Tiếng kêu đó thật sự rất kì quái, nghe thêm dăm ba lần cũng đủ khiến người ta hoảng sợ. Hà thiên sư nghe ra được tiếng kêu này, hắn nói đây là tiếng hồ ly gọi hồn.
Hắn từng đến không ít nơi, nên đương nhiên cũng biết một số điều cấm kỵ và tập tục không nhiều người biết đến. Tôi thấy mặt hắn đã biến sắc rồi, bấy giờ mới hỏi: "Hà thiên sư, ngươi vừa nói hồ tiên kêu, lệ quỷ cười, chuyện này rốt cuộc là sao?"
Hà thiên sư không đáp lại tôi ngay, mà nhìn ra đám ác quỷ đang bị tôi dùng trận sao Bắc Đẩu chặn lại, sau đó lại nhìn một thoáng bầu trời, thấy đã xuất hiện vệt sáng, có lẽ trời sắp sáng rồi.
Lúc này Hà thiên sư mới thở phào nhẹ nhõm, mở miệng giải thích nói: "Đạo huynh, có một lần tôi tới Đông Bắc làm việc. Người bên đó đều cung phụng xuất mã tiên. Xuất mã tiên chính là hoàng đại tiên, hồ đại tiên, cả xà đại tiên nữa. Nhưng ở đó cung phụng chủ yếu là hoàng đại tiên và hồ đại tiên, hoàng đại tiên chính là loài chồn vàng mà mọi người hay nhắc đến. Còn hồ đại tiên chính là hồ ly. Hồ ly cực kỳ thông minh, nên dễ dàng thành tinh. Hồ đại tiên được cung phụng là loại hiền lành, có thể giữ nhà giữ cửa. Nhưng có vài loài hồ ly có tâm lý trả thù cực mạnh, nên ở đó cũng lưu truyền một truyền thuyết, nếu như có người chọc giận hồ đại tiên, hoặc là con cháu của nó bị thương, thì cho dù người này đã chết, chúng cũng vẫn đến mộ của họ để gọi hồn. Hồ ly kêu, vong hồn người chết sẽ biến thành ác quỷ. Hơn nữa..."
Lúc Hà thiên sư nói đến đây thì bỗng im bặt tiếng. Tôi vẫn luôn nhìn hắn, thấy sau khi dừng lại, trên mặt hắn xuất hiện vẻ sợ hãi tột độ như nhìn thấy thứ gì cực kỳ kinh khủng.
"Khà khà... ha ha..." Tôi thấy có biến, bèn quay đầu lại nhìn ác quỷ phía sau lưng. Nhưng tôi chưa kịp quay đầu đã nghe thấy phía sau vang lên một tràng cười u ám.
Tiếng cười kia đột ngột vang lên, kéo dài mãi không dứt, già trẻ lớn bé tiếng cười nào cũng có. Nhưng âm thanh này thật sự vô cùng ma quái, kinh dị, giống như tiếng vọng cứ đập vào trong não tôi, khiến da đầu tôi tê rần.
Khoảnh khắc tôi quay đầu lại, tôi nhìn thấy đám ác quỷ ở phía sau tôi đều đang nhìn tôi cười âm hiểm, từng đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào chúng tôi khiến chúng tôi toát cả mồ hôi lạnh.
Hơn nữa, thỉnh thoảng bọn chúng lại phát ra mấy tiếng cười u ám. Cảm giác này thật sự rất khó chịu, bao nhiêu ác quỷ như vậy, nghe chúng cười mà vừa chói tai vừa u ám.
Hà thiên sư đã bị dọa cho sợ xanh mặt không nói được câu nào. Lúc này tôi cũng không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời.
Ngay lúc này, một luồng ánh sáng bỗng rọi từ phía thác nước xuống. Nhìn thấy ánh mặt trời xuất hiện, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Đám ác quỷ đang cười nhe nhởn kia cũng dần rời khỏi miếu Bồ Tát.
Chúng biến mất rất nhanh, nhoáng cái đã không thấy đâu nữa. Lúc này, Hà thiên sư cũng giật mình tỉnh táo lại, cắn môi chửi thề: "Mẹ nó, làm tôi sợ suýt vãi cả ra quần!"
Tôi bật cười, không nói gì thêm, bên ngoài trời đã sáng, ác quỷ không thể xông vào trong miếu Bồ Tát nữa. Sau đó tôi mới đi vào bên trong trận sao Bắc Đẩu, nhổ Thước Trấn Hồn đang làm mắt trận lên rồi nói: "Bây giờ chúng ta đã bị lộ, không cần phải tiếp tục che giấu thân phận nữa. Chúng ta đi hỏi dò thôn dân nơi này, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng dễ hốt thuốc đúng bệnh hơn. Ta nhất định sẽ giải quyết vụ này đến cùng, ngươi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần đi!"
Hà thiên sư nghe xong, bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ: "Đạo huynh, đã bị dọa đến mức này rồi, cũng chẳng sợ bị dọa tiếp nữa, đi thôi!"
"Được!" Tôi gật đầu cười, quay đầu nhìn lại miếu Bồ Tát sau lưng, giờ ánh mặt trời đã chiếu rọi xuống hoàn toàn. Luồng tà khí kinh khủng lúc trước cũng đã biến mất tăm.
Nhưng bạch hồ mắt xanh vẫn còn đang trong miếu Bồ Tát, phải nhanh chóng nghĩ cách phong ấn cô ta lại. May mà bây giờ là ban ngày, cô ta cũng không dám làm điều xằng bậy.
Sau khi bàn bạc xong, chúng tôi lên đường đi hỏi thôn dân. Chúng tôi đi đến một căn nhà gần miếu Bồ Tát nhất, Hà thiên sư đưa tay gõ cửa.
Thế nhưng gõ cửa cốc cốc mấy tiếng xong, bên trong vẫn không có tiếng đáp lại.
"Không phải là vẫn còn chưa ngủ dậy chứ? Thôn dân nơi này cũng vô tư nhỉ, xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn có thể ngủ được!" Hà thiên sư lầm bầm một câu, sau đó đi đẩy cửa.
Cọt kẹt một tiếng, cửa được đẩy ra, Hà thiên sư gọi với vào một câu: "Có ai không? Chúng tôi không phải người xấu, chúng tôi là đạo sĩ, có thể giúp được mọi người!"
Hắn vừa gọi vừa quan sát xung quanh. Nhưng quan sát một lúc, hắn mới sinh nghi nói: "Đạo huynh, không đúng, trong phòng này hình như không hề có người!"
Nghe vậy, tôi cũng bước vào trong theo. Sau khi vào nhà, tôi chạy thẳng vào trong gian phòng bên trong. Căn nhà này cũng không lớn, chẳng mấy chốc tôi đã quan sát hết một lượt.
Quả nhiên căn nhà này đã không còn ai ở nữa!
"Đạo huynh, thôn dân ở đây đi đâu hết rồi?" Hà thiên sư cũng cảm thấy chuyện này không bình thường.
Tôi cắn răng, trong lòng vẫn chưa hiểu hết, còn cần kiểm tra thêm, nên quay sang nói với Hà thiên sư: "Hà thiên sư, chúng ta chia nhau ra tìm đi. Bồ Tát Man không rộng, lát nữa chúng ta sẽ tập hợp lại ở đây. Cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi tôi."
"Được." Hắn gật đầu, sau đó chúng tôi chia nhau ra tìm kiếm các căn nhà xung quanh.
Tôi tìm bên phải, Hà thiên sư phụ trách dò tìm bên trái. Tìm liền một lúc mấy nhà đều không có bóng người. Không thấy thôn dân đâu, bác Diệp và cả gánh hát ma kia cũng không thấy đâu nữa. Cứ như Bồ Tát Man này đã biến thành một cái thôn ma chỉ trong một đêm vậy.
Tôi tìm xong trước, phải mấy phút sau Hà thiên sư mới chạy tới chỗ tập hợp. Sau khi trông thấy tôi, hắn lắc đầu nói: "Đạo huynh, không thấy bóng dáng ai cả, như thể biến mất hết rồi ấy! Nhưng rõ ràng tối qua chúng ta còn nhìn thấy ông lão kia cơ mà, sao giờ cả thôn dân đều không thấy bóng dáng đâu nữa rồi?"
Tôi cũng buồn bực, rốt cuộc bọn họ đã đi đâu? Hơn nữa lại còn là kiểu rời đi trong yên lặng không một tiếng động thế này.
Thấy tôi không lên tiếng, Hà thiên sư lại cất giọng nói tiếp, "Đạo huynh, có khi nào tên đạo sĩ với gánh hát ma biết chúng ta tới nên mới đưa thôn dân Bồ Tát Man đi không?"
"Không phải, sợ là ngay cả bọn họ cũng bị thôn dân ở đây lừa rồi! Thôn dân ở đây hẳn là tự mình rời đi, đúng là không hề đơn giản!" Tôi lắc đầu, phủ nhận câu nói của Hà thiên sư.
Hà thiên sư không hiểu, bèn hỏi tôi: "Đạo huynh, sao cậu biết bọn họ là tự mình rời đi?"
Tôi khẽ cau mày, giải thích: "Ban nãy lúc lục soát nhà cửa, ta có cố tình đi xem nhà bếp. Đồ ăn trong bếp bị cầm đi rất nhiều, cả đệm trên giường cũng không còn. Hiển nhiên là bọn họ đều đã có sự chuẩn bị. Nếu như gánh hát ma đưa người đi chắc chắn sẽ không mang theo những thứ này."
Hà thiên sư hiểu ra, nhanh chóng phân tích: "Thôn dân Bồ Tát Man có không ít người già, cộng thêm địa thế nơi này rất hiểm trở. Nếu như bọn họ tự mình đi, chắc chắn không thể đi xa được. Hay giờ chúng ta đuổi theo đi?
"Không cần!" Tôi lắc đầu, nói: "Chắc chắn bọn họ chưa đi xa, mới chỉ trốn ở gần đây thôi. Ta dám đảm bảo, ngay cả người của gánh hát ma cũng không biết bọn họ trốn ở đâu. Ngươi cũng nghĩ thử mà xem, giờ đang là ngày nắng to, bọn họ lại mang nhiều đệm giường đi như vậy, chắc chắn là họ đến một nơi rất lạnh."
Tôi nói đến đây, Hà thiên sư cũng hiểu ra, bật thốt lên: "Đạo huynh, ý của cậu là, có thể bọn họ đang trốn ở gần đầm rồng?"
"Đúng vậy!" Tôi gật gù: "Núi xung quanh đều khá dốc, người già ở đây lại nhiều, hiển nhiên là không thể leo núi, nên chắc chắn là họ đang trốn ở gần đầm rồng. Chỉ là... ta vẫn không hiểu được sao họ phải làm như vậy? Bọn họ đang trốn cái gì, hay là đang bảo vệ cái gì?!"
Hà thiên sư híp mắt nhìn về phía tôi, đột nhiên bật ra một câu: "Đạo huynh, cậu nói xem có khi nào họ có liên quan đến Huyền Chân quan không? Tôi cứ có cảm giác miếu Bồ Tát và cả bạch hồ mắt xanh có quan hệ ngầm gì đó với nhau!"
Càng phân tích nhiều thì càng loạn. Giờ tôi đang rất rối bời, muốn làm rõ nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Bác Diệp đã biến mất, thôn dân cũng biến mất, ngay cả manh mối tìm được cũng đã bị đứt đoạn.
"Đạo huynh, cậu xem kia là cái quái gì vậy?" Lúc tôi đang trầm tư, Hà thiên sư đột nhiên hô lên một câu, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào miếu Bồ Tát sau lưng tôi.
Tôi thấy tình hình không ổn, bèn vội vã xoay người lại nhìn. Nào ngờ, vừa nhìn, mặt tôi bỗng trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy khắp người!
Bởi vì lúc này đây trên nóc miếu Bồ Tát đột ngột xuất hiện mười mấy con bạch hồ. Chúng chân sau thì ngồi chồm hỗm trên đó, chân trước thì chắp lại với nhau giống như khi con người cúng tế, bắt đầu lạy về hướng mặt trời!
Lúc chúng làm lễ tế lạy, tôi cảm nhận được rõ ràng luồng khí đỏ như máu vốn đã bị đè ép xuống lại dâng lên một lần nữa. Hơn nữa cảm giác còn nồng nặc, khủng bố hơn cả lần trước!
Tôi há hốc trước cảnh tượng trước mặt, Hà thiên sư cũng bật thốt một câu: "Mẹ kiếp, hình như đây chính là hồ ly bái mặt trời trong truyền thuyết?!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận