Khi càng gần đến lúc trời tối thì tôi lại càng bất an. Nếu như người của Linh tộc không xuất hiện thì chúng tôi thật sự không có manh mối. Trong lòng lão quỷ còn lo lắng cho an nguy của Tử Long hơn là tôi, tuy rằng ông ta không biểu hiện ra mặt nhưng vẫn đang im lìm hút thuốc!
Người ở độ tuổi như lão quỷ chắc chắn sẽ vững vàng hơn chúng tôi nhiều. Nhưng ông ta vẫn lo lắng đến mức đi tới đi lui, hoàn toàn là tâm thần không ổn, đứng ngồi không yên!
Tôi không có cách khuyên lão quỷ, cũng biết lúc này mà khuyên thì cũng không có tác dụng gì. Chúng tôi cứ ngồi như vậy trong miếu Hải Thần. Đợi khoảng nửa tiếng sau, bà lão và cháu trai của bà ta mới trở về.
Trong giỏ trúc của bọn họ có rất nhiều rau củ, sau khi vào nhà liền bắt đầu làm đồ ăn cho chúng tôi. Tôi không thể hiện ra ánh mắt hoài nghi, còn chủ động làm cơm giúp bọn họ.
Đợi bọn họ làm xong xuôi, mặt trời cũng từ từ chìm dần vào đường chân trời ở xa xa. Không lâu sau, người nuôi thi Lạc cũng trở về miếu Hải Thần. Vẫn là bữa cơm như vậy, một nồi hải sản nấu với trái cây khô, bà lão còn cố ý nấu cho tôi một nồi thức ăn chay.
Lúc ăn cơm, mọi người không nói gì, trong lòng ai nấy đều rất nặng nề, đang đợi buổi tối xuống! Lão quỷ sợ hai người bà lão hoài nghi, thỉnh thoảng lại trò chuyện với bọn họ để phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Sau khi ăn cơm xong, sắc trời từ từ tối lại. Lúc bà lão dọn rửa chén bát, ba người chúng tôi không hẹn mà cùng ra khỏi miếu Hải Thần. Nhưng lần này chúng tôi không đi xa, tôi sợ bọn họ sẽ ra tay với Tử Long.
Người nuôi thi Lạc nói trước: "Vẫn không liên lạc được với gia chủ, đã chừng mấy ngày rồi! Quạ đen huyết đồng của tôi quen thuộc với mùi trên người gia chủ, có thể dễ dàng tìm được tung tích của gia chủ! Tôi lo là..."
Lạc còn chưa nói hết lời, tôi lập tức an ủi: "Lạc đại ca, đừng lo lắng quá, người tốt tất được trời giúp! Lý Tiêu Vũ là người tốt, ông trời nhất định sẽ chiếu cố!"
"Ừm." Lạc cười ừ một tiếng, sau đó mới hạ thấp giọng hỏi chúng tôi: "Trời sắp tối rồi, chúng ta phải nấp đi! Tuyệt đối không thể để người của Linh tộc phát hiện ra, nếu không thì mọi nỗ lực của chúng ta đều uổng phí!"
Tôi tán thành gật đầu, nói: "Lạc đại ca nói không sai, hiện tại chúng ta phải chuẩn bị. Đây là lúc mấu chốt nhất, không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào!"
"Tôi cũng cân nhắc đến điều này, nhưng mà..." Lão quỷ tiếp lời, nhưng nói một nửa thì ánh mắt nhìn về phía bà lão và bé trai trong miếu, sau đó thấp giọng nói: "Chỉ có điều chúng ta phải sắp xếp hai bà cháu bọn họ thế nào bây giờ?"
"Ha ha!" Tôi thấp giọng cười, nói: "Không cần sắp xếp bọn họ, cứ để bọn họ ở trong miếu Hải Thần!"
Lời này của tôi khiến lão quỷ và người nuôi thi Lạc đồng thời sửng sốt. Lão quỷ híp mắt hỏi tôi: "Sơ Cửu, cậu không lo bọn họ sẽ mang đến cho chúng ta phiền phức không cần thiết sao?"
Tôi khẽ lắc đầu, cười đáp: "Không sợ, chúng ta chỉ cần yên lặng xem biến đổi là được! Chuyện còn lại, chúng ta không cần cân nhắc quá nhiều."
"Được!" Hai người cũng không hỏi nhiều. Lúc chuẩn bị bước vào miếu Hải Thần, Lạc đưa hai mắt nhìn về phía bầu trời dần tối xuống. Một hai phút sau, tôi thấy cặp quạ đen huyết đồng mà anh ta nuôi bay trở về, bay vòng giữa không trung, tỉ mỉ giám thị mỗi động tĩnh xung quanh giúp chúng tôi.
Sau khi chuẩn bị kỹ càng tất cả, tất cả chúng tôi mới trở về miếu Hải Thần. Vừa mới ngồi xuống, lão quỷ đã nói với bà lão: "Bà lão, hôm nay chúng tôi đều hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút!"
Bà lão gật đầu cười, tự giác lên giường ngủ cùng với cháu trai của mình. Hẳn là ngày thường bọn họ cũng ngủ rất sớm, bởi vậy mới vừa nằm xuống không bao lâu, tôi đã nghe thấy tiếng hít thở khi ngủ say của bé trai kia.
Thấy bọn họ đều đều, lão quỷ mới vội vã thổi tắt ngọn đèn. Dựa theo kế hoạch lúc trước, lão quỷ ở lại trong miếu chăm sóc Tử Long, tôi và người nuôi thi Lạc ra ngoài gác đêm.
Vừa ra khỏi miếu Hải Thần, chúng tôi liền thấy một vầng trăng tròn xuất hiện trên bầu trời đêm. Xung quanh vầng trăng tròn là vô số ngôi sao, rọi sáng cả cái thôn Trường Thọ này! Ánh trăng chiếu lên trên mặt biển, sóng nước lấp loáng, đẹp đẽ đến mức không tả nổi!
Hai chúng tôi trốn phía sau căn nhà ở cửa thôn, đúng lúc nấp trong bóng tối. Nhìn mặt biển gợn sóng lăn tăn, Lạc chủ động nói: "Xem ra thủy triều sắp lên rồi! Thật ra tôi rất mong chờ, không biết người của Linh tộc có lướt sóng biển mà đến đây không nhỉ?"
Câu sau của Lạc có ý đùa giỡn. Anh ta vừa nói như thế, tôi cũng cảm thấy chờ mong. Tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc người của Linh tộc có lướt sóng đến nhân lúc thủy triều lên không!
Cả đảo Trường Thọ vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng sóng biển càng ngày càng mãnh liệt thì chỉ nghe được tiếng kêu của chim đêm và hải âu. Thỉnh thoảng có một trận gió biển thổi vào, cũng có thể nghe được tiếng cành cây trên đảo bị thổi vù vù.
Thời gian dần trôi qua, tôi và Lạc đều im lặng không nói năng gì, ánh mắt vẫn tập trung vào mặt biển. Lão quỷ đã không giữ được sự bình tĩnh, bước ra khỏi miếu Hải Thần. Sau khi thấy không có bất cứ động tĩnh gì, ông ta chỉ đành vào lại trong miếu để chăm sóc Tử Long.
Cảm giác này quả thật rất khó chịu. Thời gian nhanh chóng trôi qua nhưng vẫn không có bất kỳ tình huống nào xảy ra. Mắt thấy sắp đến giờ tý, dựa theo kế hoạch lúc trước của chúng tôi, nếu qua giờ tý mà người của Linh tộc còn chưa xuất hiện, vậy thì chúng tôi sẽ tự ra biển!
Lúc sắp bước vào giờ tý, tôi không còn giữ được sự bình tĩnh nữa mà bước ra khỏi chỗ nấp ở phía sau căn nhà, đi thẳng về phía bờ biển! Lúc này người nuôi thi Lạc cũng rất sốt ruột, thấy tôi đi về phía bờ biển thì đi theo tôi luôn.
Con quạ đen huyết đồng ở giữa không trung vẫn đang bay lượn vòng quanh, chẳng hề nghỉ ngơi! Trong tầm mắt của chúng tôi thì không thấy được bóng dáng nào, ngay cả thuyền đánh cá ở xa xa cũng chẳng có.
Sóng biển càng lúc càng đánh dồn dập, nước thủy triều đã lên đến bãi cát. Xem xu thế lúc này, hẳn sẽ là triều cường.
"Bây giờ đã sắp đến giờ tý rồi, trên biển vẫn không có bất cứ động tĩnh gì! Xem ra sợ là tối nay bọn họ sẽ không... không... không..." Lạc đang nói chuyện bỗng nhiên trở nên lắp bắp. Lúc quay đầu lại nhìn, tôi vừa vặn nhìn thấy ngón tay chỉ vào mặt biển ở phương xa của anh ta không ngừng run rẩy!
Tôi tưởng rằng Lạc phát hiện ra điều gì đó khác thường, vội vã nhìn sang phương hướng mà anh ta chỉ. Nhưng trên mặt biển lăn tăn sóng gợn chẳng hề có gì khác thường, ngoại trừ sóng biển càng thêm dữ dội thì không hề có thứ gì khác xuất hiện.
Tôi đang muốn hỏi Lạc rốt cuộc đã nhìn thấy gì, thế nhưng còn chưa kịp quay đầu lại hỏi, chỉ thấy anh ta đã đột ngột quỳ xuống đất, tay trái nắm chặt tay phải, có vẻ rất thống khổ.
Lúc này tôi mới nghĩ ra lúc nãy anh ta vươn tay ra cũng không phải là chỉ hướng cho tôi, mà là trên cánh tay của anh ta mọc ra thứ khủng bố! Khi ánh trăng chiếu xuống, tôi thấy tay anh ta lại mọc ra từng mảng vảy cá màu đen! Vảy cá màu đen to bằng móng tay, từng lớp trùm lên nhau, dần tràn lên cánh tay.
Điều kỳ dị nhất là khi ánh trăng chiếu lên trên cánh tay Lạc, trong khe hở giữa lớp vảy lại chảy ra mủ màu vàng! Mùi vị này cực kỳ khó ngửi, còn khó chịu hơn cả mùi xác thối.
Mà lúc này Lạc có vẻ rất thống khổ, cắn chặt răng, sắc mặt vô cùng tái nhợt, mồ hôi ứa ra!
"Lạc đại ca, chuyện gì thế này?" Tôi lo lắng hỏi, đồng thời tiến lên đỡ anh ta dậy, nhưng lại bị Lạc ngăn cản: "Sơ Cửu, cậu đừng tới đây, tôi sợ thứ này có độc!"
Vừa dứt lời, Lạc lập tức rút con dao găm từ bên hông ra, dùng mũi dao móc vảy cá trên cổ tay mình ra! Dường như vảy cá này mọc hẳn từ trong thịt của Lạc vậy, Lạc dùng mũi dao móc ra thì máu tươi lập tức chảy ra khỏi khe hở!
Tôi nhìn ra được là Lạc rất thống khổ, chỉ là anh ta cắn chặt răng, không phát ra chút tiếng gào đau đớn nào. Vảy bị anh ta gảy ra được một phần, một phần khác thì mọc từ trong thịt anh ta.
Sau khi hít thở vài hơi, anh ta đột nhiên nạy con dao găm lên, cạy vảy cá ra khỏi tay luôn! Lúc anh ta làm vậy, tôi thấy được thân thể của anh ta đau đến mức run rẩy.
Mà nơi anh ta cạy vảy cá ra, bên trong lại chảy máu ra lần nữa. Máu này không chỉ có mùi tanh mà còn kèm theo mủ màu vàng, khiến người ta ngửi được mà chỉ muốn nôn ra! Lạc nhịn xuống cơn đau, dùng tay áo lau máu tươi. Tôi nhìn thấy nơi anh ta cạy vảy cá ra, thịt ở đó lại có vẻ thối rữa!
"Chết tiệt!" Lạc thấy cảnh này, lập tức hô không tốt sau đó nói với tôi: "Sơ Cửu, bà lão kia có vấn đề. Cá khô bà ta cho chúng ta ăn là cá vảy đen! Mau, lão tiên sinh..."
Lạc vừa hô như thế, tôi mới bỗng nhiên nghĩ đến lão quỷ và Tử Long còn ở trong miếu Hải Thần! Không để ý tới tình hình của Lạc nữa, tôi xoay người chạy vội vào trong miếu Hải Thần.
Nhưng nào ngờ lúc tôi chạy về phía miếu Hải Thần, ánh trăng sáng và đầy sao giữa trời lập tức giống như bị một tấm vải đen che lại, tối tăm phủ xuống ngay tức khắc, không còn thấy được ánh trăng và ánh sao đâu nữa!
Tôi còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn, một tia chớp lập tức xẹt qua trên đầu, đồng thời cũng vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc. Tiếp đó, sấm vang chớp giật, mưa to gió lớn cùng kéo tới!
Thời tiết vốn đang khô mát đã biến thành bão táp! Tất cả những thay đổi này chỉ trong nháy mắt, giống như ông trời nói trở mặt là trở mặt ngay vậy!
Tôi không dám ở lại, tránh khỏi cuồng phong mà nhanh chóng lao vào trong miếu Hải Thần! Dựa vào tia sáng le lói, tôi nhìn thấy lão quỷ ngã trên mặt đất. Mà bà lão và cháu trai của bà ta cũng biến mất không còn tăm hơi!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận