Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 291: Gặp lại ở âm gian

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Tử Long nhìn những ghi chép trên bia đá của địa ngục Hỏa Sơn, căng thẳng, nói: "Xem ra, địa ngục Hỏa Sơn này chính là địa ngục khủng khiếp nhất mà chúng ta phải đối mặt! Những người nhốt trong này đều là người tu đạo và tà tăng cùng với những kẻ sau khi chết biến thành lệ quỷ cực kỳ hung ác. Chúng ta đã từng xử lý nhiều ác quỷ như vậy, e rằng sẽ gặp phải kẻ thù ở đây!"
Tử Long nói tới cuối thì mỉm cười bất lực, có lẽ anh ấy cũng không ngờ trong địa ngục Hỏa Sơn này lại nhốt những loại quỷ hồn như vậy. Khi chúng tôi đi tới Mười tám tầng địa ngục thì trong lòng tôi cũng có hiểu biết riêng.
Bên trong này nhốt toàn là ác quỷ, lúc sống đều đã làm điều ác. Chỉ có một bộ phận đã được Địa Tạng Vương Bồ Tát siêu độ, hóa giải lệ khí, nhưng phần lớn vẫn là ác quỷ. Mỗi ngày chúng đều phải chịu hình phạt lặp đi lắp lại. Hình phạt của Mười tám tầng địa ngục, là hình phạt khủng khiếp nhất mà tôi từng thấy. Với sự giày vò như vậy, chắc chắn oán khí trong bọn chúng sẽ không thể nào siêu độ ngay được, e rằng chỉ càng tích càng nhiều.
Nếu như có người thả bọn chúng ra, không biết sẽ gây nên hậu quả khủng khiếp tới mức nào? Tôi không dám nghĩ tới hậu quả đó, cũng từ từ hiểu ra câu nói của Địa Tạng Vương Bồ Tát, địa ngục chưa không, thề không thành phật.
Ngài ấy ở lại dưới Mười tám tầng địa ngục, không chỉ siêu độ cho những ác quỷ mà còn là siêu độ cho chính mình.
Đám ác quỷ ở Mười tám tầng địa ngục còn như vậy thì tôi càng không dám nghĩ tới đám ác linh bị trấn áp dưới Địa ngục Cửu U.
Nhưng giờ càng lúc càng tới gần Vương Lỗi hơn, chúng tôi đã không còn đường lui, chỉ có thể tiến về phía trước.
Tử Long bình tĩnh trở lại, nhìn tôi: "Đi thôi, chỉ cần qua được địa ngục Hỏa Sơn, có lẽ phía sau sẽ nhẹ nhàng."
"Vâng."
Tôi gật đầu. Lần này tôi chủ động đi tới cạnh anh ấy, cùng với anh ấy đi vào bên trong cánh cửa đá của địa ngục Hỏa Sơn.
Vừa bước vào, chúng tôi cảm nhận ngay được sức nóng ập vào mặt. Nhiệt độ nơi này phải tầm bảy, tám chục độ, khiến việc hô hấp dường như cũng trở nên khó khăn hơn.
Phía trước mặt chúng tôi là một ngọn núi lửa. Sườn núi nứt toác, bên trong các kẽ nứt là những dòng nham thạch nóng bỏng đang chảy ồng ộc ra ngoài.
Bầu trời phía trên ngọn núi còn có không ít những quả cầu lửa thỉnh thoảng nện xuống. Lúc này vừa hay có một đám ác quỷ đang bò lên. Tôi thấy trong đó có vài kẻ kém may mắn, bị quả cầu lửa nện trúng.
Không kịp kêu rên, linh hồn chúng đã bị nổ tan tành, nhưng một lúc sau, hồn phách của chúng lại lành lặn như cũ. Sự hành hạ của Mười tám tầng địa ngục, mỗi ngày đều sẽ lặp lại, đến cả tư cách cầu mong được chết cũng không có.
Đám ác quỷ trèo lên núi lửa bị bỏng nên kêu rên thảm thiết. Ác quỷ trong địa ngục Hỏa Sơn rất nhiều, nhiều vô số kể. Nhìn bộ dạng của chúng, phần lớn đều là người tu đạo tà ác cùng với những tà tăng đầu trọc.
Quần áo mặc trên người chúng rất dày. Nhiệt độ cao khiến quần áo của chúng tan chảy, dính chặt vào da thịt. Bọn chúng đau đớn khó chịu, nhưng cởi quần áo ra thì từng mảng da thịt cũng bị xé rách theo, trong nháy mắt khắp người chúng đã lại máu me be bét.
Mặc dù trong trạng thái hồn phách, song chúng vẫn có được ngũ cảm y như lúc còn sống, và đây cũng chính là sự hành hạ về thể xác và hồn thể của chúng. Chỉ có xác thịt thì mới có thể cảm nhận được uy lực của nỗi đau đớn.
Máu thịt của bọn chúng bị núi lửa làm cho tan chảy, sau đó sẽ mọc lại như cũ, cứ thế không ngừng chịu phạt.
Tôi nhìn hơi nóng bốc lên ngùn ngụt trên ngọn núi lửa, tim cũng thắt chặt vì sợ hãi. Tử Long vỗ vai tôi, cười nói: "Sơ Cửu, vẫn cách cũ, lát nữa mà thấy không ổn thì anh sẽ cõng em đi lên!"
Tôi lắc đầu nói: "Không sao, em có thể chịu được! Anh cứ mặc kệ em, trèo lên núi lửa trước rồi tính!"
"Được!"
Tử Long mỉm cười, sau đó chúng tôi mới đi sau đám ác quỷ, trèo lên núi lửa. Chân vừa dẫm lên núi, chúng tôi đã cảm thấy như vừa đạp phải sắt nung đỏ.
Cảm giác đau rát tới mức, chúng tôi nhảy cẫng lên. Miệng không ngừng hít hà, tôi nhịn đau nhìn xuống chân mình thì thấy bàn chân đã xuất hiện vô số bọng nước.
Những bọng nước chưa giữ được bao lâu đã lập tức vỡ ra. Nhiệt độ cao của núi lửa đốt cháy, khiến chúng tôi đau tới mức há miệng hét ầm lên.
Mẹ kiếp, đúng là quá đau!
Tôi thầm chửi. Tử Long cũng chẳng đỡ hơn tôi là bao. Anh ấy nghiến răng kéo tay tôi, tiếp tục trèo lên. Mỗi một bước chân đều vô cùng đau đớn, có cảm giác như máu thịt dưới lòng bàn chân bắt đầu sưng lên rồi biến dạng, sau đó là từ từ nát bét.
Tử Long kéo tay tôi đi rất nhanh, đi một mạch tới phía trước. Chúng tôi vẫn cần phải để ý tới những quả cầu lửa thỉnh thoảng nện xuống từ trên không. Tôi còn nhìn thấy một ác quỷ đi ngay bên cạnh đạp trúng vũng nham thạch, chỉ nháy mắt mà cả cái chân không còn nữa, cả người nó cũng từ từ chìm xuống. Đến cuối cùng, ngay cả một khúc xương cũng không còn.
Chúng tôi không phải quỷ hồn, nếu như rơi vào vũng nham thạch thì chắc chắn ba hồn bảy vía sẽ bị nuốt chửng. Tới lúc đó, đừng nghĩ tới việc cứu người, chính chúng tôi cũng sẽ bị chôn thân ở địa ngục Hỏa Sơn này mãi mãi.
"Sơ Cửu, lên đi. Anh cõng em lên!"
Tử Long đột nhiên dừng lại, bảo tôi nhảy lên lưng anh ấy.
Tôi nhìn hai chân anh, hầu như đã bị đốt cháy hoàn toàn, trơ ra cả phần xương trắng hết nơi ngón chân. Cứ tiếp tục như vậy là không được, nhiệt độ của núi lửa này quá cao.
Hồn phách của chúng tôi chắc chắn sẽ không thể kiên trì được lâu, tới lúc đó, nếu không qua được ngọn núi lửa này thì chúng tôi sẽ bị đốt cho hồn bay phách tán. Sau khi ý thức được điều này, tôi cũng mặc kệ việc địa ngục Hỏa Sơn có kẻ thù của mình hay không.
Hai chân tôi đạp mạnh xuống đất lấy đà, cả người rùng mình một cái. Chân khí Huyền Chân trong cơ thể lập tức chuyển xuống hai chân. Bởi chân khí của tôi đã cắn nuốt âm cổ, trở nên lạnh lẽo cho nên nó truyền tới hai chân, tôi lập tức cảm thấy hai chân trở nên mát lạnh, cả người dễ chịu hơn nhiều.
Tôi nhìn Tử Long, cười nói: "Lên đi, lần này em cõng anh."
Tử Long nhìn thấy sự thay đổi của đôi chân tôi, bèn đáp một tiếng rồi nhảy lên lưng tôi. Tôi cõng anh ấy, chạy thẳng lên trên đỉnh núi. Chỉ chớp mắt, tôi đã chạy tới trước nhất. Đám ác quỷ phía sau thấy tôi đều giật mình, trợn trừng mắt nhìn tôi như thể không tin nổi.
Tôi không hề quay đầu lại. Nhìn thấy đỉnh núi mỗi lúc một gần hơn, tôi càng tăng nhanh tốc độ. Nhưng đang chạy thì Tử Long đột nhiên kéo tôi một cái. Tôi quay đầu nhìn thì thấy anh ấy chỉ về phía bên trái của tôi.
Tôi thấy sắc mặt của anh ấy có gì đó khác lạ nên nhìn theo ngay. Quả nhiên tôi nhìn thấy có hai ác quỷ đang trừng mắt nhìn chúng tôi đầy hung tợn. Trên miệng chúng còn nở nụ cười nham hiểm, quỷ dị. Chúng không phải ai khác mà chính là đệ tử của lão Chu Bát Tự, Tả Âm và Hữu Dương.
Hữu Dương bị ông nội tôi vặn gãy cổ ở thôn Ma Câu. Còn Tả Âm thì bị tôi giết chết ở trại Cổ Miêu. Nhưng tôi cũng không ngờ tới rằng, sau khi chết bọn chúng lại bị đưa tới đây.
Hơn nữa, rõ ràng bọn chúng đã xưng vương xưng bá ở tầng địa ngục này. Bởi vì bọn chúng không hề tự mình đứng trên núi lửa mà có hai ác quỷ đang cõng chúng.
Chết tiệt!
Tôi nhìn thấy biểu cảm của chúng là biết ngay khéo hỏng chuyện. Kẻ thù gặp nhau, có ai mà không đỏ mắt, hơn nữa đây còn là ở Âm tào Địa phủ. Tôi giả vờ không quen chúng, định vùi đầu chạy tiếp. Nhưng tôi vừa nhấc chân thì bọn chúng đã vây tới. Tả Âm mở miệng, giọng đầy nham hiểm: "Lý Sơ Cửu, lâu quá không gặp! Mày giết chết tao, hại tao bị đánh vào địa ngục Hỏa Sơn, ngày đêm phải chịu hình phạt. Tao luôn cho rằng sẽ không có cách nào gặp lại mày nữa, không ngờ mày lại tự chui đầu vào lưới. Đây đúng là nhân quả báo ứng mà, ha ha ha!"
Xem ra không thể đi được nữa, tôi mới dừng bước, nhìn Tả Âm, nói giọng lạnh lùng: "Tả Âm, lúc sống mày làm vô số chuyện ác, trên tay dính đầy máu. Chết rồi bị đánh vào địa ngục Hỏa Sơn, không ngoan ngoãn chịu phạt siêu độ mà ngược lại còn tích tụ oán hận trong lòng! Nếu cứ như vậy, chắc chắn mày sẽ bị hồn bay phách tán, đến cả tư cách chuyển thế làm người cũng không có!"
"Hừ!"
Nào ngờ, Tả Âm hừ một tiếng lạnh lùng. Lửa giận trong mắt gã như sắp trào ra ngoài: "Lý Sơ Cửu, nếu không phải do mày thì tao có bị rơi tới bước này không? Khi làm người tao không tha cho mày, giờ làm quỷ, tao càng sẽ không tha! Hồn bay phách tán à? Nực cười, mày không xem xem, trong Mười tám tầng địa ngục này đã nhốt bao nhiêu ác quỷ? Mày tưởng bọn chúng đều cam tâm tình nguyện nghe lão hòa thượng niệm kinh sao? Mày sai rồi, bọn tao đều đang đợi người của Linh tộc tới. Đợi tôn chủ Linh tộc đạp nát Mười tám tầng địa ngục, lãnh đạo bọn tao quay lại dương gian. Ha ha..."
Tả Âm vừa mở miệng, toàn bộ đám ác quỷ đều dừng lại, đồng loạt nhìn về phía chúng tôi. Trong mắt chúng, toàn là sự phẫn nộ và oán hận! Tôi biết, bọn chúng đều đã bị Tả Âm thống trị.
Hơn nữa, ngay lúc tôi sững sờ thì bọn chúng đã ập tới, vây chặt lấy chúng tôi.
Tử Long ở trên lưng tôi, hét lên: "Các người đừng nghe hắn khích bác. Nếu không ngoan ngoãn chịu phạt, chờ siêu độ, thì sẽ chỉ có vạn kiếp bất phục, hoàn toàn bị hồn bay phách tán. Chỉ cần các người biết điều thì nhất định sẽ được đầu thai chuyển thế."
Rõ ràng lời nói của Tử Long không có chút tác dụng gì. Tả Âm cười khinh thường, nói: "Bọn chúng không phải là quỷ hồn, mà là dùng ba hồn bảy vía xông vào Địa ngục. Thân phận thật sự của bọn chúng là người tu đạo. Người tu đạo giết chết đồng loại của chúng ta. Hôm nay bọn chúng dám xông vào thì chúng ta sẽ khiến chúng có đi mà không có về!"

Bình Luận

0 Thảo luận