Cùng với tiếng hát khó nghe của Vương Lỗi, tôi lặng lẽ rời khỏi thôn Ma Câu từ ngọn núi phía sau. Vốn dĩ tôi đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, đáng ra trong lòng tôi không còn gì để lo lắng nữa.Thế nhưng khi rời đi, tôi vẫn không kìm lòng được, cứ nấn ná đi một bước mà ngoái đầu ba bận. Trong lòng tôi hiểu rõ, tôi lưu luyến Y Y, lưu luyến đám anh em Vương Lỗi... Thế nhưng hiện thực nói với tôi rằng, tôi phải rời đi, nếu không chỉ có thể gây hại cho họ nhiều hơn.
Phía sau núi toàn là phần mộ mới của các đệ tử đạo môn chết trận, dày đặc cả một vùng, hình thành nên một nghĩa trang cực lớn. Bởi vì trước đó tuyết cứ rơi mãi nên cả ngọn núi sau cũng như khu nghĩa trang này được tuyết trắng bao phủ, trắng xóa một màu.
Khi tôi đi còn mang theo không ít tiền giấy. Sau khi đốt cho họ ba nén hương, tôi vừa đi lên núi vừa rải tiền giấy men theo con đường, thầm nghĩ: "Các anh em à, không cần đợi lâu nữa, anh Cửu sẽ xuống cùng các anh em đây."
Tôi cũng không đi nhanh lắm vì nghĩ rằng thời gian còn nhiều, không cần gấp gáp lên đường nên cứ thong dong đi lên núi. Đi khoảng hơn nửa canh giờ gì đó mới gần đến đỉnh núi.
Mà ngay khi tôi sắp đến đỉnh núi, tôi loáng thoáng nhìn thấy một bóng người đứng trên đỉnh núi, lung lay như đứng không vững và có thể đổ rạp xuống bất cứ lúc nào.
Tôi sợ mình nhìn nhầm nên định thần quan sát một lát, quả nhiên nhìn thấy một người đứng trên đó. Tôi bước lên phía trước vài bước, chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra. Không kịp nghĩ ngợi nhiều hơn, tôi quay đầu chạy sang một hướng khác.
Tôi vừa chạy đi, người kia cũng lập tức đuổi theo, gian xảo nói: "Anh Cửu, kể cả Lỗi gia này có say, cậu cũng không chạy thoát khỏi tôi được đâu!"
Tôi thi triển tốc độ của mình đến mức cực hạn, nhưng vẫn không thoát được anh ta. Chưa chạy được bao xa, tôi đã sắp bị đuổi tới nơi. Bàn tay kia đặt lên vai tôi, đột ngột kéo về phía sau.
Tôi lập tức ngồi thụp xuống, bàn chân còn lại đá về phía sau. Vương Lỗi nhẹ nhàng hóa giải được đòn đánh này, anh ta cười bảo: "Chú em, còn đùa với tiểu gia nữa! Được, Lỗi gia sẽ chơi cùng cậu!"
Khi nói hết câu này, Vương Lỗi đột ngột vọt về phía trước một bước, thẳng thừng chặn đường đi của tôi. Anh ta còn chưa kịp quay người lại, tôi đã đánh mạnh một chưởng vào lưng của anh ta.
Tốc độ của tôi cực kỳ nhanh, ra tay không hề chừa lại đường lui. Tôi biết rằng, nếu muốn đánh với Vương Lỗi, bản thân phải dốc hết toàn lực! Nhưng chưởng đánh của tôi còn chưa kịp chạm tới Vương Lỗi thì anh ta đã duỗi thẳng cẳng, nằm nghiêng mình trên nền tuyết, chống đầu bằng một tay, chân cũng vắt vẻo, đồng thời nở nụ cười ngượng ngùng, "Xin lỗi nha, ban nãy Lỗi gia tôi trượt chân một cái, nhưng mà tư thế ngã xuống của tôi vẫn đẹp trai ngời ngời, nhỉ?"
Tôi nhíu mày, cũng không vội vàng thu tay về, hỏi anh ta: "Lỗi gia, anh say thật hay giả bộ vậy?"
Khi tôi hỏi chuyện, anh ta bật dậy khỏi nền đất như một con tôm, phủi phủi mấy hạt tuyết trên bàn tay, trừng mắt lườm tôi: "Nếu không phải Lỗi gia này đã sớm biết cậu có chuyện giấu giếm tôi, chắc đã để thằng nhóc nhà cậu chạy mất rồi!"
Dáng vẻ hiện tại của anh ta đâu giống người uống say khướt lướt. Hóa ra anh ta giả bộ như vậy vì muốn thăm dò bí mật trong lòng tôi.
Tôi đang định giải thích cho Vương Lỗi nghe thì bàn tay của anh ta giũ giũ mấy cái, giũ tung bức thư mà tôi để lại, hai mắt quắc lên, đanh giọng nói: "Cái tên khốn kiếp này, còn dám giấu cả Lỗi gia! Nếu không vì Lỗi gia này đề phòng cảnh giác, mẹ kiếp, chắc cậu chết rồi! Cô gái Y Y kia yêu cậu như thế, cậu nhẫn tâm vứt bỏ cô ấy hả? Anh Long nhờ tôi chăm sóc cậu, nếu cậu xảy ra chuyện gì, chắc anh Long lột da tôi mất."
Tôi biết sự việc đã bại lộ nên không có ý định tiếp tục giấu giếm anh ta nữa, chỉ lắc lắc đầu, cười khổ: "Lỗi gia, tôi thực sự không còn cách nào nữa. Nếu tôi không lựa chọn cách làm này, người phải chết sẽ còn nhiều hơn."
"Tôi nhổ vào!" Tôi không ngờ rằng lần này Vương Lỗi thực sự tức giận, anh ta nhổ nước bọt rồi mắng tôi xối xả như tát nước: "Mẹ kiếp, cậu tên là Lý Sơ Cửu, đến cái chết còn chẳng sợ, thế mà dám lựa chọn cách chết đi vô dụng như thế. Nếu chuyện này bị đồn đại ra ngoài thì bản mặt đẹp trai của Lỗi gia tôi biết để vào đâu? Một cái âm tào địa phủ bé như lỗ mũi, không đến lượt họ quản lý chuyện sống chết của cậu! Lỗi gia tôi không cho phép cậu chết thì không ai dám dẫn cậu đi!"
Tôi biết tính cách của anh ta, cũng đoán ra được anh ta sẽ phản ứng như thế này, bèn cười bất đắc dĩ rồi giải thích: "Lỗi gia, thọ nguyên của tôi đã hết rồi, tên tuổi trong sổ sinh tử cũng đổi thành màu đỏ. Ai cũng phải trải qua ngày này, chẳng qua ngày này của tôi đến hơi sớm thôi. Lỗi gia, anh cứ mặc tôi, cứ để tôi đi!"
"Im ngay!" Vương Lỗi quát tôi một câu, sau đó xẹt xẹt xé vụn lá thư mà tôi để lại, ném vào không trung khiến giấy vụn bay lả tả xuống dưới đất, "Đừng dùng cách này để tạm biệt chúng tôi. Y Y, phái Huyền Chân, phái Lục Phù, thêm cả sự chấn hưng của đạo môn, mẹ kiếp, tốt nhất là cậu quay về nói rõ với từng người một. Đi, đi về theo ông đây!"
Nói xong anh ta định kéo tay tôi, nhưng tôi nhanh chóng lùi về sau một bước, tiện thể rụt tay về sau lưng, nhìn Vương Lỗi mà lắc đầu cười: "Lỗi gia, tôi không thể quay về được."
"Chú em, chẳng lẽ còn muốn động thủ với Lỗi gia này chắc?" Vương Lỗi nhìn tôi với vẻ kinh ngạc: "Người thẳng thừng không nói vòng vo, anh Cửu, bây giờ cậu vẫn không phải đối thủ của tôi đâu. Đi, quay về nào!"
Vương Lỗi mà nghiêm túc thì tôi cũng sợ, cái kiểu cố chấp của anh ta hoàn toàn không thấy lý lẽ đâu hết.
Nhưng tôi không thể nói với anh ta nỗi khổ của mình, với tính cách của anh ta, nếu tôi nói ra, chắc chắn anh ta sẽ náo loạn luôn cả địa phủ. Vương Lỗi không hề đoán được thực tình phía trong, chỉ biết được tình hình thọ nguyên của tôi, thấy tôi giằng co mãi, cuối cùng giọng điệu của anh ta cũng mềm đi: "Anh Cửu, cậu quay về tới tôi trước đã. Nếu người của địa phủ tới câu hồn cậu, Lỗi gia sẽ giải quyết bọn chúng! Có Lỗi gia tôi ở đây, tuyệt đối không để cậu xảy ra chuyện gì đâu."
Tên này nói xong lại bắt đầu kéo tôi đi, tôi lùi về sau thêm lần nữa, đanh giọng nói: "Vương Lỗi, nếu anh thực sự coi tôi như anh em thì cho tôi cơ hội tự lựa chọn đi, có một số việc thực sự thân bất do kỷ."
"Cái đệt! Bây giờ còn gọi tôi là Vương Lỗi nữa, có phải lần sau Lỗi gia tôi tới âm tào địa phủ thăm cậu, cậu sẽ gọi tôi là Tiểu Lỗi Lỗi không hả?" Thấy tôi nghiêm túc hơn, tên này lập tức đổi sang thái độ cợt nhả, "Anh Cửu, cậu đừng lo lắng, gã Phán quan dưới địa phủ không đánh lại nổi Lỗi gia tôi đâu. Nếu thực sự không được thì Lỗi gia sẽ cướp luôn cuốn sổ sinh tử, thêm cho cậu cả nghìn năm tuổi thọ, để cậu sống hẳn thập bát đại đồng đường, cưới hàng trăm cô vợ, không biết rõ đứa nào là chắt đứa nào là chút nữa, có được không?"
Anh ta đùa giỡn như thế thì tôi cũng hết lời. Đương nhiên tôi biết thừa tính cách của anh ta, nếu anh ta quyết tâm không để tôi đi, tôi cũng không còn cách nào khác. Đánh thì không đánh lại anh ta, chạy cũng không thoát được anh ta, nói năng càng không thắng nổi anh ta!
Lòng tôi hiểu rõ ràng địa phủ có quy định của địa phủ. Cho dù thực lực của Vương Lỗi cao siêu khó dò, nhưng dù sao cũng không thể đối đầu với cả âm tào địa phủ được. Đến lúc đó, người chịu thiệt chắc chắn sẽ là chúng tôi.
Thế nên, tôi bắt buộc phải nghĩ ra một cách để thoát khỏi anh ta.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức chỉ về phía sau anh ta, "Thạch Minh Thánh Hàm, đến rồi đấy à?"
"Cô gái nhỏ?" Tôi hô lên như thế, hai mắt Vương Lỗi lập tức phát sáng, anh ta quay ngoắt ra sau mà nhìn. Vừa thấy anh ta quay đi, tôi co giò bắt đầu chạy, không dám nấn ná thêm một chút nào nữa, hoàn toàn thi triển hết tốc lực.
"Lý Sơ Cửu, Y Y đến rồi kìa!" Nào ngờ tôi mới chạy có vài bước, Vương Lỗi lập tức hô lên với tôi. Anh ta vừa nhắc đến Y Y là tôi đã không cầm lòng được, vô thức nhìn về phía sau.
Nhìn rồi mới phát hiện ra làm gì có Lâm Y Y, chỉ có anh ta đứng ngay sau lưng tôi, nở nụ cười giảo hoạt, "Giỡn với Lỗi gia tôi hả, anh Cửu còn ngây thơ lắm!"
Chết tiệt! Mắc bẫy rồi!
Vừa dứt lời, tên này đã cởi thắt lưng ra, túm lấy hai tay tôi, dùng thắt lưng quấn chặt lên cổ tay tôi. Tôi muốn giãy giụa, nhưng anh ta đã khiêng tôi lên vai, "Đi nào, Lỗi gia dẫn cậu tới âm tào địa phủ ngay bây giờ!"
Bàn tay to lớn của anh ta vung lên, âm môn của địa phủ đã bị mở ra. Tôi còn chẳng kịp ngăn cản đã bị anh ta khiêng thẳng vào trong âm môn rồi.
Sau một hồi trời đất chao đảo, chúng tôi đã đến được quỷ môn quan. Vừa mới chạm đất, tôi đã chấn động vì cảnh tượng trước mắt, khi thấy mấy trăm âm binh đang đứng sừng sững trước cửa lớn của quỷ môn quan.
Người đi đầu chính là tướng quân âm binh, họ chặn ngay lối ra vào của quỷ môn qua, hiển nhiên không muốn để chúng tôi tiến vào con đường hoàng tuyền.
Vương Lỗi nhìn tướng quân âm binh kia mà nhíu mày, đanh giọng nói: "Gọi lão già Diêm Vương của các người ra đây, bảo rằng Lỗi gia ta tìm ông ta, mau đi đi!"
"Hừ, lá gan to gớm nhỉ, dám đến cả âm tào địa phủ để gây chuyện!" Vị tướng quân âm binh kia giận dữ hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Vương Lỗi với vẻ hung thần ác sát rồi quát lên: "Cảnh cáo các ngươi lần cuối cùng, nếu không nhanh chóng rút đi, ta sẽ khiến các ngươi mãi mãi chôn chân ở âm tào địa phủ!"
Khi vị tướng âm binh kia nói chuyện, tôi đã nhìn thấy mặt mũi Vương Lỗi biến sắc, trong đôi mắt của anh ta xuất hiện sát khí lạnh như băng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận