Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 277: Bí mật động trời

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Khi nhìn thấy hai chữ đó, tôi cũng giật mình bởi về căn bản thì ông ta không hề biết về kế hoạch của tôi, sao lại kêu tôi mau chóng rời đi. Lẽ nào người của bác Diệp đã tới? Và đang ở trong tiệm cầm đồ này?
Chưởng quỹ không ngừng đánh mắt ra hiệu cho tôi nhìn về phía ngoài, không biết là đang muốn nhắc nhở tôi điều gì. Hơn nữa, ông ấy quay lưng về phía bác Diệp. Ông ấy cũng không biết tôi tính kế bác Diệp. Nếu thật sự có người tới phục kích chúng tôi thì có lẽ ông ấy sẽ nhắc nhở cả tôi và bác Diệp cùng rời đi.
Không đúng, không đúng.
Tôi cũng bắt đầu thấy nghi ngờ. Đang định quay đầu lại nhìn bác Diệp thì nào ngờ bác Điệp đột nhiên cười to, tự lẩm bẩm: "Đáng tiếc, chợ quỷ này, e rằng qua đêm này phải đổi chủ rồi!"
"Sở Cửu, mau chạy đi, cậu bị bán đứng rồi! Ở đây đều là người của... của..." Bác Diệp vừa dứt lời, ông quản lý đột nhiên hét lên với tôi.
Ông ấy chưa nói xong thì từ trong tai, mắt, mũi, miệng ông ấy bắt đầu chảy máu. Khuôn mặt ông ấy trở nên tái mét, trong nháy mắt đã toát ra đầy khí đen. Cơ thể ông ấy co giật vài cái rồi đổ rầm xuống đất, và sau đấy tôi không thấy ông ấy nhúc nhích gì nữa.
Cách một cái tủ quầy nên tôi không thể biết được tình hình của chưởng quỹ thế nào, song tôi biết ông ấy đã trúng tà thuật và có lẽ đã chết rồi.
Tôi không hề hoảng loạn, từ từ quay đầu lại nhìn. Bác Diệp đang nhìn tôi, đôi mắt nheo lại, bác ấy lại nhấp một ngụm trà, nói: "Trà ngon, trà ngon! Nghe đồn trà của chợ quỷ là trà ngon nhất trên đời, xem ra không sai chút nào!"
Lúc này tôi cũng đã phát giác ra được có gì đó bất thường. Tay tôi cầm chặt thước Trấn Hồn, và động tác này không thoát khỏi được ánh mắt của bác Diệp. Bác ấy cười đầy thâm ý: "Sơ Cửu à, đừng vội, lát nữa cậu sẽ được ra tay! Tôi đã nói rồi, khi trở về cậu có thể đi dưới cầu, bởi vì người chết sẽ không đi qua cầu."
Tôi chau mày, hỏi với giọng ngạc nhiên: "Bác Diệp, bác biết tôi muốn giết bác?"
Bác Diệp gật đầu, nói một cách bình tĩnh: "Khi trở về từ dãy Phượng Hoàng, từ lúc cậu bảo tôi đi với cậu gặp Diệp Thiếu Khanh là tôi biết cậu đã nghi ngờ tôi. Nếu không phải cậu thông báo cho tài xế xe tang thì e rằng tôi cũng không biết cậu tính toán đối phó với tôi. Lý Sơ Cửu à Lý Sơ Cửu, không thể không thừa nhận, cậu tiến bộ quá nhanh. Từ lần đầu gặp nhau, cậu chỉ là một kẻ hữu dũng vô mưu, đến nay thì cậu đã là một người hữu dũng hữu mưu, mà tất cả thay đổi chỉ trong thời gian vỏn vẹn có hơn một năm. Nếu không phải đám tài xế xe tang kia là người của tôi thì e rằng tôi cũng đã bị cậu tính kế mất rồi! Nếu như để cậu tiếp tục trưởng thành thì tôi không biết cậu sẽ còn đáng sợ tới mức nào!"
Bác Diệp đã nói toạc ra rồi, tôi cũng không cần phải tiếp tục che giấu nữa. Tôi cười ngượng ngùng, nói: "Tính ra thì bác vẫn là ân nhân cứu mạng của tôi. Lúc trước tôi còn cảm thấy mưu đồ âm hiểm của Chu Bát Tự đã đủ khủng khiếp rồi. Nhưng so với bác thì lão vẫn chưa là gì. Dù vậy, người tính không bằng trời tính, người đang làm mà trời đang nhìn, chỉ cần là hồ ly thì cuối cùng cũng sẽ lòi đuôi thôi!"
"Chu Bát Tự? Ha ha, mưu kế của sư huynh ta quá nông cạn, thiển cận, không có mắt nhìn đại cục! Thực ra lão ta là một kẻ quá ngu ngốc, giống như ông nội của cậu!"
Bác Diệp nói tới đây thì ánh mắt đột nhiên trở nên tàn bạo, khiến tôi cũng thấy sợ hãi.
Tôi biết Chu Bát Tự, ông nội tôi và cả bác Diệp đều là những đệ tử đời cuối cùng của phái Huyền Chân. Sau bọn họ, phái Huyền Chân đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng bác ấy nói vậy khiến tôi đột nhiên nhớ tới cái lần hai chúng tôi đối đầu với Chu Bát Tự. Lão ta đã nói rằng, bác Diệp là kẻ thích nói dối. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ câu đó.
Chỉ có điều, khi đó tôi hoàn toàn không hề chú ý tới bác ấy. Nếu như phát hiện sớm hơn thì có lẽ đã không tạo thành cục diện như ngày hôm nay.
Khi tôi còn đang cảm khái thì bác Diệp một lần nữa lại nhìn tôi và nói: "Lý Sơ Cửu, có lẽ đến bây giờ cậu vẫn chưa biết một chuyện? Không đúng, không chỉ có cậu, mà có lẽ còn cả Chu Bát Tự và ông nội cậu đều không biết chuyện này!"
Lời của bác Diệp khiến tôi hoang mang, tôi nhìn ông ta, hỏi: "Giữa Chu Bát Tự, bác và ông nội tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Đừng vội, từ từ nói! Thời gian còn sớm, đêm nay sẽ là đêm đáng giá để người ta khắc ghi đấy!"
Bác Diệp cười ha ha, bình tĩnh giống như đang chờ thời gian trôi qua. Sau đó, bác ấy lại uống một ngụm trà, nhàn nhã kể tiếp: "Thực ra, Chu Bát Tự không xấu xa như vậy, giống như ông nội của cậu, cả hai đều là những đạo sĩ chính trực. Khi còn ở Huyền Chân quan, sư phụ yêu quý nhất chính là bọn họ. Hơn nữa, sư phụ luôn muốn giao lại chức trưởng môn cho họ. Có điều, bọn họ đều quá tầm thường, phái Huyền Chân mà giao vào tay bọn họ thì sớm muộn cũng sẽ diệt vong. Chi bằng giao cho ta, để ta lãnh đạo Huyền Chân, gây dựng lại sự huy hoàng ngày xưa của Huyền Chân quan!"
Vừa nghe thấy mấy lời này, tôi biết ngay là có chuyện. Sự việc năm đó có khả năng không đơn giản như tôi đã nghĩ. Bác Diệp lòng dạ thâm hiểm như vậy, chắc chắn muốn làm Chưởng môn của phái Huyền Chân. Chẳng trách, vừa rồi bác ấy lại hỏi tôi có cầm theo thước Trấn Hồn và đại ấn Huyền Chân hay không.
Như vậy cũng có nghĩa là, chuyện xảy ra với ông nội tôi và Chu Bát Tự, là trò của bác ấy gây ra?
Nghĩ tới đây, tôi trừng mắt nhìn bác Diệp, hỏi một cách nghi ngờ: "Bác Diệp, mối thù của ông nội tôi và Chu Bát Tự năm đó, có phải là do bác khơi mào ra?"
Bác Diệp cười nham hiểm: "Không sai! Năm đó sư phụ kêu huynh đệ chúng ta đi Miêu Cương lịch luyện, sau khi về sẽ truyền vị trí Chưởng môn cho bọn họ. Nhưng vị trí đó chỉ ta mới có thể ngồi được, những người khác không có tư cách. Vừa hay lúc đấy Chu Bát Tự chặn cổ độc thay cho ông nội cậu, nhờ vậy ông nội cậu mới sống sót. Bọn ta bỏ chạy ra ngoài nhưng ông nội cậu vẫn cứ muốn quay lại cứu Chu Bát Tự, dù chỉ còn là thi thể cũng phải đưa về Huyền Chân quan. Ta thấy cơ hội đã tới bèn chủ động quay lại tìm Chu Bát Tự. Khi tìm được thì lão đã thoi thóp, chỉ còn lại chút hơi tàn. Ta bèn tương kế tựu kế, âm thầm đá lão xuống vực, còn giả giọng của ông nội cậu nói cho lão ta biết rằng đừng hòng tranh giành vị trí Chưởng môn với ông nội cậu. Sau khi trở về, ta nói với ông nội cậu rằng Chu Bát Tự đã chết, đã nhảy xuống vách đá, còn nói có làm ma cũng sẽ không tha cho ông nội cậu!"
"Nói trắng ra, cậu giống ông nội cậu, đều là những người hiền lành. Vì chuyện này mà ông ấy cảm thấy áy náy, bỏ đi ở ẩn, biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của bọn ta. Nhưng điều ta không thể ngờ tới là, hóa ra sư phụ đã giao thước Trấn Hồn cho ông nội cậu từ trước, và cũng thầm thừa nhận ông ta là Chưởng môn mới của phái Huyền Chân. Sau này, bởi sự công kích của Linh tộc, cuối cùng đạo quan cũng tan đàn xẻ nghé! Ta cũng đã từ bỏ. Nhưng khi cậu cầm thước Trấn Hồn xuất hiện đã cho ta hi vọng. Ta cần cậu đi tìm tín vật của phái Huyền Chân thay cho ta. Chỉ cần tìm được thì ta có thể khôi phục lại phái Huyền Chân rồi! Ha ha... Quên không nói cho cậu, ta đã âm thầm nói cho Lâm Y Y biết, chính cậu là người giết chết cha ruột của cô ta, Chu Bát Tự!"
Sau khi nghe xong chân tướng của mọi chuyện, tôi cười không thành tiếng, cũng không nói ra được cái cảm xúc phức tạp trong lòng. Hóa ra mọi chuyện không phải là do mối thù của ông nội tôi và Chu Bát Tự, mà chính là vì bác Diệp.
Bọn họ đều bị tiểu sư đệ của mình bày mưu tính kế, cuối cùng không chỉ hại chết cả gia đình tôi, mà còn hại cả một đời của Chu Bát Tự. Chu Bát Tự tưởng rằng ông nội tôi vong ơn bội nghĩa, đã nợ mạng của lão mà còn đá lão xuống vực, bởi vậy lão đã giết cả nhà tôi để báo thù.
Ngay cả ông nội tôi cũng không biết, Chu Bát Tự không phải do ông nội hại, mà là bị bác Diệp hại. Chỉ vì toan tính của bác Diệp mà hại khổ hai đời người. Chu Bát Tự giết chết gia đình tôi, tôi liều chết tìm ông ta báo thù, oan oan tương báo!
Toàn bộ mối nhân quả nghiệt duyên này, đều do bác Diệp gây nên. Điều đáng buồn là đến ngay cả khi chết rồi, Chu Bát Tự vẫn không biết được chân tướng thực sự.
Hơn nữa, điều tôi càng không ngờ tới là, bác Diệp đã nói cho Lâm Y Y biết việc tôi giết Chu Bát Tự. Chu Bát Tự là cha ruột của Lâm Y Y, nhưng cô ấy ở cạnh tôi mà không để lộ ra biểu cảm khác thường nào.
Tôi không biết cô ấy ở bên cạnh mình, trong lòng phải chịu đựng nỗi thống khổ và dày vò lớn đến nhường nào.
Nếu không có sự thù hận nảy sinh do mưu kế của bác Diệp thì Chu Bát Tự và Tiên Linh bà của trại Cổ Miêu cùng với con gái Y Y của họ sẽ là một bức tranh hạnh phúc biết nhường nào. Còn cả nhà họ Lý chúng tôi cũng sẽ được sống cuộc sống hạnh phúc trong thôn Ma Câu.
Mệnh của chúng tôi đều đã bị bác Diệp thay đổi. Và kết cục thống khổ này chẳng khác nào thảm kịch nhân gian.
Một cảm giác thất bại tự nhiên nảy sinh trong lòng, tôi siết chặt nắm tay, răng nghiến chặt tới phát run. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng để cảm xúc của mình bình tĩnh trở lại.
Sau đó, tôi mới nhìn bác Diệp, nghiến răng thề: "Ông nhớ kỹ, mối thù của nhà họ Lý chúng tôi và cả nhà Chu Bát Tự, tôi nhất định sẽ bắt ông phải trả cả vốn lẫn lãi! Những mạng sống sờ sờ đó và cả những cuộc đời bị ông vặn vẹo đến mức thê thảm đều đã ghim trong đầu tôi đây rồi, ghim rất sâu!"
Nói tới đây, tôi kích động chỉ thẳng tay vào huyệt thái dương của mình. Cuối cùng, tôi không chịu được mà trợn mắt hét lên với ông ta: "Lý Sơ Cửu tôi xin thề, nếu như không chém đứt đầu ông thì tôi sẽ tự vẫn trước mặt linh vị của họ! Tôi sẽ dùng máu tươi, dùng mạng của ông để đền lại những tội ác mà ông đã gây ra, không chết không thôi!"
Bác Diệp cười khinh thường.
"Hừ! Lý Sơ Cửu, toàn bộ chợ quỷ này là người của ta. Không còn Triệu Tử Long, không còn Vương Lỗi, để xem ngươi còn sống mà rời khỏi đây được không? Đại ấn Huyền Chân, thước Trấn Hồn và cả bí mật phía sau tam đại giáo phái đều là của ta! Ta tính kế cả một đời, đợi hơn nửa đời, cuối cùng thì đến hôm nay, ta đã được như ý nguyện, ha ha."

Bình Luận

0 Thảo luận