Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 832: Quay về Đạo giáo

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Suốt dọc đường, tôi cũng kể lại đại khái trải nghiệm của chúng tôi cho Tử Long nghe, nhưng không nhắc tới người nuôi thi tên Lạc và Diệp Chu Tinh. Còn về phía lão quỷ, tôi cũng nói rằng ông ta ra ngoài làm việc giúp tôi.
Tử Long vẫn luôn tin tưởng tôi nên cũng không nghi ngờ gì. Tôi hiểu rõ tính cách của Tử Long, nếu để anh ấy biết họ đã chết rồi, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy mang nợ, cũng sẽ sinh ra những suy nghĩ khác. Tử Long không giống những người khác, chuyện gì cũng giữ trong lòng, thế nên tôi mới chọn cách không nói sự thật cho anh ấy.
Chuyện của Tử Long đã được giải quyết, Linh tộc cũng đã đổi chủ. Vốn dĩ tôi định quay về, nhưng Thanh Long giữ chúng tôi lại một tối với lý do chúc mừng. Tôi cũng thấy mệt mỏi nên không khước từ, lưu lại trên đảo Trường Sinh một đêm.
Thanh Long chuẩn bị bữa tối rất phong phú, vốn định chuẩn bị ở điện Trường Sinh đấy, nhưng vì trận đấu trước đó của tôi và pháp sư khiến điện Trường Sinh chướng khí mù mịt, cần ít thời gian để sửa chữa, thế nên mới chuẩn bị tiệc tối tại sân luyện võ.
Người trên đảo Trường Sinh có thể ra ngoài một lần hàng tháng vào ngày mười lăm, còn về Thanh Long thì không bị bó buộc, hắn còn có cả đệ tử Linh tộc mà hắn đưa từ bên ngoài tới, có thể miễn nhiễm với lời nguyền của sức mạnh triều cường.
Theo cách lý giải của tôi thì họ còn có phân nhánh khác ở thế giới bên ngoài, ngoài việc cung cấp thông tin Đạo giáo cho đại bản doanh thì còn phụ trách mua sắm đồ dùng sinh hoạt cho họ.
Thức ăn trên bàn tiệc chủ yếu được chế biến từ hải sản, dù sao thì họ sống trên biển, đi đến đâu thì tuân theo lối sống ở đó. Tôi không quen với thực phẩm của họ nên chỉ uống rượu cùng họ thôi.
Thanh Long cho các đệ tử Linh tộc nghỉ một ngày, ai nấy vui mừng hoan hỉ bàn chuyện trên trời dưới biển, cực kỳ vui vẻ. Một nửa số đệ tử được Thanh Long đưa về từ thế giới bên ngoài, họ không hiểu được cuộc sống bản địa ở đảo Trường Sinh, cũng có khoảng cách nhất định với đệ tử Linh tộc tại đảo Trường Sinh.
Nhưng tôi tin rằng, sau bữa rượu tối nay, họ sẽ hoàn toàn hòa hợp với nhau.
Tất cả mọi người đều vui vẻ nên uống khá nhiều, dường như Tử Long đã lâu lắm rồi không được trút bỏ nỗi lòng nên chưa uống được nhiều đã gục xuống bàn. Lý Tiêu Vũ đưa anh ấy về phòng, Thanh Long mới nói với tôi: "Sơ Cửu, làm sao mà các cậu làm huyết liên nở được?"
Tôi cười khổ, lắc lắc đầu, sau đó kể lại những gì mà chúng tôi đã gặp được. Sau khi nghe xong, Thanh Long cảm thán: "Lão quỷ cũng là một nhân tài, chén rượu này, chúng ta kính ông ấy đi!"
"Được." Tôi cười cười tán đồng, cụng chén với Thanh Long rồi uống cạn.
Sau đó, Thanh Long tiếp lời: "Sơ Cửu, bây giờ Đạo giáo đã thống nhất, bây giờ chính là lúc thái bình thịnh thế của Đạo giáo. Chuyện của Tử Long cũng đã được giải quyết hoàn hảo, kẻ địch lớn nhất của cậu bây giờ là Đoạt Phách và chủ nhân của hắn ta."
"Ừm." Tôi gật gật đầu và đáp: "Chuyến này tôi quay về chỉ có hai mục đích, một là tìm Vương Lỗi, cho dù anh ấy thực sự đã chết ở Âm Dương Đạo Nhật Bản, tôi cũng phải đưa xác của anh ấy trở về, đưa tới cung Ngọc Hư ở hốc Côn Lôn. Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn cho Âm Dương Đạo đổi chủ. Còn một mục đích nữa là đối phó với Đoạt Phách và chủ nhân đứng sau hắn ta. Bây giờ hai trong số ba phân thân của Ma Vương đã xuất hiện, Tử Long đã tỉnh táo, Minh Vương kia không có uy hiếp gì với chúng tôi nữa, cứ để hắn ta bị giam cầm dưới địa ngục Cửu U mãi mãi đi. Sự uy hiếp còn lại bây giờ là chủ nhân của Đoạt Phách. Còn về phía phân thân mạnh nhất của Ma Vương, đến giờ nó vẫn chưa xuất hiện, e rằng vì thời giờ chưa đến. Thế nên nhiệm vụ quan trọng hàng đầu trước mắt là giải quyết phân thân của Ma Vương, như thế mới giúp Đạo giáo thái bình mãi mãi."
Nghe xong những lời tôi nói, Thanh Long nhíu mày "ừ" một tiếng rồi nhắc nhở, "À phải rồi, Sơ Cửu, nếu các cậu giải quyết được Đoạt Phách và chủ nhân sau lưng hắn ta, các cậu có thể tìm được vòng quay số phận của Vương Lỗi. Chỉ cần có vòng quay số phận là có thể tìm được phân thân mạnh nhất của Ma Vương. Đến lúc đó, có thể nhân lúc nó chưa thức tỉnh để giải quyết nó triệt để."
"Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng bây giờ tôi rất lo cho Vương Lỗi..." Cứ nhắc đến Vương Lỗi là tôi lại thấy lo lắng. Đã qua bao nhiêu ngày rồi, nếu anh ấy thực sự có thể sống sót trở về, chắc chắn sẽ đi tìm tôi và Tử Long, thế nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức gì của anh ấy, tôi rất lo anh ấy đã xảy ra chuyện.
Đương nhiên tôi không lo lắng gì về đạo hạnh của Vương Lỗi, nhưng Thạch Minh Thánh Hàm là điểm yếu của anh ấy. Âm Dương Đạo đã bày sẵn thiên la địa võng, chỉ đợi Vương Lỗi tự chui đầu vào lưới. Vả lại, Thạch Minh Thánh Hàm nằm trong tay Âm Dương Đạo, tôi rất lo chúng sẽ dùng Thạch Minh Thánh Hàm để đối phó với Vương Lỗi.
Vương Lỗi là người có thể từ bỏ cả mạng sống vì Thạch Minh Thánh Hàm. Cứ nghĩ đến đây là tôi lại thấy lo lắng thêm. Nếu anh ấy có thể sống sót, với sức mạnh khi ba anh em chúng tôi hợp sức lại, chưa biết chừng có thể đối phó với chủ nhân của Đoạt Phách.
Nhưng điều kiện tiên quyết... là anh ấy nhất định phải sống sót.
"Ôi!" Thanh Long thở dài một tiếng, cười bảo: "Tôi cũng hiểu biết đôi chút về Vương Lỗi, tuy cậu ta thần bí, đạo hạnh cũng cao thâm, nhưng rất trọng tình trọng nghĩa, chỉ sợ Âm Dương Đạo sẽ lợi dụng người phụ nữ mà cậu ta yêu để đối phó với cậu ta. Còn cả chuyện vòng quay số phận nữa, cậu ta là người trông giữ vòng quay số mệnh. Chúng ta có thể nghĩ đến việc lợi dụng vòng quay số phận để khống chế Ma Vương thì chủ nhân của Đoạt Phách cũng có thể nghĩ tới. Thế nên, chuyện này sẽ rất khó giải quyết."
Lúc này tôi cũng không nghĩ ra phương pháp này, chỉ biết quay về thăm dò tình hình trước đã. Nếu thực sự không ổn, chỉ còn cách tới Âm Dương Đạo của Nhật Bản. Uống với Thanh Long thêm vài chén rượu nữa, tôi mới nhớ tới lời hứa trước đó với hắn, bèn nhân cơ hội này để trần thuật một lần: "Thanh Long, về lời nguyền trên đảo Trường Sinh, tôi cũng từng nghĩ cách rồi. Sức mạnh của lời nguyền đến từ hàng triệu quỷ hồn trong sức mạnh triều cường. Những quỷ hồn này là bản thể của âm khí, không thể nào siêu độ được, thế nên cách duy nhất là trấn hồn."
"Ừm." Thanh Long gật gật đầu và đáp: "Ngoài trấn hồn thì đúng là không thể nghĩ ra được cách nào khác. Nhưng mà người bình thường làm sao trấn áp được oán khí của hàng triệu quỷ hồn?"
Tôi nhìn Thanh Long đang vắt óc suy nghĩ mà vỗ vỗ vai hắn, mỉm cười nói, "Thanh Long, điều này thì anh không cần lo lắng. Bây giờ Đạo giáo đã thống nhất, đệ tử Đạo môn dù không đến hàng vạn người thì cũng phải có vài nghìn người. Đến lúc đó, tôi nhờ họ gom quân tới đây, ngày đêm trấn hồn, nhất định có thể trấn áp được hàng triệu quỷ hồn trong sức mạnh triều cường. Nếu không ổn nữa thì tôi sẽ đi tìm Địa Tạng Vương Bồ Tát. Với khả năng của ông ấy, chắc hẳn không thành vấn đề lớn."
Nghe tôi nói như vậy, Thanh Long mới mỉm cười, "Như thế thì tốt, sức lực của một người có hạn, chứ nếu là sức lực của cả Đạo môn thì nói gì đến mấy triệu quỷ hồn, cho dù có thêm nhiều quỷ hồn đi chăng nữa cũng có thể trấn áp được."
Nghĩ được cách đối phó với lời nguyền sức mạnh triều cường, tảng đá đè nặng trong lòng Thanh Long cũng rơi xuống. Chúng tôi uống khá nhiều rượu, cho đến khi cả hai đều say ngật ngưỡng.
Sáng sớm hôm sau phải để Tử Long đánh thức tôi mới tỉnh dậy. Đưa mắt nhìn ra, trên khắp sân luyện võ, chỗ nào cũng là đệ tử Linh tộc đang nằm la liệt.
"Sơ Cửu, chúng ta phải đi thôi." Tử Long nhắc nhở một câu, tôi gật gật đầu. Thấy Thanh Long vẫn chưa dậy, chúng tôi cũng không đánh thức hắn mà lặng lẽ rời đảo Trường Sinh.
Sau khi lên thuyền, chúng tôi nhanh chóng rời khỏi thủ phủ của Linh tộc. Đợi khi chúng tôi quay về với mặt biển bình thường, làm gì có ban ngày nữa, rõ ràng đang là nửa đêm. Tôi quay đầu nhìn lại, xoáy nước sau lưng dần dần biến mất, thủ phủ Linh tộc như tòa thành ảo giác cũng từ từ nhạt dần, sau cùng biến mất hẳn.
Chúng tôi không dám chậm trễ, sau khi về đến đảo Trường Thọ là chạy suốt đêm tới trấn. Đến được thị trấn, chúng tôi tìm ngay một chiếc xe tư nhân, đưa chúng tôi tới sân bay để quay về Kiềm thành ngay trong đêm.
Gần như không dám chậm trễ thời gian hay nghỉ ngơi, sau khi đến Kiềm thành, chúng tôi lập tức chạy tới núi Miêu Vương. Đợi khi cả nhóm tới chân núi Miêu Vương thì trời cũng đã sáng hẳn.
Chân núi Miêu Vương đã khôi phục vẻ bình lặng như mọi ngày, thôn dân dưới núi cũng đã chuyển về đây sinh sống, dọc đường còn gặp không ít du khách hành hương tới Miêu Vương Quan cầu nguyện. Khắp nơi trên núi Miêu Vương đều có thể thấy được hơi thở của Đạo giáo.
Nhìn thấy cảnh tượng hài hòa như thế, lòng tôi cũng thấy vui vầy không sao nói hết thành lời được. Tất cả mọi thay đổi đều đến từ cố gắng bền bỉ của chúng tôi.
Mà chúng tôi còn chưa lên núi thì đệ tử xuống núi luyện công buổi sáng đã nhận ra chúng tôi, họ đang định hành lễ thì tôi vội vàng ngăn cản, "Không cần đa lễ, cứ dẫn các đệ tử khác tiếp tục tu luyện đi."
"Vâng ạ!" Đệ tử kia gật gật đầu rồi sau đó hỏi tôi: "Lý chưởng môn, có cần đệ tử đi thông báo với Lâm chưởng môn không ạ?"
"Không cần đâu." Tôi lắc lắc đầu rồi hỏi cậu ấy: "À phải rồi, cậu có biết tin tức gì về Vương Lỗi không?"
Đệ tử này trầm ngâm trong chốc lát mới trả lời: "Hồi bẩm Lý chưởng môn, đệ tử đã lâu lắm rồi không được gặp anh ấy. Trong thời gian chưởng môn rời khỏi đây cũng không còn ai khác tới núi Miêu Vương."
Nghe thấy câu trả lời này, tôi không khỏi thấy thất vọng. Sau khi bảo đệ tử kia tiếp tục tu luyện, ba người chúng tôi mới vội vàng lên núi Miêu Vương. Vừa lên đến đỉnh núi, tôi đã thấy Lâm Tiêu đang dạy đạo thuật tu luyện cho các đệ tử Đạo giáo trên sân luyện công.
Nhân số có vẻ nhiều hơn số lượng khi tôi rời đi khá nhiều, khoảng chừng bốn trăm đến năm trăm người. Ngoài Lâm Tiêu ra còn có cả ông thợ cắt giấy, Vương Kỳ Bằng, A Cẩu và những người khác.
Sau khi thấy tôi quay về, Lâm Tiêu cho các đệ tử đang tu luyện dừng lại rồi đi nghỉ ngơi. Đợi khi đệ tử trên sân lục tục đi hết, mấy người họ mới nhanh chóng vây lại.
Nhìn thấy chúng tôi quay về, tất nhiên mấy người này rất kích động, nhưng vì không thấy lão quỷ và người nuôi thi tên Lạc nên họ cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Họ đã từng cùng tôi vào sinh ra tử nên cực kỳ ăn ý, không ai hỏi nhiều, chỉ biết đau buồn thôi.
Lâm Tiêu nhìn tôi và Tử Long, lắc đầu cười khổ, "Sơ Cửu, Tử Long, e rằng các cậu sẽ phải tới Âm Dương Đạo một chuyến."

Bình Luận

0 Thảo luận