Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 328: Người chuộc tội

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Chúng tôi trà trộn vào trong đám người Miêu ở sân phơi ngũ cốc nên tôi không lo bị họ phát hiện nữa. Khi tôi lẳng lặng quay lại nhìn chỗ chòi, vẫn có thể thấy ba bóng người đứng bên cạnh cửa sổ, chính là đám Tử Long!
Còn những người Miêu ở phía dưới đang giám sát họ thì chưa từng rời khỏi nửa bước.
Tôi nhớ lại cảnh chột dạ, căng thẳng ban nãy, bây giờ lòng bàn tay vẫn đầy mồ hôi. Tôi chùi mồ hôi ở tay, rồi hỏi Vương Lỗi: "Lỗi gia, vừa rồi anh ngầu thật đấy! Nhưng anh cũng không đáng tin chút nào, sao lại nói chuyện với người Miêu bằng tiếng nước ngoài. Bái phục, anh không sợ bị vạch trần à?"
"Người Miêu của cửu động thập trại có ngôn ngữ của mọi nơi. Chỉ cần không nói tiếng Hán thì không thành vấn đề to tát. Anh Cửu, cậu vẫn còn non lắm. Muốn làm những chuyện như thế này thì phải to gan. Trước tiên không bàn đến vụ dọa chính mình, nhưng ít nhất phải dọa được đối phương, khí thế phải trên đối phương. Có vậy người ta mới không bắt thóp được cậu!" Vương Lỗi nói thì nghiêm túc, nhưng biểu hiện đã bán đứng anh ta.
Vì lúc anh ta nói đến câu cuối cùng, tôi nhìn thấy anh ta đang lau mồ hôi trên trán. Rõ ràng ban nãy tên này cũng sợ bị vạch trần, giờ chỉ đang giả bộ thôi.
Nhưng phải thừa nhận rằng cái tên Vương Lỗi này rất dị hợm, chuyên môn lo liệu mấy cái chuyện dị hợm quái đản.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà chúng tôi nói chuyện với nhau, những người Miêu ở xung quanh lại tản ra, bao vây xung quanh sân phơi ngũ cốc đến cả con ruồi cũng không bay lọt vào được. Ông già chủ trì đại hội lại xuất hiện, đi đến đài tế ở chính giữa sân phơi ngũ cốc, thành kính lạy bức tượng Động thần ba lạy xong mới lên tiếng.
Tôi với Vương Lỗi chẳng hiểu ông ta đang nói gì. Không có lão quỷ ở đây, không có ai phiên dịch cho chúng tôi. Tôi nhìn sang Vương Lỗi, tên này lập tức giả vờ như thể hiểu họ đang nói gì, còn liên tục gật đầu mỉm cười.
Tôi nhìn vẻ mặt của anh ta mà không khỏi dở khóc dở cười. Chúng tôi ngu ngơ nghe vài phút, cuối cùng ông ta cũng nói xong. Ông ta vừa dứt lời, những người Miêu ở xung quanh lập tức nhìn lên trên, nhường ra một tuyến đường.
Tôi chưa kịp phản ứng thì nghe thấy một tràng tiếng kèn hiệu ồm ồm thổi bằng sừng trâu, rồi tiếng khèn tiếng trống vang lên. Trong tiếng vang hỗn tạp, tôi mới nhìn thấy một đội ngũ từ từ đi vào sân phơi ngũ cốc.
Đi đầu đội ngũ là bốn lão già. Bốn lão già này đang thổi khèn. Phía sau bọn họ đó là bốn lão già đánh trống gõ chiêng đi theo sau. Nhưng trang phục của họ đều khác nhau, chắc là không phải cùng một trại, mà là người được tuyển chọn trong cửu động thập trại.
Chính giữa đội ngũ là một cỗ kiệu có người nâng. Cỗ kiệu này được làm bằng trúc, tạo hình rất đơn giản, không giống cỗ kiệu có hình dáng kết cấu phức tạp của người Hán. Trông nó giống địu leo núi, dùng hai ống trúc thô chắc làm giá nâng, bên trên thì cột thêm ghế trúc.
Trên ghế trúc có một thiếu nữ mặc trang phục đỏ rực của người Miêu. Trông dáng vẻ của cô gái này rất đẹp, eo thon dáng người đầy đặn, trên đầu có phủ khăn đỏ, không nhìn rõ mặt.
Từ góc độ của chúng tôi nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy đường cằm tinh xảo cùng cần cổ trắng muốt của cô gái. Chắc đây là người được chọn làm Lạc Hoa động nữ!
Đằng sau cùng của cỗ kiệu có vài lão già giương cờ vàng lớn. Hình như những người tham dự đưa tiễn Lạc Hoa động nữ nhất định phải là người già, không thấy người Miêu trẻ tuổi nào.
Bọn họ vừa đi đến đài tế, những người Miêu ở xung quanh đồng loạt quỳ xuống. Tôi thấy động tác của họ, cũng không quỳ mà chỉ ngồi chồm hỗm xuống, như thế này sẽ không bị nhìn ra.
Lúc tôi ngồi xuống, Vương Lỗi vẫn còn đứng ngây ra đó, hình như anh ta phản ứng không kịp, những người Miêu ở xung quanh toàn bộ đều quỳ xuống hết, chỉ có mình anh ta là đứng, khác thường thấy rõ.
Tôi vội vàng kéo Vương Lỗi, anh ta mới phản ứng lại kịp, đặt mông ngồi xuống đất. Tôi đang định nhắc anh ta phải cẩn thận thì anh ta quay đầu sang giải thích với tôi: "Vừa rồi Lỗi gia này đang nghĩ tới lời bọn họ nói, chỉ cần cho tôi thêm thời gian, tôi có thể thấu hiểu triệt để tiếng Miêu đấy!"
"À..." Tôi chẳng khách khí trừng mắt nhìn anh ta, cũng không tiếp tục nhiều lời với anh ta nữa, mà quay sang nhìn về phía xung quanh đài tế. Nhưng kỳ lạ là tôi không nhìn thấy Lâm Y Y.
Vừa rồi Tử Long nói với tôi, vì tôi mà Lâm Y Y bị cửu động thập trại trừng phạt, bị nhốt vĩnh viễn trong động Lạc Thần hầu hạ Động thần. Nhưng bây giờ Lạc Hoa động nữ đã xuất hiện, mà tôi vẫn không nhìn thấy cô ấy.
Tôi đang nghi ngờ thì lão già kia lại nói một tràng. Lão ta vừa dứt lời, tôi thấy Lâm Y Y bị áp giải vào sân. Trên người cô quấn dây thừng, lưng thì vác một giá trúc kỳ quái.
Giá trúc kia tạo hình rất đơn giản, giống như giá trúc công nhân ở công trường dùng để vác xi măng. Mà lúc này trông Y Y hơi nhếch nhác, tóc tai hơi rối, sắc mặt tiều tụy, biểu cảm thờ ơ, hờ hững giống như lòng đã chết.
Tôi thấy cô ấy gánh chịu những giày vò đay nghiến này, trong lòng khó chịu vô cùng, siết chặt nấm đấm. Vương Lỗi nhìn ra sự thay đổi của tôi, lập tức ấn chặt bả vai tôi, hiếm khi đàng hoàng nghiêm túc nói một câu: "Anh Cửu, việc nhỏ không nhịn ắt sẽ ảnh hưởng tới việc lớn!"
"Ừ." Tôi nghiến răng gật đầu, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm tình hình chỗ Lâm Y Y.
Lâm Y Y bị áp giải đến trước đài tế. Tên áp giải đè mạnh bả vai cô ấy, Y Y tức thì quỳ mạnh xuống đất. Tôi thấy Y Y bị đau mặt mũi khẽ nhăn nhó, trong lòng lại khó chịu cực kỳ.
Nhìn thấy người con gái của mình bị hành hạ như thế, mà tôi lại không thể đi cứu cô ấy, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, trong lòng liên tục cổ vũ bản thân bằng câu nói của Vương Lỗi, việc nhỏ không nhịn ắt sẽ ảnh hưởng tới việc lớn!
Tiếp đó, lão già kia lại bắt đầu nói. Mặc dù tôi không hiểu ông già đó nói gì, nhưng vẫn có thể đoán được đôi điều từ biểu cảm phức tạp của ông ta. Ông ta đang đếm từng tội lỗi của Lâm Y Y.
Ông già này phải rất thương Lâm Y Y thì tôi mới thấy được cảm xúc rối rắm phức tạp trên mặt ông ta.
Người Miêu ở xung quanh rõ ràng rất nghiêm túc, không có ai đứng dậy, cũng không ai mở miệng kêu gào. Dù sao đây không phải là điều gì khinh bỉ, mà là đang thờ phụng Động thần.
Chờ ông già kia nói xong, ông ta đích thân ôm bức tượng Động thần ở bên đài tế lên. Bức tượng Động thần đó hơi nặng, ít nhất cũng phải ba bốn mươi cân. Ông ta ôm nó lên, rồi đặt lên giá trúc mà Y Y vác trên lưng.
Bức tượng Động thần vừa đặt lên vai Y Y, trọng lượng của bức tượng làm lưng Y Y cong còng, hoàn toàn không thể đứng thẳng được. Tôi nhìn mà trong lòng rỉ máu, nhất là khi thấy vẻ mặt kiên cường không chịu thua của Y Y, tôi càng khó chịu bức bối.
Lúc này tôi chỉ có một suy nghĩ là muốn đập nát cái được gọi là tượng Động thần kia!
Lão già kia vừa giơ tay lên, tiếng kèn hiệu thổi bằng sừng trâu lại vang lên, tiếng khèn, tiếng chiêng tiếng trống đồng thời vang hòa theo. Nhờ có hai người dìu đỡ, Lâm Y Y mới có thể vác nổi tượng Động thần rồi từ từ đứng dậy được.
Nhưng bức tượng đó rất nặng, Y Y đi từng bước rất gian nan, lưng không đứng thẳng. Mỗi bước đi rất nặng nề, cô ấy cứ chầm chậm đi trước dẫn lối như thế. Đội ngũ ở phía sau cũng chuyển đầu, đi theo sau Lâm Y Y, đi thẳng về phía núi Thần ở phía sau trại.
Đoàn vừa khởi hành, những người Miêu ở xung quanh bắt đầu bái lạy, không có ai đứng dậy. Mà lúc này, tôi đã kéo Vương Lỗi lặng lẽ lùi ra sau. Sau khi lui ra, chúng tôi vội vàng chuồn tới phía sau phòng ốc trốn, không dám đi lại trong trại Cổ Miêu, chỉ có thể vòng ra sau rồi đuổi theo đám người Y Y. Vừa vòng ra phía sau trại, tôi đã thấy Y Y vác bức tượng Động thần.
Tốc độ của cô ấy rất chậm, mỗi khi sắp không kiên trì nổi nữa thì có một lão già trong đội ngũ quất roi lên người cô ấy. Mỗi lần quất một roi là tôi có thể nhìn thấy rõ ràng Y Y đau đớn run lẩy bẩy.
"Tôi muốn giết bọn họ, dám ức hiếp người yêu của tôi!" Tôi sắp mất hết kiên nhẫn, trong lòng khó chịu như sắp ngạt thở.
"Sơ Cửu, đừng làm loạn!" Vương Lỗi thấy tôi muốn xông ra thì kéo tôi lại, nghiêm nghị nói: "Cậu làm thế, chẳng những không cứu được Y Y mà còn hại chết cô ấy đấy! Người Miêu dùng cách thức này là muốn để Y Y chuộc tội. Chờ họ đưa Y Y vào động Lạc Thần, là chúng ta có thể cứu cô ấy ra rồi. Bây giờ cậu phải nghe Lỗi gia tôi, bình tĩnh lại!"
Trong lòng tôi cực kỳ khó chịu, nhưng lý trí vẫn còn tỉnh táo. Tôi đành phải cắn chặt răng, cố gắng nhẫn nhịn, thậm chí không dám nhìn Y Y đang bị hành hạ. Vương Lỗi không nhìn tiếp được nữa, chủ động kéo tôi đi lên núi Thần. Anh ta bảo: "Anh Cửu, chúng ta lên núi Thần trước, chờ bọn họ. Nếu không, anh càng nhìn thì trong lòng càng khó chịu hơn đấy!"
Vương Lỗi nói xong, không chờ tôi trả lời đã kéo tôi chạy lên núi Thần. Tốc độ của chúng tôi nhanh hơn bọn họ nhiều, chẳng mấy chốc đã chạy đến dưới chân núi Thần và kịp tìm chỗ nấp.
Chờ tầm khoảng nửa tiếng đồng hồ, tôi mới thấy đội ngũ của Y Y xuất hiện. Y Y vừa đi vào, tôi thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch thê thảm, bị roi quất vào người, trên quần áo vô số vết thương, máu tươi chảy ra, nhuốm đỏ cả bộ quần áo cô ấy đang mặc.
Nhưng lúc này, thấy Y Y kiên cường, càng làm tôi đau lòng hơn. Cô ấy không hề rên đau, cũng không mở miệng giải thích điều gì, chỉ kiên cường lặng lẽ chịu đựng.
Tôi cắn răng, thề độc: "Y Y, em chờ anh. Anh Cửu nhất định sẽ dẫn em rời khỏi địa ngục trần gian này, không để bọn họ ức hiếp em nữa! Em chờ anh. Anh Cửu sắp cứu được em rồi!"

Bình Luận

0 Thảo luận