Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 791: Ngang ngược càn quấy

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:42
Chỉ trong thoáng chốc, màn đêm vốn tĩnh lặng như tờ đột nhiên bắt đầu sấm chớp đùng đùng, cuồng phong nổi dậy. Những giọt mưa lớn như hạt đậu trút xuống tầm tã, khiến cho mọi người đều ướt như chuột lột.
Mưa rất to, tầm nhìn bị hạn chế, không thấy rõ được thứ gì nữa. Chỉ có thể nhân lúc chớp lóe sáng, tôi mới nhìn thấy ba con thuyền nhỏ trên mặt biển đang chạy về phía mình.
Ba con thuyền đó giống hệt như con thuyền nhỏ mà tôi từng nhìn thấy dưới mười tám tầng địa ngục, thân thuyền rất hẹp, đầu và đuôi thuyền cong vút lên trên, nơi đầu thuyền còn dựng một lá cờ màu đen nữa.
Nhờ ánh chớp sáng chớp lóe, tôi nhìn thấy thứ được thêu trên lá cờ. Là một đám mây hình tròn, ở giữa còn có một vòng tròn trống. Bên trong vòng tròn vừa đủ viết một chữ Linh cổ xưa, giống như hình dạng trên miếng ngọc bội mà mẹ để lại cho tôi, đây chính là biểu tượng của Linh tộc.
Ở phía mũi thuyền, tôi còn nhìn thấy ba tên mặc áo bào đen đang đứng đó, hai tay chắp sau lưng, dáng người thẳng tắp. Cho dù con thuyền lắc lư thế nào, bọn chúng cũng đứng vững không hề nhúc nhích, dường như không chịu ảnh hưởng gì bởi sóng biển.
Những cơn sóng biển cuồn cuộn cao ngất trời như thể sóng thần, nước biển đã dâng đến bờ cát, nếu cứ tiếp tục dâng lên như vậy, chắc chắn sẽ nhấn chìm cả bãi biển.
Ba con thuyền màu đen như xuyên qua sóng lớn, đạp sóng tiến về phía chúng tôi.
"Là Linh tộc, cuối cùng bọn họ cũng xuất hiện rồi! Suy đoán lúc trước của chúng ta đều đúng, Tử Long được cứu rồi!" Sau khi nhìn rõ tình hình của đối phương, trong lòng tôi cũng kích động.
Linh tộc có thể đi tới địa ngục Cửu U, vậy chứng tỏ Minh Hà rất có khả năng nằm gần đảo Trường Sinh. Chỉ cần bắt được ba người bọn chúng là tôi có thể tìm thấy đại bản doanh thực sự của Linh tộc.
Điều tôi có thể làm hiện giờ chính là tiếp tục giả vờ hôn mê, chờ bọn chúng vào thôn sẽ ra tay.
Sau khi nhìn thấy người của Linh tộc xuất hiện, lão đánh cá buông người lái xe dù ở dưới đất ra, quay lại nhìn về phía chiếc thuyền đang cập vào bờ! Bọn chúng xuống thuyền rồi mới chậm rãi tiến về chỗ chúng tôi.
"Lão đánh cá, ông ngày đêm bảo vệ bí mật giúp Linh tộc. Hôm nay chính là ngày mừng thọ sáu mươi của ông, chúng tôi phụng mệnh Đại pháp sư đem sức mạnh thủy triều tới tặng cho ông. Có được sức mạnh thủy triều này, ông có thể phản lão hoàn đồng đấy! Đại pháp sư luôn lo lắng cho ông, cũng hy vọng ông có thể tiếp tục phục vụ cho Linh tộc!" Thực lực của ba tên mặc áo bào đen không thấp, vừa dứt lời, bọn chúng đã xuất hiện ngay trong thôn.
Lão đánh cá rất tôn kính bọn chúng, vội vàng cúi đầu cảm kích: "Làm phiền Đại pháp sư quan tâm, tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của ngài ấy, tuyệt đối không để người ngoài bước chân vào Linh tộc!"
"Tốt lắm!" Tên mặc áo bào đen cầm đầu gật gù nói: "Thủy triều sẽ rút rất nhanh, ông mau chóng khởi động trận pháp đi, chúng tôi còn phải quay về phục lệnh!"
"Vâng!" Lão đánh cá gật đầu, sau đó cầm lấy trường đao đi tới chỗ người nuôi thi Lạc đang hôn mê bất tỉnh. Lúc này Lạc ở gần chỗ ông ta nhất, trông dáng vẻ của ông ta dường như đang chuẩn bị ra tay với Lạc.
Lúc này dây thừng trên người tôi đã được cởi ra hết, sẵn sàng cảnh giác hành động của lão đánh cá. Nếu ông ta ra tay, chắc chắn tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra đối phó. Nhưng sau khi đi tới trước mặt người nuôi thi Lạc, lão đánh cá không ra tay ngay mà nói một câu: "Mày đã ăn phải cá vảy đen rồi, ngoại trừ tao ra không có ai cứu được cả! Ba ngày sau, cơ thể mày sẽ bắt đầu thối rữa chảy mủ, cho đến khi hoàn toàn hóa thành một vũng máu! Hôm nay tao sẽ cho mày chết một cách thoải mái, khỏi phải chịu nỗi đau thối rữa!"
Lão đánh cá nói rồi xé toạc áo trên người Lạc ra. Tôi còn chưa kịp phản ứng đã thấy cơ thể lão đánh cá như bị điện giật, lảo đảo lùi về sau mấy bước và nói: "Không thể nào? Sao mày lại là...?"
Nghe giọng điệu kinh ngạc hoảng hốt của ông ta, lúc này tôi mới hiểu ra. Ông ta là vu sư Đại Mạc, mà người nuôi thi Lạc cũng có là vu sư Đại Mạc. Mặc dù Lạc không học được Vu thuật của vu sư Đại Mạc, nhưng biểu tượng trên ngực anh ta thì không giả được.
Mặc dù lão đánh cá có phần hoảng loạn nhưng vẫn rất thông minh, không nói ra thân phận của Lạc. Tên mặc áo bào đen cầm đầu cũng không nhìn ra được nguyên cớ làm sao, hắn lớn tiếng hỏi: "Lão đánh cá, ông đang làm gì đấy? Thời gian bọn tôi ra ngoài không nhiều đâu, phải nhanh chóng quay về phục lệnh. Nếu còn chậm trễ, Đại pháp sư sẽ trách tội chúng tôi đấy! Nếu ông không thể lấy được máu tim của mấy người sống này, vậy để bọn tôi giúp ông ra tay!"
"Không cần!" Lão đánh cá thấy tên mặc áo bào đen định ra tay, vội vàng hô lên. Nhưng nhanh chóng nhận ra giọng điệu của mình không ổn, lại vội vàng uyển chuyển giải thích: "Không dám làm phiền các vị, lấy máu tim sẽ làm bắn máu lên người, chuyện nhỏ này cứ để tôi làm là được rồi!"
"Vậy được, ông mau lên đi!" Tên mặc áo bào đen cầm đầu mất kiên nhẫn thức giục, lão đánh cá vội vã gật đầu, nhưng lại từ bỏ không nhắm vào người nuôi thi Lạc nữa, mà chuyển hướng sang chỗ một ngư dân bình thường khác.
Nhìn dáng vẻ của ông ta là chuẩn bị đâm xuyên qua ngực người đó, lấy máu tim. Những giọt máu tim nhỏ xuống đất sẽ theo rãnh trên mặt đất chảy vào hình vẽ mặt trời ở giữa.
Đây có lẽ cũng là Vu thuật của vu sư Đại Mạc, nhưng theo như tất cả những gì tôi nhìn thấy, thì Vu thuật mà ông ta sử dụng cũng là một loại tà thuật tàn nhẫn!
Mặc dù lão đánh cá biết thuật phản lão hoàn đồng, nhưng mỗi lần sống lại, sức mạnh của ông ta sẽ mất đi. Chỉ có cách sử dụng trận pháp hiếm thấy này cộng thêm sức mạnh thủy triều của Linh tộc mới có thể lấy lại sức mạnh vốn có.
Lão đánh cá xé rách áo của ngư dân kia, người đó sợ hãi trợn to hai mắt, tròng mắt đều là tơ máu. Nhất là khi nhìn thấy ông ta giơ trường đao lên, đối phương lại càng sợ hơn, thậm chí không khống chế được tiểu ra quần. Người ngư dân còn lại cũng kinh hãi tột độ, gương mặt trắng bệch, không kêu nổi thành tiếng!
Tôi nhìn thấy vậy, trong lòng phẫn nộ. Đây là quy tắc của người tu đạo, tuyệt đối không thể dùng pháp thuật để hại người thường. Bất kỳ kẻ nào phá bỏ quy tắc, vậy đều đáng chết!
"Lão đánh cá, đừng làm hại đến người dân tay không tấc sắt. Muốn lấy máu tim thì cứ lấy của tôi đây!"
"Ai?" Vừa nghe thấy tiếng tôi nói, lão đánh cá giật mình, đồng thời quay đầu lại, vừa hay trông thấy tôi đang đi tới chỗ ông ta. Nhìn thấy khóe miệng tôi nở nụ cười lạnh lùng, ông ta chau mày, nghiến răng hỏi: "Chẳng phải mày đã trúng phải thuốc mê của tao rồi ư? Đáng lẽ trước khi trời sáng mày chưa thể tỉnh lại mới đúng! Mày có thể hóa giải thuốc mê tao điều chế, chắc chắn không phải người bình thường, nói đi, rốt cuộc mày là ai?"
"Ha ha!" Tôi lạnh lùng cười đáp: "Chỉ dựa vào chút thuốc mê vớ vẩn đó sao có thể đánh gục được tôi. Nói thật cho ông biết, tôi bách độc bất xâm! Tôi cố tình giả vờ hôn mê đến bây giờ là muốn xem xem, rốt cuộc tên ác ma táng tận lương tâm nhà ông tàn nhẫn đến mức nào?!"
"Hừ!" Lão đánh cá hừ lạnh một tiếng, cười nhạt nói: "Cho dù mày hóa giải được thuốc mê thì đã sao, mày tưởng rằng có thể giết được tao à? Mặc dù bây giờ tao không còn sức mạnh, nhưng người của Linh tộc cũng đang ở đây. Có bọn họ ở đây, mày không giết nổi tao đâu!"
"Thế à?" Tôi liếc nhìn ba tên mặc áo bào đen, cười khẩy nói: "Tiện đây tôi cũng nói cho mấy người biết, tôi tới thôn Trường Thọ hoàn toàn không phải để tìm lão đánh cá. Mục tiêu thật sự của tôi chính là chờ người của Linh tộc các người xuất hiện. Tìm được các người, tôi mới có cơ hội tìm ra được đại bản doanh của Linh tộc!"
"To gan!" Tôi vừa dứt lời, tên mặc áo bào đen cầm đầu đã chỉ vào tôi quát lớn: "Đây là địa bàn của Linh tộc, há có thể để ngươi giở thói ngang ngược làm càn? Ngươi có dám báo tên họ hay không, từ trước đến nay ta chưa từng giết hạng vô danh!"
Tôi không thèm để ý đến lời nói ngông cuồng của hắn, tự bật cười, thản nhiên đáp: "Các người nhớ cho kỹ, ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tên ta Lý Sơ Cửu!"
"Lý Sơ Cửu? Là ngươi!" Hình như tên mặc áo bào đen biết tên tôi, giọng điệu trở nên đầy thù hận: "Ngươi tiêu diệt nhánh Linh tộc mà bọn ta gây dựng ở Đạo giáo, cũng là kẻ đã giết chết Linh Trường Sinh! Ngươi nên biết rằng, Linh Trường Sinh là người có thiên phú cao nhất trong Linh tộc. Ngươi giết ông ta chính là hủy đi niềm hy vọng của Linh tộc. Giờ ngươi còn to gan lớn mật, dám tìm tới đại bản doanh của Linh tộc ư, ngươi thật sự không sợ chết?"
"Sợ chứ, sao lại không sợ? Ta sống vẫn chưa đủ đâu, còn chưa muốn chết!" Tôi cười nhạt, sau đó nhìn thẳng vào tên mặc áo bào đen cầm đầu, hỏi ngược lại hắn: "Nếu ngươi đã biết ta là Lý Sơ Cửu, vậy ngươi nghĩ, chỉ dựa vào ba người các ngươi mà có thể ngăn cản được ta à?"
"Hừ..." Tên mặc áo bào đen cầm đầu cười lạnh nói: "Ai cũng nói Lý Sơ Cửu là người khó đối phó nhất trong Đạo giáo, ngay cả Lý Trường Sinh cũng bại dưới tay ngươi. Ta vẫn luôn muốn biết, rốt cuộc ngươi mạnh đến mức nào, chỉ đáng tiếc chưa có cơ hội. Hôm nay ông trời đã ban cho ta cơ hội này, thế thì đành lãnh giáo xem ngươi có thật sự khó đối phó như lời đồn hay không!"
"Đừng vội, ngươi khăng khăng đòi chết, ta nhất định sẽ thành toàn cho ngươi! Nhưng ta là người thống nhất Đạo giáo, tuyệt đối sẽ không lạm sát người vô tội. Cho dù ngươi là người của Linh tộc, ta cũng sẽ cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi không chống cự, ta sẽ để cho ngươi một con đường sống."
Nghe thấy tôi nói vậy, tên mặc áo đen cầm đầu giận tím mặt, lớn tiếng quát: "Lý Sơ Cửu, lát nữa ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của Linh tộc là như thế nào! Hai người các ngươi, mau giúp lão đánh cá trùng sinh. Còn Lý Sơ Cửu cứ để ta đối phó là được."
Tên mặc áo đen vừa ra lệnh, tôi lập tức thấy hai tên khác đứng sau lưng hắn cùng lúc rút loan đao ra. Thấy vậy, tôi hô to: "Khỏi phải đối phó với bọn họ, ba người các ngươi cùng nhau lên hết đi! Có Lý Sơ Cửu ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để các ngươi làm hại bọn họ! Ta đã cho các ngươi cơ hội rồi, là tự các ngươi không biết quý trọng đấy nhé, ra chiêu đi!!!"

Bình Luận

0 Thảo luận