Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 340: Oán quỷ kêu hồn

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Người này thật kỳ lạ, tôi chưa kịp phản ứng thì hắn đã biến mất khỏi tầm mắt. Có vẻ là một kẻ điên!
Thường thì người điên có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, bởi vì ba hồn bảy vía của họ mất đi một phần nên mới trở nên không bình thường. Mà cơ thể như vậy thì sẽ dễ dàng nhìn thấy những thứ không sạch sẽ nhất.
Trong mắt người bình hường sẽ cảm thấy họ đang nói nhảm, nhưng thực ra không phải, trừ khi từ khi sinh ra đã không bình thường, còn những người sau này mới bất thường thì hoặc là bị sốc, hoặc là bị dọa sợ.
Tôi suy nghĩ một lúc, nghĩ tới việc của bé Ngưu vẫn chưa được giải quyết nên đợi nó ra. Đợi hơn một phút tôi mới thấy thằng bé chạy từ trong sân ra.
Lúc ra, nó xoa sau ót, miệng xuýt xoa, hình như rất đau. Tôi tưởng tại nó không cẩn thận bị cộc đầu nên cũng không để tâm, chỉ nói:
"Bé con, anh phải đi rồi. Anh cho em một thứ, em dán lên đầu giường, đừng để bị ướt, cũng không được tháo xuống, sau khi Nhị Nha được chôn xong, em mới đốt nó, có hiểu không?"
Thứ tôi cho đứa bé là bùa trừ tà, quỷ hồn thông thường căn bản không dám đến gần. Thằng bé không coi trọng lá bùa mà tôi đưa, chỉ cảm thấy tò mò nên sau khi nhận nó hỏi:
"Anh định đi đâu?"
"Anh phải vào huyện."
Tôi trả lời đại, thằng bé chỉ một con đường cho tôi:
"Anh trai, anh cứ men theo con đường bên phải của trấn mà đi, đi thẳng một mạch là sẽ vào đến huyện đấy."
"Được, cảm ơn em!"
Tôi xoa tóc thằng bé, nói lời tạm biệt. Vừa rồi tôi còn sợ thằng bé gặp phải chuyện, nhưng tôi không thấy có vấn đề gì cả nên mới cho nó một lá bùa trừ tà. Tôi không còn thời gian để ở lại, phải tranh thủ lên đường.
Sau khi tôi men theo đường mà thằng bé chỉ ra khỏi trấn Ngưu Gia, tôi vẫn luôn đi men theo con đường bên phải. Đi được một lúc bỗng xuất hiện một con đường quê, lúc này trời đã tối, không hề có xe cộ qua lại, tôi đành phải đi bộ.
Tôi còn cách An Huy khá xa, nếu tiếp tục đi bộ thì chắc chắn sẽ không kịp thời gian! Bác Diệp đã đi tìm Huyền Chân quan thật sự rồi. Tôi phải giết chết ông ta trước khi ông ta tìm được Huyền Chân quan!
Lúc này, tôi đã bước vào địa giới của Hồ Nam, có lẽ tạm thời đã thoát khỏi bọn họ. Vì vậy, vừa vào huyện, tôi liền tìm một chiếc xe để tới núi Tề Vân.
Tôi vô thức đi gần nửa canh giờ, đường quốc lộ của thôn quê cực kỳ yên tĩnh khi đêm xuống, đừng nói tới người, đến ngay cả một bóng ma cũng không thấy.
Bé Ngưu cũng không nói cho tôi biết rốt cuộc là bao xa, tôi đành tiếp tục đi về phía trước. Sau khi đi tầm nửa tiếng nữa, tôi nhìn thấy một ngôi nhà có người ở bên đường.
Như vậy có nghĩa là tôi đang ở rất gần huyện rồi. Đúng lúc này, có ánh đèn từ phía sau tôi chiếu tới, còn có tiếng còi vang lên.
Tôi quay đầu, nhìn thấy có một chiếc xe đang lái về phía mình, tôi vội vàng đứng vào bên đường, định nhờ tài xế xe cho tôi đi nhờ một đoạn. Nhưng tôi không ngờ tôi còn chưa kịp vẫy thì chiếc xe đã dừng lại.
Đây là một chiếc xe chở hàng nhỏ, ánh đèn chiếu khiến tôi không nhìn rõ người bước xuống xe. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy người đó vội vàng đi tới cạnh tôi, hỏi với giọng khách sáo:
"Xin hỏi, cậu có phải là vị đạo trưởng mà bé Ngưu nói không?"
Tôi giật mình khi nghe nhắc tới thằng bé bèn hỏi ngược lại:
"Anh là ai?"
"Đạo trưởng, xin đừng nghi ngờ, tôi là cha của thằng bé."
"Ồ?"
Nghe anh ta nói anh ta là cha của bé Ngưu, tôi mới lơi lỏng cảnh giác, hỏi ngược lại: "Anh Ngưu, không biết anh tìm tôi có việc gì?"
Tôi vừa hỏi, cha thằng bé đã khóc, kéo tay tôi cầu xin:
"Đạo trưởng, xin cậu hãy cứu lấy bé Ngưu, nó xảy ra chuyện rồi!"
Nghe nói bé Ngưu xảy ra chuyện, tôi giật mình, vội vàng hỏi:
"Anh Ngưu, anh đừng vội, từ từ nói, rốt cuộc bé Ngưu bị làm sao?"
"Ôi."
Cha của bé Ngưu lại thở dài, nói:
"Đều tại bà vợ ngu ngốc của tôi, nhìn thấy lá bùa mà cậu đưa cho bé Ngưu dán đầu giường, tưởng là xui xẻo nên đã xé rách. Nhưng bé Ngưu vừa ngủ được một lúc thì đã giống như bị điên, trở nên nóng nảy, còn la hét đòi đi tìm Nhị Nha. Tôi nhìn là biết nó đã bị trúng tà nên trói nó lại, đi vội trong đêm đuổi theo cậu. Đạo trưởng, tôi xin cậu hãy cứu thằng bé!"
Cha của bé Ngưu vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt tôi, tôi vội vàng đỡ anh ta dậy, nhưng tôi không hiểu, lẽ nào hồn của Nhị Nha lại đi tìm bé Ngưu thật?
Nhưng khi ở nhà Nhị Nha, tôi không hề phát hiện ra bất kỳ âm khí nào. Thường thì người sau khi chết, không bao giờ chịu rời khỏi thân thể. Nếu linh đường của Nhị Nha không có âm khí thì chứng tỏ cô bé chưa hề quay lại.
Nhưng bé Ngưu đang yên đang lành sao lại bị trúng tà chứ?
Tôi thấy không ổn bèn nói:
"Anh Ngưu, anh mau dẫn tôi trở về xem sao!"
Mặc dù tôi không muốn trì hoãn thời gian của mình nhưng gặp phải chuyện như thế này, tôi không thể làm ngơ. Cha của bé Ngưu thấy tôi đồng ý, vội vàng mời tôi lên xe, quay đầu đi về phía trấn Ngưu Gia.
Có thể thấy cha của bé Ngưu rất lo lắng cho thằng bé, chiếc xe chở hàng nhỏ bé lao như bay. Tôi bám chặt vào tay cầm, trong lòng rất sợ xảy ra tai nạn, chân ghim chặt xuống.
Sau khi vất vả lắm mới tới được trấn Ngưu Gia, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vừa xuống xe tôi đã cảm nhận được một luồng âm khí cực mạnh. Đồng thời, tôi nghe thấy tiếng gọi hồn u ám: "Bé Ngưu, đi cùng mình, đi chơi cùng mình đi!"
Đây là giọng của bé gái, từ giọng nói non nớt có thể đoán ra, chắc chắn đây là hồn của Nhị Nha đang gọi bé Ngưu.
"Đạo trưởng, cậu mau vào trong nhà xem bé Ngưu."
Cha của bé Ngưu thấy tôi dừng lại, nóng lòng bắt đầu thúc giục tôi.
Tôi không để tâm tới anh ta, bởi vì anh ta không nghe thấy tiếng gọi của âm hồn. Tôi không cầm pháp khí, trên người cũng không có la bàn bát quái nên không thể tìm được vị trí chính xác của hồn quỷ, đành phải đi tới cửa phòng của bé Ngưu, đứng thẳng người, hét lớn:
"Oan hồn to gan, dám tới gọi hồn? Hôm nay bần đạo ở đây, mau mau cút ngay, nếu còn dám đến, ta buộc phải đánh ngươi hồn bay phách tán!"
Đối với quỷ hồn, ngoài âm binh quỷ sai thì thứ mà chúng sợ nhất chính là những người tu đạo chúng tôi. Thông thường, sau khi báo danh thì sẽ khiến quỷ hồn sợ chạy mất.
Quả nhiên, tôi vừa hét lên, quỷ hồn đã lập tức biến mất. Anh Ngưu đứng cạnh tôi hoang mang, nhưng khi âm thanh kia biến mất thì tôi thấy anh ta run rẩy.
Sau khi hoàn hồn, anh ta lập tức kêu lên với vẻ khiếp sợ:
"Đạo trưởng, quả nhiên là cao nhân!"
"Mau dẫn tôi vào trong!"
Anh Ngưu ừ một tiếng, nhanh chóng mở cửa, chúng tôi một người bước vào trước, một người vào sau. Toàn bộ đèn trong nhà được bật sáng trưng, tôi lần theo luồng âm khí tìm tới phòng của bé Ngưu.
Vừa mở cửa phòng, tôi nhìn thấy bé Ngưu bị trói trên giường, mẹ cậu bé ngồi bên cạnh, thấy tôi bước vào, chị ta nhìn anh Ngưu, anh Ngưu liền quất một tiếng:
"Mau đứng lên, đây là vị đạo trưởng cao nhân đó!"
Không đợi chị Ngưu chào hỏi, tôi đi tới bên cạnh giường của bé Ngưu, lúc này khuôn mặt thằng bé u ám, con ngươi lộn ngược, có lẽ đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Đầu nó đổ mồ hôi đầm đìa, miệng ngậm một khúc cây, có lẽ do nó giãy giụa quá nên khiến khúc cây gần bị cắn đứt.
Vừa rồi Nhị Nha kêu hồn đã bị tôi dọa sợ bỏ đi, có lẽ giờ bé Ngưu chỉ đang bị sợ chứ không phải bị ma ám. Tôi nhờ chị Ngưu lấy một cái bát, sau khi đổ chút nước sạch bèn lấy ra một lá bùa trừ tà, xoay trong không trung hai cái rồi đốt.
Tôi cho tro của lá bùa vào trong bát, nhờ bọn họ cởi trói, dìu bé Ngưu ngồi dậy, ép đổ vào miệng nó.
Chưa tới hai phút thì bé Ngưu vốn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê đột nhiên ngồi dậy, sau đó nằm rạp xuống mép giường nôn mửa.
Thằng bé nôn ra một chất dịch màu vàng tanh hôi. Sau khi nôn hết thì mới ngủ lịm đi.
"Đạo trưởng, bé Ngưu không sao chứ? Ba đời nhà họ Ngưu chỉ có con một, Ngưu gia không thể không có nó nối dõi tông đường. Đạo trưởng, cậu cần bao nhiêu tiền cũng được, chỉ mong cậu có thể cứu được bé Ngưu, tôi có phải đi vay mượn tôi cũng vay."
Nhìn bé Ngưu ngủ mê man, chị Ngưu lập tức cầu khẩn.
"Chị Ngưu, đây là nhân duyên, tôi không lấy tiền!"
Tôi cười nói:
"Bé Ngưu chỉ bị kinh sợ, không hề bị ma ám. Đợi thằng bé tỉnh lại, chị nấu chút đồ ăn ngon bồi bổ cho nó là được!"
Nghe tôi nói vậy, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn tôi rối rít. Tôi không hiểu, tại sao Nhị Nha lại tới gọi hồn của bé Ngưu?
Gọi hồn không giống như ma ám, nếu như bị gọi đi thì bé Ngưu sẽ rất dễ trở thành người thực vật.
Có lẽ cái chết của Nhị Nha không hề đơn giản! Bây giờ tôi không thể bỏ đi, phải xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh Ngưu nhiệt tình mời tôi ở lại qua đêm, một là để thể hiện sự cảm kích, hai là lo bé Ngưu sẽ xảy ra chuyện khác nữa.
Tôi đi cả ngày đường, quả thật cũng đã mệt nên cũng không khách khí mà ở lại nhà họ qua đêm, chuẩn bị ngày mai đi tìm hiểu tình hình của Nhị Nha!

Bình Luận

0 Thảo luận