Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 456: Đội quân oan hồn

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Theo thời gian mà lão quỷ suy tính, trong vòng hai ngày tới, đội của Tử Long sẽ tới kịp. Mà người đi một con đường khác để dụ người Linh tộc đi giúp tôi nói không chừng chính là Tử Long!
Vừa nghĩ đến anh ấy là tôi lại không nén được sự kích động. Nhưng bởi vì hai đại hộ pháp của Linh tộc vẫn chưa hề xuống núi, nên chúng tôi không dám mạo hiểm mò ra ngoài.
Đợi khoảng chừng mười lăm phút sau, xung quanh đã không còn bất cứ động tĩnh gì nữa, tôi mới bò từ trong khe núi ra đánh giá tình hình xung quanh. Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, hiện giờ đã không thể nhìn thấy bất cứ sinh vật sống nào.
Tôi nhìn về phía dưới núi, lúc này cũng không nhìn thấy hơn một trăm đệ tử mà Diệp Đường dẫn đầu đâu nữa.
Vậy là xem ra họ đã tiến vào trong màn sương quỷ. Càng đến tối, màn sương quỷ đó sẽ càng dày đặc, gần như không thể nhìn thấy chút ánh sáng nào. Vầng trăng trên trời rất mờ, giống như đã bị trùm lên một lớp màng mỏng, có cảm giác lạnh lẽo không thể diễn tả bằng lời.
Từ khi tôi bước vào trấn Ma Câu, mặt trăng vùng này đều có thêm quầng sáng. Mà quầng sáng mặt trăng đối với người trong Đạo môn thì không phải là một dấu hiệu tốt lành, đó là dự báo sắp có chuyện xấu xảy ra.
Lúc này, lão quỷ cũng bò từ trong khe núi ra, nói: "Sơ Cửu, hai đại hộ pháp của Linh tộc đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, xem ra bọn họ đã đến thẳng thôn Ma Câu rồi!"
Tôi gật gù: "Rất có thể, tôi cá đến tám chín phần mười là như thế. Nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng, lỡ đâu bọn họ giả vờ rồi bất ngờ quay lại phản công. Cho nên chúng ta nhất định phải cẩn thận một chút. Bây giờ chúng ta đã bước nửa bước vào Quỷ Môn quan, chỉ bất cẩn một chút thôi là sẽ hi sinh toàn bộ!"
Lão quỷ ừ một tiếng, sau đó hỏi tôi: "Vậy bây giờ phải làm sao? Đuổi theo hay là lui về rồi hẵng bàn tiếp?"
Tôi suy nghĩ một lúc, sau đó nhanh chóng quyết định: "Không cần đuổi theo, chúng ta lui về trước! Bây giờ là buổi tối, tiến vào thôn Ma Câu không dễ dàng thế được. Hơn nữa, tôi cũng muốn biết người dẫn dụ Linh tộc giúp chúng ta liệu có phải là đám Tử Long không."
"Cũng được!" Lão quỷ tán đồng: "Vậy chúng ta trốn đến trấn trước, nếu như người giúp chúng ta là Tử Long, họ nhất định sẽ quay trở về trấn để tìm chúng ta."
"Được, xuống núi thôi!" Sau khi xác định hai đại hộ pháp sẽ không quay lại, tất cả chúng tôi mới bò từ trong khe núi ra. Lão thợ làm vàng mã ban nãy đã tiêu hao không ít tu vi, cộng thêm tuổi tác đã cao, nên thân thể rất yếu, bước đi đã bắt đầu loạng choạng không vững.
Tôi bảo Dương lão thất cõng lão thợ làm vàng mã, sau đó chúng tôi nhanh chóng đi xuống núi. Sau khi vào trong trấn, tôi bảo bọn họ đến tiệm quan tài chờ tôi. Địa giới của tiệm quan tài không nhỏ, hơn nữa cửa sau có thể mở ra. Đến lúc đó nếu như người Linh tộc tìm đến, chúng tôi cũng có cơ hội để chạy trốn.
Thấy tôi không về tiệm quan tài cùng họ, lão quỷ bèn hỏi: "Sơ Cửu, cậu định đi đâu?"
Tôi mỉm cười nói: "Tôi phải đi theo xem một chút, thuận tiện thăm dò tình hình. Nếu không chúng ta sẽ rất bị động."
"Không được, nguy hiểm lắm!" Lão quỷ không đồng ý, ông ta ngăn tôi lại rồi khuyên nhủ: "Sơ Cửu, bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, cậu không thể đơn độc hành động được. Chờ Tử Long đến, chúng ta lại bàn bạc tiếp!"
"Đừng lo, tôi có suy tính riêng mà! Hơn nữa, bọn chúng muốn bắt tôi cũng không phải là chuyện dễ. Chỉ cần không phải cả hai đại hộ pháp đồng thời ra tay, chỉ bằng một lão tổ của Diệp gia cũng không thể đánh bại tôi được đâu! Mọi người cứ chờ tôi, yên tâm, tôi sẽ không làm ra chuyện gì bộp chộp đâu!" Tôi biết lão quỷ lo lắng cho an nguy của tôi, nên đành lựa lời cho ông ta yên lòng.
Lão quỷ biết không thể khuyên được tôi, chỉ có thể thở dài một tiếng, nói: "Được rồi, phải hết sức cẩn thận, nhất định không được kích động!"
"Được." Tôi mỉm cười đồng ý, sau đó rời khỏi trấn, đi theo con đường cái, đuổi theo đám người kia.
Sau khi tôi tiến vào địa giới thôn Ma Câu, ánh trăng ngay lập tức đã bị chặn lại, xung quanh đều là màn sương quỷ lạnh lẽo, tầm nhìn không đến một mét. Cũng may tôi đã quá quen thuộc với con đường này, nên màn sương quỷ không ảnh hưởng quá lớn đến tôi. Tôi vẫn có thể dựa theo con đường trong kí ức để đuổi theo.
Nhiệt độ nơi này đã hoàn toàn xuống dưới 0 độ, xung quanh đâu đâu cũng có cô hồn dã quỷ đang bay lượn. Đại đa số đều không có ý thức, chỉ biết bay lững thững theo âm khí.
Dương khí trên người tôi rất nặng, mà tôi còn là thân đồng tử nên bọn chúng không dám tới gần, chỉ dám thập thò đi theo từ xa. Những oan hồn có đạo hạnh lợi hại e là đã đi theo đại đội quân của Diệp Đường rồi.
Quả nhiên, khi tôi vừa lén lút đuổi theo được vài phút thì nghe thấy cách đó không xa đang vang lên âm thanh niệm chú đầy khí thế: "Ta là mắt trời, gắn liền với trời. Mắt như sấm sét, chói lọi tám cực. Nhìn rõ trong ngoài, không thứ gì có thể ẩn nấp; ngũ tinh điểm sắc, chiếu sáng cõi âm. Ngàn thần vạn thánh, bảo vệ chân linh của ta. Mãnh thú khổng lồ, tiêu diệt thể xác. Nơi chốn đang ở, vạn thần nghênh đón, vạn quỷ chớ ngăn. Chúng ta thờ phụng Thái thượng lão quân, cấp cấp như luật lệnh, lệnh ban thuật dừng, kính nhờ quang minh đại đạo!"
Câu thần chú này là thần chú đuổi ma cơ bản nhất của Đạo giáo, có đến ít nhất năm mươi đệ tử đang đọc đồng thanh câu thần chú này. Không thể không nói khí thế của nó thật sự vang trời, hơn nữa, nhiều đệ tử tu đạo cùng đọc thần chú đuổi ma như thế này thì cho dù có nhiều oán quỷ hơn nữa thì cũng chẳng thế nào nhập vào người họ được.
Bất luận là Đạo giáo hay gia tộc Đạo môn, ngoại trừ cần phải có các cao nhân tọa trấn ra thì cũng cần có cả các đệ tử bình thường. Một cao thủ không thể đối phó với hàng trăm hàng ngàn oan hồn, nhưng nếu có hơn trăm đệ tử tu đạo thì cũng đủ để đối phó với vô số cô hồn dã quỷ.
Đây cũng chính là lí do vì sao một gia tộc muốn mạnh mẽ thì không thể chỉ dựa vào mỗi cao nhân mà còn cần phải có nhiều đệ tử Đạo môn.
Từ nơi âm thanh phát ra có thể phán đoán, có lẽ bọn họ đã bước vào địa giới thôn Ma Câu. Hay nói cách khác, họ còn cách thôn Ma Câu khoảng một cây số.
Ý thức được điều này, tôi lại tăng nhanh tốc độ, đến khi tôi đuổi được đến chỗ ngoặt phía trước mặt, quả nhiên trông thấy phía trước xuất hiện một đoàn người dài cầm đuốc sáng rực cả quãng đường. Đội quân này chia thành ba phần, đệ tử Linh tộc ở giữa, đi đầu là đệ tử Diệp gia, còn đi sau cùng là những gia tộc nương nhờ vào Linh tộc.
Bọn họ phân công rất rõ ràng, có đệ tử phụ trách cầm đuốc chiếu sáng, có đệ tử cầm ngược kiếm gỗ đào ở sau lưng, tay còn lại thì kết đạo chỉ, miệng vẫn đang niệm thần chú, đến giờ vẫn chưa hề dừng lại.
Con đường này được xây dựng giữa hai ngọn núi, nên tiếng niệm thần chú của họ vẫn cứ vang vọng mãi không thôi. Khí thế ấy khiến tôi nghe cũng phải thấy nhiệt huyết sôi trào.
Đây mới là sức mạnh chân chính của Đạo môn, chỉ tiếc rằng họ đã đầu quân cho Linh tộc tà đạo.
Tôi đuổi theo đội quân của bọn chúng, lúc cách chúng càng ngày càng gần, tôi buộc lòng phải giảm tốc độ. Không phải bởi vì sợ bọn chúng phát hiện ra tôi, mà là đám oan hồn kia đều đang đi theo ngay phía sau đội quân của bọn chúng.
Một đám đông lít nha lít nhít, gần như chiếm trọn toàn bộ con đường. Mũi chân của chúng đều nhấc lên, nhưng không chạm đất mà lơ lửng bay phía trên. Nếu như không phải do lúc trước tôi từng nhìn thấy cảnh tượng còn kinh khủng hơn thì e là bây giờ cũng đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ xanh mặt rồi.
Tôi liếc mắt ước chừng một chút, số oan hồn của vùng này cũng xấp xỉ với oan hồn ở trấn Ma Câu lúc trước, hoặc là chỉ nhiều hơn một chút. Nhưng nhìn đạo hạnh của chúng thì có lẽ cũng chỉ là những oan hồn bình thường.
Những oan hồn lợi hại thật sự nhất định là đã đi bao vây quanh thôn Ma Câu rồi. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết đám quỷ hồn đó mới thực sự khó xơi.
Tôi lo lắng mình sẽ bị đám oan hồn theo đuôi đội quân Linh tộc phát hiện, bèn vội vã thu Thước Trấn Hồn vào, nhanh chóng dán hai lá bùa trừ tà lên người, lại gấp một lá nữa ngậm ở trong miệng, xong xuôi hết thảy mới yên tâm đuổi theo.
Nhưng tôi vẫn không dám áp sát quá gần vì sợ bị phát hiện, nên chỉ có thể rón rén đi theo từ xa. Sau khi tôi đi theo bọn chúng được khoảng một cây số, tôi phát hiện ra đội quân quỷ hồn đã càng ngày càng khổng lồ.
Lời thần chú đuổi ma của đệ tử Linh tộc đã đánh thức oan hồn ẩn náu hai bên ngọn núi, sau khi cảm nhận được hơi thở của người sống, tất cả đều tụ tập lại, nối đuôi đi theo đội quân của Diệp Đường.
Nơi này mười năm nay đã không có người sống qua lại, tự dưng nhìn thấy nhiều người sống đi qua như vậy, đám oan hồn hẳn nhiên là rất kích động, rất muốn nhập vào người bọn họ. Nhưng chúng lại kiêng kị thần chú đuổi ma, nên vẫn chưa dám xông lên, chỉ có thể bám đuôi đi theo tìm cơ hội.
Tôi không nhìn rõ mặt của những oan hồn này, chỉ nhìn thấy tấm lưng nghiêng nghiêng ngả ngả của chúng. Hơn nữa, sau khi số lượng quỷ hồn tăng lên, âm khí ở đây cũng càng ngày càng kinh khủng.
Tôi đi theo sau lưng chúng mà hai chân nặng như đeo chì, mỗi một bước đi đều phải gồng hết cả sức lực. Thân thể tôi lúc này đã hoàn toàn chết lặng, không còn một chút tri giác nào, tựa như cả người bị đóng băng, chỉ có thể khống chế thân thể tiếp tục đi về phía trước bằng ý niệm trong đầu.
Lại đi thêm chừng một cây số nữa, đội quân của Diệp Đường lúc này mới tới bờ sông. Sau đó tôi nghe thấy lão tổ của Diệp gia hô to một tiếng: "Tất cả đệ tử của Diệp gia nghe lệnh, lập tức dàn trận Bát quái, nhanh lên!"

Bình Luận

0 Thảo luận