Mặc dù thị trấn Thái Ất này là một thắng cảnh du lịch, nhưng trấn cũng không lớn. Có điều sự náo nhiệt ở nơi đây thì hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi, cảm giác có thể sánh ngang với chợ đêm trong huyện thành.
Những ngôi nhà được xây dựng hai bên đường, hầu hết đều là nhà trọ và quán ăn. Còn có một số nhà bán đặc sản địa phương, mang cho người ta cảm giác, trấn Thái Ất này đượm không khí bán buôn, hoàn toàn không giống một thị trấn nhỏ yên bình.
Trên đường phố cũng có không ít gian hàng chợ đêm, ghế ngồi chật kín chỗ, rất sôi động. Hiện tại là trời đông giá rét, miền Bắc lạnh hơn miền Nam rất nhiều, cho nên khách du lịch cũng không có mấy.
Chắc hẳn đa số mọi người đến đây đều nhắm vào thần mộ.
Tôi chưa từng lộ mặt ở phía Bắc, vì vậy bọn họ không biết tôi, mà tôi cũng chỉ trông thấy toàn những khuôn mặt xa lạ. Nhưng hình như có một số người biết hai anh em Đông Tử và A Cẩu, còn chủ động chào hỏi bọn họ, mời họ ngồi xuống uống rượu cùng!
Đông Tử vội vàng từ chối, sợ thân phận của tôi bị lộ nên nhanh chóng dẫn chúng tôi đến một nơi vắng vẻ. Sau khi đi quanh thị trấn nửa vòng, lúc này anh ta mới dẫn chúng tôi đến một căn nhà trọ rất hẻo lánh.
Nhà trọ này được sửa lại từ nhà riêng, chỉ có hai tầng, cũng rất đơn sơ. Vì nằm ở tít sâu nên không có mấy người tới hỏi trọ.
Chủ nhân của căn nhà là một bà lão, có lẽ đã ngoài sáu mươi! Khi chúng tôi bước vào, bà ấy đang nằm ngủ ở ghế sô pha, trên người đắp một tấm chăn dày.
Đông Tử tiến lên trước đánh thức bà lão, bà ấy dụi mắt, vừa thấy là Đông Tử thì lập tức trở mình ngồi dậy: "Đông Tử, hai anh em con lại tới đấy à?"
"Vâng bà!" Đông Tử cười, đỡ bà lão đứng lên bảo: "Bà à, lần này không chỉ có hai anh em chúng cháu, mà cháu còn dẫn theo mấy người bạn tới nữa!
Lúc này bà lão cũng đã nhìn thấy chúng tôi, vội vàng chào hỏi: "Mọi người mau ngồi đi, để bà đi đun nước pha trà!"
Sau khi bà lão vào bếp, Đông Tử giới thiệu với chúng tôi: "Anh Cửu, Lỗi gia, đây là nơi chúng tôi thường ở trước kia. Mỗi lần đến Tần Lĩnh trộm mộ, chúng tôi đều tới chỗ này của bà ở trọ. Nhà trọ này bình thường đều do một mình bà lo liệu, bạn già mất rồi, con trai thì bất hiếu, sau khi lên thành phố lớn ít khi về thăm nom, đã thế còn thường xuyên đòi tiền. Lần trước tôi với A Cẩu trộm mộ xảy ra chút chuyện, không dám lộ mặt, là bà ấy đã chứa chấp chúng tôi!"
"Ừ." Tôi gật đầu nói: "Nhìn ra được, bà lão này tâm địa hiền lành! Lát nữa hai anh em các cậu giúp bà ấy thêm một chút, trả thêm ít tiền nữa!"
"Vâng, anh Cửu!" Đông Tử nói rồi đứng dậy đi vào bếp phụ giúp.
Lúc này, lão quỷ mới lên tiếng: "Sơ Cửu, Lỗi gia, vừa rồi hai người có để ý tình hình trong trấn không?"
Tôi "ừ" một tiếng nói: "Quả nhiên những người này đều đến vì thần mộ. Xem ra việc tìm kiếm thần mộ lần này chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền toái. Đông đảo các thế lực đều đến cả rồi, hẳn là không thể tránh khỏi một trận chiến ác liệt. Ài!"
Tôi thở dài, Vương Lỗi cũng không nói gì, có vẻ như đang đói bụng, cứ xoay mãi cái ly ở trên bàn, rồi thỉnh thoảng nhìn về phía phòng bếp.
Lão quỷ gật đầu đồng ý: "Lát nữa đến tối, tôi lén đi thăm dò một chút, xem có manh mối gì của nhóm Tử Long không!"
Chúng tôi nói chuyện được một lúc thì bà lão cũng chuẩn bị thức ăn xong, một nồi mì lớn, thêm một xoong thịt. Đồ ăn vừa mới được bưng lên, Vương Lỗi đã không khách sáo ăn ngấu nghiến.
Tôi ăn một chút rồi bắt đầu hỏi thăm bà lão tình hình: "Bà ơi, chỗ này của bà chỉ có chúng cháu đến thuê trọ thôi ạ?"
"Ừ!" Bà lão cười bất lực: "Chỗ bà vị trí không tốt, tương đối hẻo lánh, nên ít có người đến thuê trọ. Nhưng mà dạo này không biết tại sao, có rất nhiều người đổ tới đây, náo nhiệt hơn bình thường nhiều! Đêm qua, ngay cả nhà bà cũng kín chỗ! Người dẫn đầu đoàn bọn họ rất hào phóng, trả bà giá gấp đôi đấy! Bà vẫn nhớ cậu thanh niên đó, không chỉ đẹp trai mà trông cũng rất đường hoàng. Hơn nữa còn rất lễ phép với bà già này, hình như tên cái gì mà Long ấy nhỉ!"
Tôi vừa nghe bà lão nói đến đây thì giật mình! Lão quỷ đang ăn mì cũng khựng lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn sang chỗ bà hỏi: "Bà à, cậu thanh niên mà bà nói, có phải cao khoảng mét bảy, mét tám, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười tỏa nắng, mang cho người ta cảm giác rất chính trực phải không?"
"Đúng, đúng, chính là cậu ấy!" Bà lão sốt sắng gật đầu: "Tôi nhớ rồi, cậu ấy tên Triệu Tử Long! Bên cạnh còn có hai cô gái rất xinh đẹp! Một người tên Tinh Tinh, còn người kia hình như là Lí Đan Ninh! Người tên Tinh Tinh trông lạnh lùng, nhưng cô gái tên Lí Đan Ninh thì rất hiền lành, lễ phép!"
Bà lão nói như vậy là tôi có thể khẳng định chắc chắn rồi. Những người tối qua đến đây nghỉ trọ chính là nhóm Tử Long. Không ngờ, đánh bậy đánh bạ mà chúng tôi lại tìm ra manh mối!
Lão quỷ cũng mừng rỡ, lại hỏi bà lão: "Bà à, vậy bây giờ họ đi đâu rồi?"
Bà lão cau mày suy nghĩ một hồi mới bảo: "Nhóm họ có tổng cộng khoảng mười người, sáng sớm đã rời đi rồi, nói là đi thám hiểm núi Chung Nam."
Nghe được đáp án này xong, tôi với lão quỷ nhìn nhau, cùng nở nụ cười, trong lòng đều đã có câu trả lời, nhưng không nói ra!
Khi tôi nhìn sang Vương Lỗi, anh ta đã đặt bát đũa trên tay xuống, bắt đầu chỉnh lại quần áo và kiểu tóc của mình. Tôi còn chưa đoán được anh ta định làm gì, thì Vương Lỗi đã nhìn về phía bà lão hỏi: "Bà à, bà thấy cháu đẹp trai, hay là cậu Triệu Tử Long mà bà nói đẹp trai?"
Vương Lỗi hỏi quá đột ngột, bà lão nghe thế cũng ngẩn ra. Nhưng sau vài giây, bà ấy cũng cười hỏi: "Thằng nhóc này, cháu muốn nghe lời nói thật hay nói dối?"
"Ờ..." Câu này của bà lão khiến Vương Lỗi cứng họng. Thấy cái mặt méo xệch của Vương Lỗi, tôi suýt nữa không nhịn được phì cười. Nhưng sau khi bị Vương Lôi trừng mắt một cái, tôi không còn cách nào khác đành tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Sau đó Vương Lỗi mới cười lên, nghiêm túc bảo: "Không sao đâu bà, cháu chịu được! Nên là bà cứ nói dối đi!"
"Cái đệch..." Nghe Vương Lỗi nói thế, tôi phun cả miếng thịt trong miệng ra ngoài. Cái tên này, con mẹ nó thật không biết xấu hổ!
Lão quỷ cũng che miệng không dám cười thành tiếng, bà lão cũng sững sờ. Sau khi phản ứng kịp mới đáp lời: "Cậu nhóc, hai người các cháu đều rất đẹp trai! Tuy nhiên, bà già này thích Triệu Tử Long hơn, cũng muốn có một đứa cháu trai như cậu ấy! Bởi vì cậu ấy không chỉ đẹp trai mà còn rất có tinh thần gánh vác của đàn ông! Thanh niên bây giờ, còn rất ít người được như thế!"
"Bà à, bà đi làm việc trước đi!" Vương Lỗi giục bà cụ đi xong, mới nhìn chúng tôi nói: "Bà cụ lớn tuổi rồi, mắt kém, chắc là không nhìn rõ!"
Vương Lỗi vẫn còn đang bao biện, cả tôi và lão quỷ đều biết tính anh ta, vì vậy chúng tôi đều cúi đầu, không cho anh ta cơ hội nói tiếp.
Thế nhưng Đông Tử không biết tính Vương Lỗi, lại cứ thế nhìn anh ta. Vương Lỗi quay sang Đông Tử, cười hề hề hỏi: "Đông Tử, cậu cảm thấy Lỗi gia tôi đẹp trai? Hay là anh Long ngốc kia đẹp trai?"
Đông Tử là người tương đối thật thà trung thực, sau một lúc hồi tưởng về Triệu Tử Long, mới trả lời: "Lỗi gia, tôi cảm thấy Triệu Tử Long nam tính hơn. Lỗi gia anh rất đẹp trai, nhưng tôi không thể nào thích nổi mấy người như đàn bà!"
"Hỏng rồi, Đông Tử thật thà quá, chắc chắn lại rước lấy họa cho mà xem!" Đây là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi ngay lúc đó. Quả nhiên, vừa nghĩ thế xong, Vương Lỗi đã gọi Đông Tử lại: "Đông Tử, cậu đi với Lỗi gia tôi ra đây một chuyến, tôi có chuyện cần nói riêng với cậu!"
Sự thật thà của Đông Tử vượt quá cả sự tưởng tượng của chúng tôi. Cậu ta còn ừ một tiếng rồi ngoan ngoãn đi theo Vương Lỗi ra ngoài.
Hai người bọn họ vừa đi ra, lão quỷ bất lực lắc đầu với tôi: "Xem ra Đông Tử lại bị Lỗi gia dạy dỗ một trận rồi!"
Tôi chỉ cười không nói. Sau đó, lão quỷ bắt đầu nói sang chuyện chính: "Sơ Cửu, Lý Đan Ninh mà bà lão kia nhắc tới vừa nãy, chính là em gái của Lý Tiêu Vũ! Bình thường, hai chị em họ cùng quản lý phái Luyện Đan. Tôi đã từng gặp cô ta ở phải Luyện Đan, Lý Đan Ninh không mạnh mẽ như Lý Tiêu Vũ. Là một người rất hiền lành, lễ phép và có học thức! Như vậy xem ra, Lý Tiêu Vũ không tới, mà để cho Lý Đan Ninh dẫn người tới!"
Khi lão quỷ nói tới đây, tôi không kìm được liên tưởng. Lý Tiêu Vũ không đến, chẳng nhẽ là bận đi liên lạc với thế lực Đạo môn phía Bắc?
Hiện tại trong lòng tôi cảm thấy bất an, cũng không dám đưa ra kết luận, chỉ có thể đi bước nào hay bước nấy mà thôi. Đa số người trong trấn đều đến để tìm thần mộ, chắc chắn khi trời sáng họ sẽ lên đường.
Hơn nữa, tối nay có nhiều người như vậy, trước chúng tôi, chắc hẳn cũng đã có nhiều người đến núi Chung Nam rồi. Vì vậy, chúng tôi không thể trì hoãn lâu hơn được nữa.
Theo kế hoạch hiện tại của tôi, thì chúng tôi phải khởi hành trước hừng đông để tránh người trong trấn. Càng nhiều người, càng dễ gặp rắc rối!
Sau khi trò chuyện một lúc, Đông Tử và Vương Lỗi bước vào. Vương Lỗi ôm vai Đông Tử, trong mắt Đông Tử vẫn còn ướt nước, trông có vẻ như rất ấm ức.
Vừa vào cửa, Vương Lỗi đã vỗ vai Đông Tử bảo: "Đông Tử, cậu là người thật thà, cậu nói là đáng tin nhất! Nói cho bọn họ biết, cậu cảm thấy, Lỗi gia tôi đẹp trai, hay là anh Long đẹp trai?"
Đông Tử liếc nhìn chúng tôi bằng ánh mắt vô tội, nói: "Trải qua việc Lỗi gia tận tình dạy dỗ, khuyên bảo mới vừa rồi, tôi phát hiện sức hấp dẫn của Lỗi gia vượt xa so với anh Long! Khí chất cô độc, u sầu mới là cảnh giới tối cao của đẹp trai!"
Tất nhiên tôi với lão quỷ không tin đây là câu mà Đông Tử có thể thốt ra. Chẳng cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Vương Lỗi dạy anh ta nói rồi.
"Xin hỏi, ở đây còn phòng trọ cho thuê không?" Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người tới tìm chỗ ở trọ.
Là giọng của một người phụ nữ, tôi còn chưa kịp phản ứng thì Vương Lỗi đã nhanh chóng dụi mắt cười rạng rỡ, chỉ thiếu nước chảy nước dãi, hoàn toàn đúng chuẩn một tên mê gái!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận