Cổng cung Ngọc Hư cũng được làm bằng hàn băng ngàn năm của hốc Côn Lôn, nên không thể mở liều được. Thế nhưng lúc này, tôi lại trông thấy cánh cổng cung Ngọc Hư ấy đang từ từ mở ra.
Trên cánh cửa dày và nặng vẫn còn đang cắm ba tín vật chưởng môn của tam đại giáo phái: kiếm Long Uyên, lò Luyện Đan và bút Thiên Sư. Nếu không tận mắt chứng kiến thì có lẽ chẳng ai nghĩ rằng hóa ra ba thứ ấy lại là ba thanh chìa khóa để mở cổng cung Ngọc Hư.
Khoảnh khắc cánh cổng bật mở, tôi trông thấy bên trong có làn khí lạnh tỏa ra. Thạch Minh Thánh Hàm lúc này đang đứng ở bên cạnh cửa cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi chưa đợi cổng mở ra hết đã lách mình vào trong.
Ngay sau khi cô ta đi vào không lâu, tôi bỗng trông thấy Trình Tùng, không biết ông ta chạy từ chỗ nào ra mà cũng chạy vào trong cổng theo Thạch Minh Thánh Hàm. Có lẽ Trình Tùng là người đầu tiên đến hốc Côn Lôn nhưng ông ta mãi không lộ diện, hóa ra là đang đợi cơ hội này.
"Chết tiệt!" Thấy hai người đó lần lượt tiến vào cung Ngọc Hư mà tôi sốt hết ruột gan. Nếu như để Thạch Minh Thánh Hàm tìm thấy long mạch chính của Trung Hoa thì đám người tu đạo chúng tôi chắc chắn sẽ là tội nhân thiên cổ của Đạo giáo Trung Hoa.
Đến giờ tôi vẫn còn chưa biết ý đồ của Trình Tùng, nhưng với thực lực của ông ta thì chắc chắn không phải đối thủ của Thạch Minh Thánh Hàm, cho nên tôi nhất định phải đi ngăn cản cô ta.
Quyết định xong, tôi chuẩn bị dốc sức tấn công bốn sứ giả Ngũ Hành còn lại. Nhưng hình như có vẻ họ đã phát hiện ra ý đồ của tôi, họ không liều mạng công kích tôi nữa mà chuyển sang cố tình câu giờ.
Bất kể đòn công kích của tôi mạnh đến mức nào, họ vẫn không chống cự chính diện. Dưới sự phối hợp vừa công vừa thủ ăn ý của mình, bốn người họ đã ép tôi khiến cho tôi không thể đến gần cổng cung Ngọc Hư lấy nửa bước.
Sau khi tôi tung một chưởng đẩy lùi bốn người họ, sứ giả hệ Mộc mới bắt đầu cười phá lên: "Lý Sơ Cửu, nhiệm vụ của bọn ta chính là chặt đứt long mạch của Trung Hoa các người. Trước khi đến núi Côn Lôn, bọn ta đã không nghĩ đến việc sống sót rời khỏi đây. Chỉ cần có thể chặt đứt long mạch chính của Trung Hoa các người, phá hoại phong thủy khí số của các người là bọn ta đã thành công rồi! Tuy cậu lợi hại thì lợi hại đấy, nhưng nếu muốn thoát khỏi bốn người bọn ta thì chắc chắc không phải chuyện có thể giải quyết xong sớm được đâu! Đây là sứ mệnh chí cao của Âm Dương đạo bọn ta mấy chục năm nay, không người nào có thể ngăn cản được!"
Tôi nghiến răng, lạnh giọng quát: "Được, trước lúc đó thì tôi sẽ giết hết bốn người các vị!"
Dứt lời, tôi lật tay lại, chập hai tay lại với nhau rồi kéo sang hai bên. Ở giữa song chưởng tức khắc xuất hiện một thanh kiếm ngưng tụ từ chân khí. Tôi túm lấy chuôi kiếm, xông thẳng về phía sứ giả hệ Mộc.
Hắn là người chủ chốt phát động công kích trong số các sứ giả Ngũ Hành, một khi hắn chết, công kích của những người còn lại sẽ bị tê liệt. Cộng thêm việc sứ giả hệ Kim đã bị tôi giết thì nếu như muốn dồn sức giết hắn có lẽ vẫn còn có cơ hội.
Chỉ có điều nếu như thế sẽ tốn không ít thời gian, mà hiện giờ tôi không thể chậm trễ thêm được nữa, nhất định phải dốc sức, nhanh chóng giải quyết bọn họ.
Quả nhiên, sứ giả Ngũ Hành vẫn tiếp tục sử dụng chiến lược lúc trước, tuyệt đối không liều mạng với tôi để có thể kéo dài thời gian. Lúc bấy giờ tôi đang xông lên, sứ giả hệ Hỏa bèn quay sang xuống tay với tôi, hắn tung ra song chưởng, khiến hai luồng lửa bay thẳng về phía này.
Tôi nâng kiếm vẩy một cái, tức thì chân khí dâng trào lên, đẩy lùi hai ngọn lửa của hắn. Sau đó tôi lại chém thêm một kiếm, lúc này đến lượt sứ giả hệ Thổ nhanh nhẹn ra tay, chỉ trong nháy mắt một bức tường đất dày đã lại xuất hiện trước mặt họ.
Kiếm khí lạnh lẽo của tôi chém vào bức tường đất, chỉ nghe xoẹt một tiếng, bên trên mặt tường đất đã để lại một vết chém rất sâu. Hai chân tôi điểm trên mặt đất, tung người nhảy lên thật cao, khi còn chưa phóng qua bức tường đất đã liên tục vung mấy nhát kiếm về phía họ.
Thoáng chốc, vô số mũi kiếm khí điên cuồng bắn đi kèm theo tiếng kiếm reo "vù vù". Trong lúc tôi tấn công, sứ giả hệ Thủy cũng phát động tấn công, hai tay hắn giơ giữa không trung, và rồi trên mặt đất xuất hiện vô số nhũ băng, sau đó đồng loạt đánh về phía kiếm khí của tôi.
Ầm! Ầm!
Từng tiếng ầm ầm vang lên, nhũ băng lúc này đã bị kiếm khí đánh vỡ tan, chỉ có điều kiếm khí vẫn bị nhũ băng làm thay đổi phương hướng, có cái đánh lên tường băng của cung Ngọc Hư, có cái đánh lên mái hiên bên trên cung Ngọc Hư, chỗ nào bị chém phải đều để lại một vết kiếm rất sâu.
Lúc này tôi đã đứng ở bên trên bức tường đất chắn giữa bọn họ. Tôi lắc cổ tay một cái, trường kiếm trong tay tức thì tuốt ra, chém thẳng về phía sứ giả hệ Mộc. Tốc độ rất nhanh, khiến sứ giả hệ Mộc biến sắc, hai tay giơ ra vồ lấy trường kiếm của tôi ngay giữa không trung.
Lúc đó thanh trường kiếm của tôi chỉ cách hắn không đầy một mét, giờ bị khựng lại giữa không trung không sao tiến lên được. Mà bấy giờ còn đột nhiên có một giàn dây leo dài ngoằng quấn chặt lấy thanh trường kiếm. Tôi bèn xoay đạo chỉ một vòng, trường kiếm cũng nhanh chóng chuyển động theo, thoáng chốc cắt những sợi dây leo kia thành vô số đoạn. Sứ giả hệ Mộc không dám buông bỏ, điên cuồng thúc giục dây leo khiến hai chúng tôi rơi vào thế giằng co.
Chớp thời cơ này, tôi bắt đầu chầm chậm buông bỏ thanh trường kiếm, để trường kiếm không đi khoắng đám dây leo đang quấn lên nó nữa. Thấy tôi bắt đầu rơi xuống thế hạ phong, sứ giả hệ Hỏa lập tức tung đòn, hai tay túm về phía trước, tức thì có hai ngọn lửa lớn trào ra khỏi lòng bàn tay hắn.
"Ha ha ha! Kết thúc rồi!" Trông thấy ngọn lửa kia sắp liếm đến chỗ tôi, tôi bắt đầu cười phá lên, đồng thời tay trái tung ra một chưởng, chân khí mạnh mẽ ngay tức khắc dâng trào lên, tạt đầu ngọn lửa kia về phía sứ giả hệ Mộc.
Ba sứ giả Ngũ Hành còn lại còn chưa kịp định thần lại thì ngọn lửa kia đã nuốt chửng lấy sứ giả hệ Mộc, mà trong ngũ hành, hỏa có thể trị được mộc.
Đến khi ba người kia phản ứng lại, sứ giả hệ Thủy bèn lập tức ra tay giúp đỡ. Nhưng sao tôi có thể cho hắn cơ hội đó được? Nhân lúc hắn còn chưa kịp ra tay, tôi đã chạy vụt đến phía trước mặt sứ giả hệ Mộc, đánh một chưởng vào ngực hắn khiến hắn rơi thẳng xuống vách núi.
Chỉ trông thấy một bóng người chìm trong đám lửa rơi thẳng vào trong vực sâu tối tăm vạn trượng, thân hình càng ngày càng nhỏ, cho đến khi ánh lửa cuối cùng lụi tàn.
Giải quyết được sứ giả khó dây dưa nhất này xong thì dễ dàng xử lý ba sứ giả còn lại hơn nhiều. Phương thức và uy lực công kích của họ rất mạnh, cũng rất khó dứt ra, nếu như tôi không đạt được cảnh giới hóa khí ngưng hình thì chẳng có cách nào để đối phó họ cả.
Họ có thể mượn nguyên tố ngũ hành để tấn công từ xa, mà chân khí của tôi cũng có thể tấn công từ xa, khí phá vạn vật, không gì là không xuyên thủng được, nên lại càng có thể khắc chế được tất cả đòn tấn công của họ.
Tôi thấy ba người kia đang căm hận nhìn mình thì lạnh giọng bảo: "Tuy mệnh cách của các người kỳ lạ, có thể lợi dụng sức ngũ hành để phối hợp công kích lẫn nhau. Nhưng các người vẫn chẳng thể nào thoát ra được khỏi tam giới, đứng vào hàng tiên nhân. Phàm là những người vẫn còn ở trong tam giới, nhất định sẽ chịu sự áp chế của tương sinh tương khắc. Ban nãy tôi cố tình để lộ ra vẻ sắp thua cuộc, chính là vì muốn dụ ông dùng lửa tấn công mình. Chỉ có lửa của ông mới có thể trị được mộc! Chỉ khi khiến các người tương khắc với nhau trong nội bộ nhóm thì mới có thể giết chết các ngươi, như vậy thì thuật ngũ hành sẽ không còn ưu thế gì nữa!"
"Hừ!" Sứ giả hệ Thổ hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: "Lý Sơ Cửu, cậu đừng có mà đắc ý! Hôm nay cho dù bọn ta phải liều mạng chiến đấu cũng tuyệt đối không để cho cậu đi ngăn cản thần nữ của bọn ta đâu! Chỉ cần thần nữ chặt đứt được long mạch của Trung Hoa các cậu thì bọn ta chết cũng không hối tiếc! Đợi đến khi khí số của người Trung Hoa cạn kiệt, thiên quân nhất định sẽ dẫn binh trở lại san bằng nơi này! Đến lúc đó tất cả các người đều sẽ chết trên tay thiên quân! Lý Sơ Cửu, ta sẽ chờ đến ngày đó đó, chờ đến ngày kết cục của cậu còn thê thảm hơn cả bọn ta!"
Ngó chừng trận thế của ba người họ hẳn là muốn chuẩn bị liều mạng với tôi. Thật ra tôi cũng không e ngại họ lắm, chỉ là sợ sẽ bị kéo dài thời gian. Hiện giờ thứ tôi cần nhất chính là thời gian, nhất định phải nghĩ cách ngăn cản Thạch Minh Thánh Hàm.
Ngay lúc tôi đang khó xử, Lâm Tiêu và những người khác đã xông đến: "Sơ Cửu, cậu đi đối phó với Thạch Minh Thánh Hàm đi, ba người này hãy giao cho bọn tôi xử lý!"
Không chỉ có một mình Lâm Tiêu đến giúp đỡ, bên cạnh ông ta còn có cả Vương Kỳ Bằng, Dương lão tam, bọn họ đều là đạo sĩ chính thống, nên miễn cưỡng có thể đối phó với thuật ngũ hành của ba sứ giả kia.
Trên người đám Lâm Tiêu đều toàn máu là máu, ngay cả con mắt cũng đã đỏ vằn lên. Tôi thuận thế quay đầu liếc nhìn tình hình trận chiến trên cầu thang băng. Tình hình lúc này cực kỳ ác liệt, thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông, gần như nhuộm đỏ cả cầu thang băng.
Thỉnh thoảng có một cơn gió thổi đến, mùi máu tanh nồng nặc bèn ngay lập tức phả vào mặt.
Quân số hai bên còn sót lại không nhiều, Mạnh Doanh và A Cẩu đang dẫn đội, chém giết cực kỳ hung mãnh, nhìn chung là phe chúng tôi trên cơ. Có lẽ không cần đến một canh giờ nữa là có thể giải quyết được toàn bộ số âm dương sư còn sót lại.
Trận chiến này mặc dù thương vong nặng nề nhưng đủ để được người đời sau ca tụng. Họ đã chết, nhưng chết trong vinh dự.
Hiện giờ Lâm Tiêu đã giúp tôi kéo chân ba sứ giả Ngũ Hành kia, vậy là tôi có thể đi đối phó Thạch Minh Thánh Hàm mà không cần lo lắng gì nữa. Thạch Minh Thánh Hàm đã đi vào trong được khoảng mười lăm phút rồi, không biết cô ta đã tìm được long mạch chính của Trung Hoa hay chưa?
Tôi nhắc nhở đám Lâm Tiêu, Vương Kỳ Bằng: "Lâm đại ca, Kỳ Bằng, lão tam, tuyệt đối đừng bất cẩn, thuật ngũ hành của họ rất đặc biệt! Nếu như không đối phó được thì các anh chỉ cần ngăn chân họ lại là được, tuyệt đối không được liều mạng! Chờ tôi giải quyết xong Thạch Minh Thánh Hàm sẽ nhanh chóng đi ra giúp mọi người!"
"Yên tâm đi anh Cửu! Anh cứ việc đi bảo vệ long mạch Trung Hoa, không cần lo lắng những chuyện phía sau đâu!" Vương Kỳ Bằng gật đầu hứa hẹn.
"Được!" Tôi gật đầu, đề khí nhảy bật lên, thoát khỏi vòng vây của sứ giả Ngũ Hành. Ba người họ còn muốn đuổi theo tôi, nhưng ngay lập tức đã bị đám Lâm Tiêu quấn lấy.
Tôi cấp tốc xông về phía cổng cung Ngọc Hư, rồi vọt vào trong không một chút do dự.
Nhưng ngay khi mới vọt vào trong, tôi đã thấy hối hận ngay lập tức...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận