Khi tổ sư gia Thuần Phong truyền nốt hồn thức cuối cùng của mình cho tôi, tôi cảm nhận được mình như đang tiến vào một thế giới trống rỗng. Trong thế giới này, đất và trời đều mang màu trắng xóa, tựa như chỉ có một mình tôi xuất hiện trong thế giới kỳ diệu ấy.
Không nhìn thấy những người khác, cũng không nghe thấy âm thanh nào khác, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào khóc đau lòng của bạch hồ mắt xanh. Sở dĩ tôi nghe được tiếng khóc đó là do hồn thức của tổ sư gia đã nhập vào thân thể của tôi.
Vài phút sau, thế giới thuần một màu trắng xóa này bỗng dưng xuất hiện những luồng kim quang. Kim quang chói đến mức tôi không tài nào mở mắt ra được, trong khoảnh khắc giơ tay ra che mắt lại, tôi bỗng nhìn thấy xung quanh xuất hiện vô số bùa chú màu vàng kỳ quái, còn có cả một vài đạo thuật Huyền Chân đã thất truyền từ lâu.
Những thứ này đều hóa thành những con chữ nhỏ và hoa văn màu vàng kim. Sau khi xoay một vòng quanh người, tất cả đều tuồn vào trong đầu tôi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác đầu mình như sắp nổ tung ra, cảm giác choáng váng lại kèm theo buồn nôn mãnh liệt đó khiến tôi không chịu nổi, ngay lập tức ngã khuỵu xuống đất, đau đớn nôn khan.
Không chỉ có vậy, cả thân thể cũng khó chịu vô cùng, những phù văn và chú thuật kia tiến vào trong đầu tôi rồi nhanh chóng lóe lên.
Tôi gắng gượng muốn ghi nhớ những phù văn và chú thuật ấy, nhưng tốc độ lóe lên của chúng quá nhanh, mà cũng có thể là do trí nhớ của tôi không tốt, cho đến tận khi phù văn và chú thuật cuối cùng lóe lên, tôi vẫn không nhớ được gì.
Giống như vừa nằm mơ vậy, cảnh trong mộng thì rất rõ ràng, nhưng vừa tỉnh lại thì chẳng nhớ được thứ gì hết.
"Đạo huynh, cậu làm sao thế?" Tôi vừa mở mắt, Hà thiên sư đã ôm lấy tôi, ra sức lắc, mà hắn lắc thế này lại khiến cảm giác buồn nôn mãnh liệt trong cơ thể tôi lại kéo tới lần nữa.
Tôi bò ra đất, nôn thẳng ra. Nhưng chỉ nôn được ra mỗi nước sặc lúc trước rơi vào trong đầm rồng.
Hà thiên sư vỗ vào lưng tôi, còn mặt thì ngẩn ra không hiểu gì. Bạch hồ mắt xanh hiện giờ đã hóa thành hình người, cô ta chỉ hững hờ nói một câu: "Cậu ta đã hấp thu hồn thức và thiên phú của Thuần Phong nên thân thể sinh ra bài xích, chờ cậu ta ổn định lại là được!"
Nôn một hồi, tôi có cảm giác như mình đã nôn hết cả lục phủ ngũ tạng ra đến nơi, nước mắt với nước mũi đều chảy ròng ròng. Mãi cho đến khi không nôn được ra cái gì nữa, tôi mới lau khô nước mắt, chầm chậm đứng dậy nhờ sự nâng đỡ của Hà thiên sư.
Tôi vừa đứng lên, bạch hồ mắt xanh liền nhìn về phía tôi, nói: "Lý Sơ Cửu, giờ cậu đã nhận được thiên phú truyền thừa từ Thuần Phong, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, không đến mấy năm là cậu có thể hô hoán Đạo môn! Ta hi vọng cậu sẽ không làm chuyện xấu, cũng không làm phụ lòng những người con gái khác. Đám tu đạo các người, sau khi đến được một cảnh giới nhất định đều sẽ gặp phải kiếp nạn. Kiếp nạn này, chính là tình cảm! Thuần Phong chính là minh chứng tốt nhất cho cậu, chàng độ kiếp không thành, hại bản thân chàng, cũng hại luôn cả ta! Cậu yên tâm, hiện giờ ta đã phá vỡ phong ấn miếu Bồ Tát, sau này sẽ không ra ngoài hại người nữa. Ta sẽ nghe lời Thuần Phong, khi nào cậu gặp khó khăn ở Đạo môn, ta sẽ dẫn thế lực của ta đến giúp cậu! Cũng mong sao cậu tiếp tục giữ vững tâm nguyện ban đầu, thống nhất Đạo môn, hoàn thành tâm nguyện của Thuần Phong! Cáo từ!"
Nói xong, bạch hồ mắt xanh đứng dậy, thoắt cái đã hóa thành hình dạng bạch hồ, nhảy ra khỏi hang núi, chớp mắt đã biến mất tăm.
Tôi biết cô ta sẽ đi vào trong rừng sâu để tiếp tục tu luyện, sau khi trải qua mối nghiệt duyên này, cô ta cũng đã tháo gỡ được khúc mắc trong lòng mình. Lệ khí trên người đã biến mất, mà cô ta cũng đã từ bỏ tâm tư. Từ nay về sau, có lẽ sẽ trở thành một hồ yêu yên tĩnh như nước.
Chờ sau khi cô ta khuất bóng, Hà thiên sư mới dìu tôi, nói: "Đạo huynh, trên người cậu có nhiều vết thương quá. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cậu nên nhanh chóng xử lý vết thương ở hai tay đi. Thuốc trị thương ban nãy của tôi chỉ có thể cầm máu, lại còn là đồ rẻ tiền tôi mua bên vỉa hè, hiệu quả không tốt đâu. Phải xử lý nhanh lên, không là đôi tay cậu coi như bị phế bỏ luôn đấy!"
Nghe Hà thiên sư nói vậy, tôi lập tức thả lỏng người. Nhưng ngay sau đó, một cơn đau đớn kịch liệt bỗng kéo đến. Mí mắt giật ngược, nếu tôi không cắn răng gắng gượng, e là đã ngất rồi.
Hai lòng bàn tay đau rát cực kỳ. Ban nãy, tôi vẫn chưa kiểm tra kỹ vết thương, không biết là sâu đến mức nào. Còn các vết thương khác trên người, đều là do đánh nhau với bác Diệp. Vì đã có chân khí Huyền Chân hộ thể, nên cũng chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.
Trong lúc tôi chưa kịp phản ứng lại, Hà thiên sư đột nhiên lấy ra một bầu hồ lô rượu, mở nắp bình ra, đổ thẳng chỗ rượu cao lương đó xuống lòng bàn tay tôi.
"Á!..." Rượu cao lương này nồng độ cao, làm tôi đau đến mức phải thét lên, sau đó không ngừng hít hà vì đau, thân thể run lên cầm cập, hai bàn tay cũng chết lặng, run lên bần bật.
"Đạo huynh, đây là rượu cao lương hai mươi ba mươi năm, ít cũng phải đến bảy mươi độ, còn hữu hiệu hơn cả rượu thường. Ha ha..." Hà thiên sư bật cười ha hả, rồi đưa bầu rượu cho tôi, ý bảo có muốn làm một ngụm không.
Giờ cả người tôi đau như muốn đứt rời từng mảnh, nên cũng chẳng bận tâm rượu cao lương này mạnh đến mức nào, nhận lấy bầu hồ lô rượu xong là ngửa đầu uống một ngụm lớn. Rượu mạnh vừa trôi qua yết hầu, trong chớp mắt cuống họng đã nóng như bị lửa thiêu, đốt thẳng từ cuống họng đến dạ dày, cảm giác bên trong cơ thể như đang bị xé rách.
"Đạo huynh, thấy thoải mái không?" Hà thiên sư nhìn thấy vẻ quằn quại của tôi thì bật cười ha ha. Tôi không dám nói gì, há miệng không ngừng thở hồng hộc, cảm giác như bị lửa thiêu kia mới dịu hơn kha khá.
Có điều, loại rượu mạnh này đúng là có chút công hiệu. Cơ thể mềm nhũn lúc trước hình như giờ đã trở nên thư thái hơn nhiều.
Ợ một hơi rượu xong, tôi mới nhìn đến thi thể của bác Diệp ở trên mặt đất. Cũng không biết tại sao, lúc này tôi lại chẳng cảm nhận được sự thoải mái và kích động sau khi báo được thù, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh.
Từ khi bác Diệp nói cho tôi biết chân tướng ở chợ quỷ, rằng ông ta mới là thủ phạm đầu sỏ cho thảm kịch nhân gian giữa ông nội tôi và Chu Bát Tự, tôi đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh giết chết ông ta để báo thù.
Bao nhiêu món hận huyết hải thâm cừu đó, coi như giết ông ta mười lần cũng chẳng thể hả giận.
Nhưng lúc này tôi lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Từ khoảnh khắc sư phụ Tiêu Dao Tử đưa tôi ra khỏi thôn Ma Câu, cả đời này tôi chỉ sống vì báo thù.
Cả quãng thời gian này đều trôi qua trong bất an thấp thỏm, thập tử nhất sinh. Mà lạ thay, lúc này tôi tự dưng lại nhớ đến một câu nói trong Phật giáo: "Oan oan tương báo đến khi nào?"
Nếu như tôi có thể khống chế được vận mệnh của mình, thoát khỏi bánh xe của vận mệnh, phải chăng sẽ không xảy ra tấn thảm kịch này? Không riêng gì tôi, cả Tử Long nữa, anh ấy cũng sống vì tôi.
Tử Long cả đời đều bảo vệ tôi, sinh tử không rời, dẫu cho dùng mạng mình để đổi lấy mạng của tôi cũng không hề hối tiếc. Dù hiện giờ chúng tôi đang chia cách, anh ấy đi xây dựng lại thế lực của phái Phù Lục, cũng chính là vì muốn giúp tôi đối phó tôn chủ Linh tộc.
Còn sự tồn tại của Vương Lỗi vẫn như một câu đố, sau khi anh ta phát hiện đại tư tế không có tim thì cũng rời đi. Nếu như mọi chuyện không như những gì anh ta phỏng đoán, vậy nhất định anh ta sẽ còn quay lại tìm tôi và Tử Long.
Cả Lâm Y Y nữa, vì để cho tôi đi hoàn thành chuyện của mình, cô ấy cũng đã đưa người Miêu của cửu động thập trại đi. Cô ấy làm như thế cũng chỉ vì muốn thống trị lực lượng của cửu động thập trại, để sau này còn giúp tôi đối phó với Linh tộc.
Còn cả thầy phép ở thôn Tiểu Nghĩa, cũng bị Tiểu Thiết và anh Mạnh đưa đi trốn vào trong rừng sâu núi thẳm, họ đều đang đợi tôi trở về.
Vốn dĩ họ đang sống một cuộc sống vô ưu vô lo, nhưng chỉ vì biến cố của tôi đã đảo lộn cuộc sống yên bình, không tranh với đời của tất cả bọn họ. Tôi thấy hổ thẹn vô cùng, điều duy nhất có thể làm là thống nhất hoàn toàn Đạo môn của Trung Hoa, để tất cả mọi người có thể sống trong thanh bình, vui vẻ, vô tư lự.
Cộng thêm cả bạch hồ mắt xanh hiện giờ nữa, lúc này tôi bỗng dưng tin tưởng vào thuyết bánh xe vận mệnh. Tổ sư gia Thuần Phong đã nói, sau khi Tử Long học được thuật bói toán của lão quỷ đã nói nếu muốn nắm giữ vận mệnh của mình phải phá vỡ bánh xe vận mệnh, hoặc phải nghịch thiên cải mệnh!
Tâm tư dần dần bay xa, sau khi Hà thiên sư vỗ vai tôi một cái, tôi mới hoàn hồn lại. Tôi nhoẻn miệng cười với hắn, sau đó nhìn đến thi thể bác Diệp, nói: "Người chết như đèn tắt, ông đã chết, tất cả hận thù đều được hóa giải. Vốn dĩ tôi còn muốn đưa hồn ma của ông đi, bắt ông phải quỳ gối chuộc tội ở thôn Ma Câu vĩnh viễn. Nhưng trời cao có đức hiếu sinh, thôi, để cho ông đến Âm tào Địa phủ, để Diêm Vương xử tội ông vậy!"
Sau khi nói xong, tôi và Hà thiên sư cùng đi ra khỏi hang núi. Trên đường đến miếu Bồ Tát, Hà thiên sư mới nói cho tôi biết, người của gánh hát ma lúc trước đã giết một vài thôn dân, tế người sống nên mới khiến cho bạch hồ mắt xanh thoát khỏi phong ấn.
Còn Huyền Khổ đại sư đã bị trọng thương, ông ấy không xuống tay giết, nên người của gánh hát kia đã thừa cơ trốn thoát mất. Không có Hà thiên sư, bọn họ cũng chẳng làm được trò trống gì.
Đến khi chúng tôi đi đến bìa rừng, tôi mới nhìn Hà thiên sư, nói: "Hà thiên sư, đợi đến khi ta tu dưỡng ổn rồi, ngươi hãy đi đi! Ta từng nghĩ muốn giết ngươi, nhưng sau đó nhìn thấy được sự thay đổi của ngươi, ta hi vọng sau này ngươi cũng sẽ như vậy, đừng làm chuyện xấu nữa, cố gắng làm một người tốt, tích chút âm đức, đến khi chết rồi đến Âm tào Địa phủ cũng có thể chịu ít hình phạt hơn!"
"Đạo huynh, thật ra tôi muốn đi theo cậu! Hiện giờ Đạo môn phân tranh ngày càng kịch liệt, bởi vì có sự tồn tại của cậu, tôi tin sớm muộn gì Đạo môn và Linh tộc cũng sẽ có một trận đại chiến. Nửa đời trước tôi chưa từng làm được chuyện gì tốt, hiện giờ lạc đường biết quay đầu lại, chỉ muốn đi theo cậu, tích chút phúc đức cho con cháu đời sau. Tôi tin vào mắt mình, tin rằng mình sẽ không chọn đi theo nhầm người. Nếu như cậu không chê, tôi muốn đi theo cậu, cống hiến chút sức lực cho Đạo môn, sống chết không oán thán. Xin đạo huynh cho tôi..." Hà thiên sư còn chưa kịp nói hết, đột nhiên phát hiện ra điều bất thường, mặt hắn cũng đột nhiên trắng bệch, hàng lông mày nhíu lại, hét lớn: "Đạo huynh, đi, đi mau..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận