Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 847: Vạn yêu xung đột

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Tiếng "u u" nghe rất kỳ quái, giống như tiếng kêu của loài diều hâu ăn rắn nhưng lại trầm hơn nhiều. Tôi nghe ra được âm thanh đó không phải do con người phát ra, mà có lẽ là tiếng kêu của một loài động vật nào đó.
Sương mù dày đặc xung quanh vẫn chưa tan đi, tầm nhìn rất ngắn, căn bản không thể phân biệt được tiếng kêu đó từ đâu truyền tới. Nhưng tôi có thể cảm nhận được, tiếng kêu kỳ lạ đó rất gần, khả năng cao là ở ngay trong màn sương dày đặc quanh đây.
Lúc này tôi và Tuệ Hải đứng quay lưng lại với nhau, liên tục cảnh giác tình hình xung quanh. A Cẩu vừa phụ trách chăm sóc cho Đông Tử, vừa giúp tôi nghe ngóng.
"Lý thí chủ, đây là tiếng gọi của loài nai. Nai là loài động vật thường hay gặp ở núi Phạm Âm, cũng là sinh linh được người dân địa phương tôn kính. Tiểu tăng từng nghe chủ trì chùa Pháp Long nói, hình như vật cưỡi của Thiên quân Âm Dương đạo chính là con nai." Tuệ Hải nhanh chóng giải thích cho tôi nghe một lượt.
Tôi nghe thấy vậy, trong lòng bỗng cảm thấy vui mừng, bèn nhỏ giọng hỏi: "Tuệ Hải, vậy ý cậu là Thiên quân của Âm Dương đạo đã tới đây ư?"
"Đúng thế." Tuệ Hải gật đầu nói: "Hành tung của chúng ta đã bị bại lộ, thành Vạn Yêu đã lộ ra diện mạo vốn có. Nhìn lại trận thế này, có lẽ bọn chúng không muốn chúng ta sống sót ra khỏi thành Vạn Yêu rồi!"
"Ha ha!" Nghe Tuệ Hải nói vậy, tôi cười lớn: "Đến vừa đúng lúc, đỡ mất công chúng ta đi tìm hắn. Đây là chuyện sớm muộn gì cũng đến, thay vì bị bọn chúng giày vò, thì chẳng thà quyết đấu một trận thống khoái còn hơn!"
Vừa dứt lời, tôi liếc nhìn bốn phía, cất giọng hô to: "Thiên quân, tôi là Lý Sơ Cửu, khỏi phải giả thần giả quỷ nữa, có bản lĩnh thì ra đây đấu một trận. Để tôi xem xem, rốt cuộc Thiên quân của Âm Dương đạo lợi hại đến thế nào?"
"Ha ha..." Tôi vừa nói xong, từ trong màn sương mù dày đặc ở phía trước truyền tới một tràng cười lạnh lùng của phụ nữ: "Lý Sơ Cửu, đừng vội, ngươi muốn giết ta cũng phải xem xem ngươi có phá giải được Bách Quỷ Dạ Hành của ta hay không đã. Ngươi làm hỏng chuyện lớn của Âm Dương đạo, lại dám xông vào địa bàn của Âm Dương đạo! Hôm nay... ta sẽ lấy mạng của Lý Sơ Cửu ngươi cúng tế các đệ tử đã chết!"
Nghe thấy tiếng phụ nữ, tôi và Tuệ Hải đều kinh ngạc, cả hai ngầm hiểu ý nhìn nhau. Bởi vì thực sự chúng tôi cũng không ngờ, thiên quân của Âm Dương đạo lại là Haruko, chủ nhân của phòng gió!
Cho đến lúc này tôi mới hiểu ra tại sao hành tung của chúng tôi lại bị lộ? Hóa ra, Haruko chính là Thiên quân của Âm Dương đạo! Chị ta cố tình nói cho chúng tôi biết chuyện của Vương Lỗi, chính là để lừa chúng tôi đi vào núi Phạm Âm, lợi dụng yêu quái ở trong núi giết chết chúng tôi. Cũng may Tuệ Hải phát giác ra có điều không ổn, mới không bị trúng kế của chị ta.
Cũng vì lẽ đó, chị ta mới phải bày trận để đối phó với chúng tôi. Suy đoán lúc trước của Tuệ Hải cũng chính xác, hết Tuyết Cốc rồi đại bản doanh của Âm Dương đạo, tất cả đều là do bọn chúng cố ý thả ra để hù dọa người khác.
Thế nên thiên quân của Âm Dương đạo ở trong thôn Tuyết Cốc. Không đúng, không phải là thôn Tuyết Cốc mà là thành Vạn Yêu! Chỉ là có đánh chết tôi cũng không ngờ, thiên quân của Âm Dương đạo lại là phụ nữ!
Khi định thần lại, tôi nhìn thấy trong màn sương mù mờ ảo hiện ra một bóng người. Tập trung nhìn kĩ thì bóng dáng đó chính là chủ nhân của phòng gió, Haruko!
Chị ta không đứng mà đang cưỡi trên một con nai cực lớn. Con nai đó có tên là nai sừng tấm, bởi vì đầu nó giống ngựa, sừng giống hươu, cổ giống lạc đà, đuôi lại giống lừa, trông giống như bốn loại động vật hợp lại với nhau.
Nhưng con nai sừng tấm mà Haruko cưỡi lớn hơn so với những con nai thông thường khác nhiều. Nhất là cặp sừng trên đầu nó, dày và chắc chắn, giống như một mớ rễ cây khổng lồ. Phía trên cặp sừng còn buộc dây thừng màu đỏ, giữa dây có treo một cái chuông.
Trong ghi chép của Đạo giáo, nai là đại diện của địa vị. Haruko cưỡi nai, hiển nhiên chị ta là vua của Âm Dương đạo.
Trong lúc tôi đang quan sát con nai, nó chợt ngẩng đầu lên, chiếc chuông trên sừng phát ra tiếng kêu ting tang khe khẽ. Sau đó, con nai mới kêu lên "u u" vô cùng thảm thương.
Tiếng kêu thực sự quá thảm thiết, giống như con nai đó đang đau khổ nghẹn ngào. Nói thật, nghe thấy tiếng kêu đó, trong lòng tôi bất giác cảm thấy khó chịu.
"Lý Sơ Cửu, Bách Quỷ Dạ Hành đã bắt đầu rồi! Để tôi xem xem, cậu và con lừa ngốc kia có thể ngăn chặn được Bách Quỷ Dạ Hành của tôi hay không! Ha ha..." Lúc này đột nhiên Haruko bật cười nham hiểm, sau đó lại nghiêm giọng hô lớn: "Vạn yêu nghe lệnh, Bách Quỷ Dạ Hành, bắt đầu!"
Haruko vừa dứt lời, bóng của chị ta đã biến mất trong màn sương trắng mù mịt, không còn trông thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ nghe thấy tiếng chuông tinh tang phát ra từ trên sừng nai, cùng với tiếng kêu thảm thiết của con nai vang lên từng hồi.
Tôi nghe ra được Haruko đang cưỡi con nai đi vòng quanh vây chúng tôi lại. Ngay giây sau, màn sương đã dày đặc lên trong nháy mắt, tầm nhìn ngày càng giảm xuống, tôi chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy Tuệ Hải đứng trước mặt mình.
Hơn nữa, ngay cả màn sương cũng cực kỳ có lực tác động, dường như nó đang vô hình ép chặt cơ thể chúng tôi lại, khiến chúng tôi thấy bức bối, thậm chí hít thở cũng trở nên khó khăn hơn.
Tuệ Hải đã không còn pháp khí nữa rồi, đạo thuật của tôi cũng không thể xua tan đi màn sương mù sinh ra từ yêu khí này. Bất đắc dĩ, Tuệ Hải đành cởi đồ ra, hất ngược lại, tôi nhìn thấy chiếc áo cà sa lật ngược đó, bên ngoài là áo dài bình thường, nhưng bên trong lại được thêu một chữ "Phật" lớn.
Tuệ Hải ném cà sa về phía trước, chiếc áo đột nhiên bay lên giữa không trung, xung quanh không có gió nhưng áo cà sa vẫn được trải phẳng, để lộ chữ "Phật" được thêu rất bắt mắt.
Chữ "Phật" đó vừa xuất hiện lập tức giải phóng ra một luồng ánh sáng vàng chói mắt, nhưng vẫn không thể xua tan đi sương mù. Tuy nhiên tầm nhìn đã được mở rộng hơn trước rất nhiều, cũng nhờ ánh sáng vàng chói lóa đó, tôi mới nhìn rõ tình hình xung quanh mình.
Ít nhất phải có tới vài trăm con yêu quái đang bao vây xung quanh chúng tôi. Có tuyết yêu, còn có cả quỷ la thành môn lúc trước, hải nữ, và cả một số loại yêu vật mà tôi chưa từng gặp.
Có loại mang hình người, có loại nửa người nửa yêu, cứ vậy bao vây lấy chúng tôi, cùng với Haruko đang cưỡi trên lưng nai di chuyển thành vòng tròn. Trong lúc xoay quanh, bọn chúng phát ra tiếng kêu kỳ quái, tựa như tiếng khóc lại nghe như tiếng cười, nghe một lúc lâu khiến đối phương cảm thấy hoảng sợ.
Mà kỳ lạ hơn nữa là, trong lúc xoay tròn xung quanh, tôi phát hiện yêu khí mà bọn chúng đồng thời giải phóng ra đang dần dần áp sát đến chỗ chúng tôi. Màn sương yêu khí vốn dĩ không có tính công kích lại trở nên lạnh buốt thấu xương, giống như từng cơn cơn gió rét tấn công vào cơ thể.
Cộng thêm tiếng kêu kỳ dị của trăm con yêu quái, tôi cũng cảm thấy ngày càng nóng ruột. Giống như trong hoàn cảnh cực kỳ bức bối, khiến tâm trạng sinh ra áp lực.
"Lý thí chủ, đây là vạn yêu xung đột của Bách Quỷ Dạ Hành. Tuyệt đối đừng để bị rối loạn tâm trí, nếu không sẽ phát điên lên đấy!" Tuệ Hải nghiêm mặt, lớn tiếng cảnh báo tôi.
"Ừm!" Tôi gật đầu, bắt đầu nhẩm chú Tịnh tâm, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, ngược lại cảm giác ngày càng khó kiềm chế, giống như sắp phát điên lên rồi.
Vạn yêu xung đột này còn khó chịu hơn nhiều so với bách quỷ xung đột. Khi tôi quay lại nhìn A Cẩu và Đông Tử, hai anh em họ đã ngã xuống đất, tay bịt chặt tai, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Tôi trông thấy tình cảnh của họ, trong lòng vô cùng phẫn nộ, trực tiếp xông thẳng đến chỗ đám yêu quái ở xung quanh, nhưng chưa tới gần bọn chúng đã bị một luồng sức mạnh dữ dội hất ngược trở lại.
Lúc này tôi bừng bừng lửa giận, đánh mạnh một chưởng về phía bọn chúng, một luồng chân khí Huyền Chân mạnh mẽ bắn ra ngay tức khắc. Nhưng tôi không ngờ chân khí Huyền Chân của tôi không những không làm chúng bị thương mà ngược lại còn bị đám sương trắng nuốt chửng mất!
Trông thấy thế, tôi hoàn toàn chết lặng. Rốt cuộc đây là loại yêu thuật gì mà có thể khắc chế được đòn tấn công của tôi?!
Tôi còn đang mơ hồ, Tuệ Hải đã lên tiếng giải thích: "Lý thí chủ, đây là sức mạnh do yêu vương tạo thành. Cho dù đạo hạnh của anh có cao ngất trời cũng không thể dựa vào sức mạnh của một mình mình để phân tán sức mạnh mà bọn chúng hội tụ lại. Chỉ có duy nhất một cách, đó là đối phó với Thiên quân và con nai mà cô ta đang cưỡi trên lưng. Tiếng kêu của con nai đó rất kỳ lạ, có lẽ đó chính là sức mạnh khống chế Bách Quỷ Dạ Hành!"
Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác nóng nảy trong người, cắn răng bảo: "Tuệ Hải, giúp tôi chặn đám yêu quái lại một lúc, tôi đi đối phó với Thiên quân!"
"Được." Tuệ Hải gật đầu rồi đột nhiên bật cười kỳ quái: "Tiểu tăng không vào địa ngục thì ai vào! Lý thí chủ, tiểu tăng giúp anh cản vạn yêu xung đột lại. Nếu tiểu tăng chết, xin hãy đem tro cốt tiểu tăng về lại Hoa Hạ. Cũng mong Lý thí chủ nói với sư phụ, tiểu tăng chưa từng thẹn với Phật môn!"
Tuệ Hải nói rất nhanh, tôi còn chưa phản ứng kịp đã trông thấy cậu ta cởi nốt chiếc áo cuối cùng trên người xuống, để lộ ra cơ thể trắng nõn, sau đó khoanh chân ngồi xuống đất, hai tay chắp lại trước ngực, nói lớn: "Hôm nay tiểu tăng lấy thân chứng Phật, Phật quang phổ chiếu, phổ độ chúng sinh. Cầu mong Phật tổ ban cho đệ tử Phật pháp vô thượng, giúp đệ tử trừ yêu diệt ma! Nam mô A di đà phật!"
Tuệ Hải hô lên câu cuối, tôi trông thấy mắt cậu ta nhắm nghiền, miệng nhẩm nhanh kinh văn Phật gia. Ngay giây sau đó, phía sau lưng cậu ta xuất hiện hình vẽ Bắc đẩu thất tinh. Lúc đầu không nhìn kỹ, tôi còn tưởng rằng đó là một loại Phật pháp. Đến khi tiến lại gần mới biết, Bắc đẩu thất tinh đó chính là bảy nốt ruồi trên lưng Tuệ Hải!
Một luồng Phật quang nối liền bảy nốt ruồi đó, hướng thẳng lên đỉnh đầu cậu ta. Đồng thời, tôi cũng phát hiện lúc này cơ thể Tuệ Hải đang căng ra, dường như cậu ta đang phải chịu một nỗi đau đớn khôn cùng!!!

Bình Luận

0 Thảo luận