của anh ta không ổn lắm, giống như sắp ngủ mất. Không biết là do uống say hay đã bị đông lạnh đến mức mất cảm giác.
Tôi không nói gì, lại liếc mắt nhìn xung quanh. Tối đến đáng sợ, yên tĩnh đến đáng sợ, vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cuối cùng tôi chỉ đành cắn răng nói: "Không còn cách nào khác, chúng ta đốt lửa... lên thôi..."
Nào ngờ tôi còn chưa nói hết lời, đèn lồng trắng trên cây đa đột nhiên sáng hết lên. Chẳng hề có một dấu hiệu nào, đến một cơn gió tà cũng không có mà những chiếc đèn lồng trắng này đã sáng lên.
Trong phút chốc, cảnh vật vốn đang đen kịt đột nhiên hiện lên ánh sáng yếu ớt! Nhìn thấy chiếc đèn lồng trắng sáng lên, tôi vội vàng đứng dậy. Cả người không chút cảm giác, tôi phải làm vài lần mới đứng dậy được.
Đến lúc quay đầu nhìn tình hình trong trấn, tôi nhìn thấy căn nhà trong trấn cũng có cặp đèn lồng trắng sáng lên. Trong trấn là sương mù quỷ quái dày đặc, khả năng chiếu sáng của đèn lồng trắng rất yếu, như thể làn sương quỷ quái kia bao phủ đèn lồng trắng lại vậy, chỉ có thể nhìn thấy một vầng sáng rất yếu!
Đèn lồng trắng và sương mù quỷ quái càng khiến trấn nhỏ này trở nên âm u khủng bố hơn!
Mà sự thay đổi đột ngột này cũng khiến Dương lão thất tỉnh táo lại. Thân thể đột nhiên căng thẳng, cái lạnh cũng theo đó mà tan đi kha khá.
"Cẩn thận một chút. Bây giờ chắc đã qua giờ tý, bọn chúng sẽ ra ngoài hoạt động!" Sau khi nhắc nhở, tôi chuẩn bị vòng đến cổng trấn. Còn chưa nhích người, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh từ xa!
Nơi xa tối đen, xung quanh đều là sương mù, hoàn toàn chẳng thể thấy rõ được tình hình phía trước. Tôi chỉ nghe thấy tiếng chuông "leng keng, leng keng" đang từ từ đến gần.
Mà tiếng leng keng đột ngột vang lên trong đêm tối đã phá tan sự yên tĩnh xung quanh, khiến tôi cảnh giác hơn.
Ba người chúng tôi trốn phía sau cây đa. Đợi khoảng một hai phút, chúng tôi lại nghe thấy âm thanh kỳ lạ khác. Âm thanh đó là tiếng "bình bịch", không phải là tiếng vó ngựa, rất giống tiếng bánh xe lăn trên đất!
Âm thanh này càng lúc càng gần chúng tôi. Ba người chúng tôi đều nín thở, cảnh giác nhìn về hướng mà âm thanh truyền tới. Tôi nhìn chằm chằm về hướng đen kịt kia liên tục nên cũng mỏi, dường như xung quanh đều đã biến thành màu đen.
Ngay vào lúc tôi đang chăm chú nhìn, ở một nơi cách đó không xa lại từ từ xuất hiện một điểm sáng màu trắng! Điểm sáng màu trắng này không ngừng to lên. Đến lúc tôi thấy được rõ ràng thì điểm sáng màu trắng đó đã biến thành một vòng sáng trắng!
Lần này tôi mới thấy rõ đây là một chiếc đèn dẫn hồn di động! Xung quanh đèn dẫn hồn luôn bị sương mù quỷ quái bao phủ, ánh sáng từ đèn hoàn toàn không xuyên qua được. Nhưng xem ra chắc là có người đến đây!
"Có người đến rồi, cẩn thận một chút!" Ý thức được điều này, tôi liền nhắc nhở. Cùng lúc đó tôi cũng rút Thước Trấn Hồn ra, liên tục nhìn chằm chằm về phía đèn dẫn hồn, chỉ sợ sẽ nhìn sót mất điều gì!
Nhưng tôi nhìn về phía trước thì lại quên mất tình hình phía sau. Tôi đang chờ người phía trước tới gần, Dương lão thất đột nhiên vỗ vai tôi, khiến tôi hoảng đến mức giật bắn người.
Tôi vừa quay đầu lại, Dương lão thất vội vàng chỉ về sau. Tôi nhìn theo, lúc này cũng rợn tóc gáy.
Chẳng biết từ lúc nào, cổng vào trấn đã tụ đầy oan hồn ác quỷ! Bọn chúng đứng trước cổng, giống như không dám bước ra khỏi trấn một bước!
Hoàn toàn không biết có bao nhiêu oan hồn ác quỷ, chỉ thấy được một đám lớn lít nha lít nhít. Mỗi một con đều cúi đầu rũ vai, chân độn lên, bước bằng mũi chân.
Nhất là khuôn mặt của bọn chúng đều vô cùng nhợt nhạt, ánh mắt oán hận và lạnh lẽo khiến người ta thấy mà sởn cả tóc gáy!
Bọn chúng tụ lại ở cổng trấn, giống như đang đợi đám người kia đến.
Hai người Dương lão tam làm gì đã thấy nhiều oan hồn ác quỷ như vậy? Họ cũng bắt đầu sợ sệt, nhỏ giọng thầm thì: "Trong này rốt cuộc có bao nhiêu oan hồn ác quỷ vậy? Nhưng hình như bọn chúng không thể rời khỏi trấn này!"
Tôi nhìn ra được họ hơi sợ nên nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ. Chỉ cần chúng ta không chọc vào bọn chúng thì bọn chúng sẽ không chủ động tìm chúng ta. Hơn nữa bên dưới cổng trấn chắc có chôn thứ gì đó, mới khiến bọn chúng không ra ngoài được!"
"Như vậy thì tôi yên tâm rồi!" Nghe được lời an ủi của tôi, Dương lão thất mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta vừa dứt lời, âm thanh leng keng và tiếng "bình bịch" cũng càng lúc càng gần chúng tôi, hình như chỉ còn cách chúng tôi có mấy mét!
Tôi vội vàng quay đầu, lập tức nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang chạy đến! Tôi tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, thứ đang di chuyển về phía chúng tôi là một chiếc xe ngựa!
Con ngựa kia mang màu trắng thuần, thể trạng rất lớn, trông rất đẹp! Trên cổ con ngựa có đeo một cái chuông, nó còn kéo theo một chiếc xe ngựa cổ đại. Trước đó tôi không nghĩ ra âm thanh "bình bịch" kia là thứ gì, mãi đến bây giờ mới biết là âm thanh phát ra từ bánh xe gỗ lăn trên đất của chiếc xe ngựa này!
Xe ngựa có treo một chiếc đèn dẫn hồn! Ở trên xe ngựa có một người thúc ngựa đang ngồi. Tầm mắt quá tối, tôi hoàn toàn không thấy rõ dáng vẻ của người này. Dựa vào ánh sáng nhẹ tỏa ra từ đèn dẫn hồn, tôi mới miễn cưỡng thấy được hình người đại khái!
Mặt của người này cúi rất thấp, trên đầu còn đội một cái mũ với hình dạng kỳ lạ nên không thấy được mặt mũi. Phía sau xe ngựa lại kéo một xe tiền giấy và đủ loại vật phẩm cõi âm. Có nhà, có người giấy và đủ loại đồ vật khác!
Đợi xe ngựa này đi vào, tôi mới chú ý thấy phía sau xe ngựa còn có mấy người theo sau! Bọn họ bảo vệ hai bên xe ngựa, cầm trường mâu trong tay, mặc đồ cũng giống nhau.
Nhất là quần áo bọn họ mặc trên người lại vô cùng gọn gàng sáng sủa!
Đợi sau khi nhìn rõ tình hình của bọn họ, Dương lão thất lập tức hỏi tôi: "Anh Cửu, những người này làm gì vậy? Trông không giống người sống lắm?"
Hai anh em Dương lão tam đều không nhìn ra được. Tôi nghiến răng, nhỏ giọng nói: "Người thúc xe kia là người làm cho ngân hàng Thiên Địa, chuyên đưa tiền tài và vật cõi âm cho người chết! Nếu tôi đoán không lầm, mấy người bảo vệ xe ngựa chính là người áp tiêu của Địa phủ!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận