Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 287: Địa ngục vô hạn

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Từ trước đến giờ tôi chưa từng nhìn thấy con gà trống nào to đến thế. Cả người nó tỏa ra màu vàng chói mắt, chiếu sáng toàn bộ khe sâu giữa hai dãy núi. Lông trên người nó cũng toàn một màu vàng chói, phất phơ dù không hề có gió.
Chân con gà đó phải cao gần bằng ngực tôi. Móng vuốt của nó xem chừng còn sắc bén, to khỏe hơn cả móng chim ưng với kền kền. Nhất là cái mào trên đầu nó, dựng đứng, có vẻ rất cứng, sắc bén y như vũ khí vậy.
Vừa nhìn thấy con gà trống tựa thần điểu này, tôi bắt đầu sợ hãi đến vã cả mồ hôi. Mà lúc nhìn thấy ánh sáng vàng bắn ra từ người nó, tôi cảm thấy cả người khó chịu, giống như bị ánh nắng mặt trời chiếu lên hồn phách vậy, thậm chí còn có cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt.
"Quả nhiên, anh đoán đúng rồi!" Tử Long kích động ra mặt, cảnh tượng trước mắt gần như giống y những gì anh ấy dự đoán. Anh ấy một mực nhìn chằm chằm con gà trống vàng khổng lồ dưới khe sâu, sau đó hai chân anh ấy quắp chặt, tay vỗ mạnh lên cánh con gà vàng mà chúng tôi đang cưỡi.
Con gà lập tức xông về phía khe sâu, tốc độ nhanh kinh người, ngồi bên trên mà tôi chỉ sợ mình sẽ bị văng đi. Tử Long ôm chặt lấy cổ con gà, còn tôi ngồi ở phía sau ôm chặt lấy eo anh ấy.
Chúng tôi đang ở trạng thái hồn phách nên cũng chẳng nặng gì cho cam. Còn con gà vàng này cũng được triệu hồi bằng đạo thuật, nên có thể chở hồn phách chúng tôi.
Một bước của con gà vàng này phải bằng chúng tôi bước vài bước, chỉ sau mấy phút ngắn ngủi, nó đã chở chúng tôi chạy đến chỗ khe sâu. Mà con gà trống vàng ở dưới khe sâu cũng gáy lên một tiếng, giang rộng cánh vỗ mấy cái rồi xông về phía đỉnh núi dựng thẳng đứng này.
Đây là ngọn núi cuối cùng của hai dãy núi, vượt qua ngọn núi này là chúng tôi có thể nhìn thấy Mười tám tầng địa ngục. Nhưng chúng tôi bắt buộc phải đến đó kịp trước khi kim kê gáy sáng, bằng không chúng tôi sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Tử Long đã coi con gà vàng thành ngựa hoang luôn rồi, anh ấy cứ vỗ lên cánh nó không ngừng. Mà con gà này cũng rất giỏi, xông thẳng lên phía trên đỉnh núi cùng lúc với con kim kê kia, chẳng hề thua kém tý nào, hai con gần như là chạy song song với nhau.
Tốc độ của chúng quá nhanh, chớp mắt đã đến giữa sườn núi, càng ngày càng đến gần đỉnh núi. Mà đúng lúc này, con gà trống bự màu vàng chói kia bỗng gáy to.
Sau mỗi tiếng gáy, ánh sáng vàng trên người nó lại càng chói mắt. Mà người nó cũng dần dần biến thành một quả cầu sáng, tựa như con gà trống đang ẩn náu bên trong mặt trời.
"Hiểu rồi, cuối cùng anh cũng hiểu rồi!" Tử Long trông thấy vậy thì thốt lên, "Âm tào Địa phủ không có ánh mặt trời rọi xuống được, cái gọi là kim kê gáy sáng không phải là chỉ gà trống vàng gọi ánh mặt trời ra, mà là con kim kê này bản thân nó đã có thể rọi ra ánh nắng mặt trời. Khi nó đứng trên đỉnh núi, ánh sáng phát ra từ trên người nó sẽ rọi xuống toàn bộ núi Kê Minh. Chúng ta đang trong trạng thái hồn phách, không chịu được ánh sáng mạnh như thế! Chỉ cần hơi bất cẩn là ba hồn bảy phách của chúng ta sẽ tan biến!"
Lúc Tử Long giải thích, tôi cũng đã nhìn ra được điều này. Kim kê gáy báo trời sáng không phải để chỉ mặt trời xuất hiện, mà là chỉ kim quang trên người nó. Tử Long quyết định thay đổi sách lược, muốn cản lại con gà trống vàng kia.
Tử Long đột ngột túm cổ con gà vàng, bắt nó thay đổi phương hướng, xông thẳng về phía đối phương. Nhưng còn gà vàng hình như kiêng kỵ ánh sáng, vừa mới tới gần, thân hình nó đã bắt đầu mờ đi.
Tôi thấy vậy bèn ngăn Tử Long lại, "Tử Long, cách này không được. Đến lúc đó, chúng ta không những không thể ngăn kim kê gáy sáng, mà con gà của chúng ta cũng sẽ biến mất."
Tử Long không nói gì, ngẩng đầu nhìn đỉnh của núi Kê Minh. Chúng tôi chỉ còn cách đỉnh khoảng mười mét, tức là chừng một hai phút chạy. Nhưng nếu cứ leo lên song song với kim kê như thế này, chúng tôi sẽ bị chặn đứng mất.
Ý thức được điều này, Tử Long đột nhiên nói với tôi, "Sơ Cửu, em đi lên trước, anh đi ngăn kim kê!"
"Không được, anh mau quay lại đây!" Tôi muốn ngăn Tử Long mà không kịp, vừa dứt lời anh ấy đã nhảy sang phía Kim Kê. Nhưng lực nhảy không đủ, anh ấy không nhảy lên được lưng con kim kê mà chỉ bắt được cánh của nó.
Kim kê lắc mình quá mạnh, có mấy lần Tử Long suýt bị văng xuống đất. May là anh ấy đủ kiên cường, cuối cùng cũng có thể nhảy lên lưng Kim Kê. Nhưng đồng thời ba hồn bảy phách của anh ấy đã bị kim quang tổn thương, bắt đầu mờ dần.
"Tử Long, quay lại!" Tôi trông thấy vậy mà lo sốt vó. Nhưng Tử Long lại lắc đầu, nói: "Mau đi đi!"
Tôi cắn răng, thực sự không còn cách nào nữa, đành phải vỗ mạnh lên cánh con gà vàng, khiến nó xông thẳng lên trên đỉnh núi.
Lên được đến đỉnh, tôi vội vàng nhảy xuống đất, nhìn xuống phía dưới sườn núi, Tử Long vẫn còn đang đánh nhau với kim kê.
Hồn phách anh ấy càng ngày càng nhạt, tay cầm bút Thiên Sư, không ngừng vẽ bùa trên đầu kim kê. Tôi nhìn mà tim muốn ngừng đập, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hô, "Tử Long, anh nhất định phải kiên trì đấy!"
Tử Long không nghe thấy tiếng của tôi, mà kim kê cũng đã vọt lên trên, nhưng tốc độ lại đang chậm dần.
"Ta là người tu đạo, chưởng quản âm dương! Nghiệt súc nghe lệnh, mau chóng định hồn!" Đúng lúc này, âm thanh như sấm rền của Tử Long lại vang lên lần nữa, khí thế cuồn cuộn, vang vọng khắp núi Kê Minh, mãi chẳng dứt.
Ngay cả cây khô trên đỉnh Ác Cẩu cũng bị âm thanh của anh ấy làm cho hoảng sợ, phát ra những tiếng gào khóc thảm thiết.
Khi tôi nhìn về phía anh ấy, ánh sáng trên người kim kê đã nhạt dần, hơn nữa nó còn bị Tử Long dùng pháp thuật khóa chân lại. Tử Long cất bút Thiên Sư, lăn thẳng từ trên lưng kim kê xuống.
Anh ấy lăn một đoạn dài rồi mới dừng lại, chậm rãi đứng dậy. Ba hồn bảy phách của anh ấy đã rất mờ, nhưng lúc nhìn tôi vẫn có thể nở một nụ cười rạng rỡ. Nụ cười kia dường như đang nói cho tôi biết, anh ấy không sao, tôi không cần phải lo lắng.
Tôi cười lắc đầu, cảm động đến không nói ra lời. Chờ đến lúc Tử Long leo lên đến nơi, ba hồn bảy phách của anh ấy cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục lại.
Tôi đang muốn hỏi anh ấy có sao không, anh ấy bỗng nhìn về phía sau tôi, rồi bỗng chốc ngây người, đến khi mở miệng thì đã trở nên lắp bắp: "Mười... mười tám... tầng... tầng địa ngục..."
Nãy giờ tôi vẫn dồn tâm trí vào Tử Long, giờ mới có thời gian nhìn phía sau lưng. Tôi vội vàng xoay người thì trông thấy phía trước cách đó không xa, có một tòa tháp cao cao.
Tòa tháp này hình tròn, to lớn mà hùng vĩ, cảm giác còn lớn hơn cả nửa cái sân bóng rổ. Xung quanh tòa tháp đều là những pho tượng điêu khắc hình Bồ Tát.
Mà trên đỉnh tháp có một pho tượng Bồ Tát khổng lồ. Pho tượng trong thế ngồi xếp bằng, hai tay chắp trước ngực, đôi mắt nhắm chặt, thân hình hơi mập, đây chắc hẳn chính là tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Bên trái Địa Tạng Vương Bồ Tát còn có một cây thiền trượng khổng lồ đứng sừng sững. Mà phía bên phải chính là một con thần thú. Thần thú này vừa giống hổ lại vừa giống sư tử, đỉnh đầu còn mọc sừng, có vẻ đây chính là thú Đế Thính.
Tiếp tục nhìn xuống dưới, cửa tòa tháp là hai cánh cửa đá vừa dày vừa nặng. Cửa đá đóng chặt, bên trên còn khắc một chữ "Vạn" (卍) khổng lồ. Hình như chữ "Vạn" này đã phong ấn cánh cửa tòa tháp.
Sau khi xem xong, tôi phải mất một lúc mới hồi hồn lại, rồi nói: "Tử Long, chỗ này trông không giống Mười tám tầng địa ngục, ở đây chỉ có mỗi một tòa tháp!"
"Anh cũng không rõ!" Tử Long lắc đầu, "Đây chắc chắn là Mười tám tầng địa ngục, cũng là phạm vi quản hạt của Phật gia. Mười tám tầng địa ngục là Cửu trọng địa, chắc là ở sâu dưới lòng đất. Có lẽ tòa tháp kia chính là lối vào!"
Tôi bèn đáp : "Ừm. Địa ngục Cửu U ở bên dưới Mười tám tầng địa ngục. Vậy tức là chúng ta phải xuyên qua Mười tám tầng địa ngục mới có thể vào trong Địa ngục Cửu U, cứu Vương Lỗi."
"Đúng vậy!" Tử Long nhìn tòa tháp, đoạn nói: "Đi thôi, chúng ta đi xuống trước. Bất luận thế nào, chúng ta cũng phải đưa được Lỗi gia từ trong Địa ngục Cửu U ra bên ngoài, dù cho có phải kinh động đến Địa Tạng Vương Bồ Tát đi chăng nữa."
Chúng tôi giờ đã chẳng còn đường lui, chỉ có thể đi về phía trước. Chúng tôi cưỡi gà vàng đi xuống núi Kê Minh. Tử Long để nó lại dưới chân núi, đợi khi nào chúng tôi quay lại sẽ cưỡi nó tiếp.
Sau đó, hai chúng tôi bắt đầu đi về phía tòa tháp. Lúc đứng trên đỉnh núi Kê Minh, chúng tôi chưa cảm nhận được tòa tháp này hùng vĩ đến mức nào. Đến khi lại gần hơn rồi, chúng tôi mới phát hiện ra nó còn hũng vĩ hơn nhiều so với những gì chúng tôi tưởng tượng.
Nơi tu thân của Phật gia đều được xây dựng tráng lệ hơn nhiều so với Đạo giáo. Đặc biệt là lúc chúng tôi đến gần cửa lớn, kiến trúc này lại càng khiến chúng tôi cảm thấy mình nhỏ bé chỉ như một con kiến. Nhỏ nhoi như một giọt nước giữa lòng đại dương, chẳng thể nào qua nổi một cái phất tay của Phật.
Ngay lúc chúng tôi đứng trước cửa, trên đỉnh tháp đột nhiên vang lên một âm thanh như chuông rền: "Kim tiết nhãn trung ế, y châu pháp thượng trần. Dĩ linh do bất trọng, phật thị vi hà nhân*. Thí chủ, địa ngục vô biên, quay đầu là bờ! A di đà phật!"
(*) Bài "Kim tiết nhãn trung ế" của Văn Yển, với hàm ý "Phải bỏ xuống mọi chấp trước (vàng, ngọc) thì mới tu Đạo được. Lấy tánh linh mà cảm ngộ Phật tánh."

Bình Luận

0 Thảo luận